Trình Trà không khỏi lộ ra dáng vẻ oan ức. Cô ta cắn môi, móc ra một trăm đưa cho tôi, chịu đựng đau đớn khàn khàn mở miệng: “Chị, cầu xin chị đi mua thuốc giúp.”
Tình trạng của cô ta đỡ hơn Lương Nghị một chút, miễn cưỡng còn có thể mở miệng.
Chỉ là một trăm đồng này, ngay cả tiền thuốc bị Lương Nghị lấy đi cũng không đủ, cô ta còn dám ra lệnh cho tôi?
Tôi đang muốn châm chọc, Lão Độc lại phát uy trước: [Mẹ kiếp. Uống thuốc chính là giúp hệ thống miễn dịch tăng sức chiến đấu, đây không phải là đối nghịch với virus già sao!]
[Xem ra hôm nay tôi phải cho cô ta chút giáo huấn, “Thập đại cực hình của cây độc”, chiêu thứ ba – Bộ sưu tập nước ép của dì!]
Tôi nghe thế thì lập tức phun luôn chỗ nước đang uống: “Đây là kiểu tra tấn quái quỷ gì vậy?”
Lão Độc giảo hoạt cười: [Trà xanh hôm nay vừa vặn có dì cả tới thăm. Tôi cho cô ta phát sốt rồi cho dì cả tới, nhanh chóng thu hoạch luôn!]
Nói xong, Trình Trà bỗng nhiên che bụng dưới, co chân vào trong toilet.
Khuôn mặt cô ta chuyển sang màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và rõ ràng, cô ta đang sốt.
Tôi thấy hả hê.
Lão Độc thật sự là thần thông quảng đại, ngay cả chiêu độc ác này cũng có thể nghĩ ra!
“Tôi đọc trên mạng rằng anh còn có thể khiến người ta xì hơi không ngừng? Việc này có thể thu xếp được không?”
Lão Độc hưng phấn cười to: [Không thành vấn đề! Cô em muốn bọn họ đánh rắm thường hay là rắm thối?]
“Cái này còn có thể chọn hả? Thế thì cái rắm vừa thối vừa to tiếng có được không?”
Lão Độc sảng khoái đáp ứng: [Được! Lập tức sắp xếp!]
“Chờ một chút, đợi tôi ra ngoài rồi anh hãy xuất chiêu.”
Tôi đi tới trước mặt Lương Nghị và Trình Trà, làm bộ lo lắng: “Tôi ra ngoài xem có thể mua được thuốc hạ sốt hay không, mọi người nghỉ ngơi trước đi.”
Lương Nghị và Trình Trà lập tức gật đầu, ngã xuống sô pha.
Cả hai không hề bận tâm, tôi cũng là một người bệnh bị nhiễm virus y như họ.
Tôi thay giày và ra khỏi cửa.
Một khắc đóng cửa lại, trong nháy mắt tôi cảm thấy hưng phấn: “Được rồi Lão Độc, khai hỏa đi.”
Lão Độc trong miệng lẩm bẩm: [“Thập đại cực hình của cây độc” chiêu thứ tư – Máy đánh rắm vô địch.]
Lão Độc vừa nói xong thì bên trong truyền đến tiếng “ầm ầm” thật lớn.
Tôi sợ tới mức cả người hoảng hốt: “Bên trong có thuốc nổ à?”
[Không.]
Lão Độc nói: [Là rắm nổ.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nghe nói tình yêu chân chính là có thể ở trước mặt đối phương không chút cố kỵ mà đánh rắm. Hy vọng bọn họ có thể nắm chắc cơ hội này, nhận ra đối phương chính là chân ái của mình!”
Lão Độc sâu sắc đồng ý: [Quá cảm động! Tôi lập tức cho bọn họ thêm vài chục cái rắm nữa, coi như tôi cho bọn họ lời chúc phúc tình yêu.]
Ngay sau đó là rắm hơi, rắm đập, rắm ngột ngạt, rắm nối tiếp, rắm ngắt quãng, rắm trào ngược…
Tầng tầng lớp lớp, liên tiếp.
Sau khi bị nhiễm virus không chịu được lạnh, không nên mở cửa sổ.
Để cho bọn họ ở trong phòng không thông gió, vui vẻ hưởng thụ mùi rắm của nhau đi.
Thời khắc thử thách tình yêu đích thực đã đến.
6
Tôi đi ra khỏi khu chung cư.
Mua thuốc là chuyện không xảy ra rồi. Lương Nghị cùng Trình Trà lấy thuốc của tôi, đừng mong tôi đi mua cho họ.
Để cho tiếng rắm của bọn họ bay thêm một lát, tôi tung tăng đi chơi.
Tôi chậm rãi tìm một nhà hàng để ăn cơm trưa, lại đi khu trò chơi điện tử cả buổi chiều, đến chạng vạng mới nhớ tới trong nhà còn có hai người đang đánh rắm.
“Lão Độc, hiện tại tình hình trong nhà thế nào?” Tôi hỏi.
Lão Độc nói: [Hai người kia đã thích nghi với mùi rắm. Nhưng tên Lương Nghị có bệnh tim. Hiện tại trạng thái sức khỏe đã đến giới hạn, nếu bị hành hạ thêm nữa thì chắc chắn hắn sẽ lên cơn đau tim.]
Tôi suy nghĩ một chút: “Vậy trước hết đừng tung chiêu mới nữa, tôi không muốn có người chết. Để xem tình hình rồi tiếp tục.”
[Vậy bây giờ cô em định làm gì?]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Về xem sao đã.”
Lão Độc trầm ngâm, muốn nói lại thôi.
“Nhà mi muốn nói gì?” Tôi hỏi nó.
Lão Độc thở dài: [Chờ cô em tự mình về sẽ biết.]
Trong lòng tôi có kỳ quái, rón rén về đến nhà.
Mới vừa đẩy cửa ra, trước mặt bay tới một mùi rắm thối khiến tôi hít thở không thông.
Tôi bịt mũi đi vào phòng ngủ.
Ngay lập tức thấy Lương Nghị cùng Trình Trà đang ngủ say, ở trên giường ôm nhau.
Mặc dù tôi đã quyết định từ bỏ mối quan hệ này, nhưng tận mắt chứng kiến, tôi vẫn thấy nổi giận.
Khi tôi phát sốt, cả người sợ lạnh, vậy mà không ai quan tâm đến tôi.
Hôm nay, bọn họ nằm ở trên giường của tôi ôm ấp sưởi ấm, đem tôi trở thành cái gì?
Tôi không nể tình nữa, lấy điện thoại di động ra, “tách tách” chụp vài kiểu hai người ôm nhau ngủ say trên giường.
Sau đó đăng ảnh lên nhóm bạn bè: “Khi em sốt cao đến 40 độ C, anh lấy thuốc hạ sốt của em đi lấy lòng cô ấy. Sau đó cô ấy bị bệnh, anh lại muốn em chăm sóc cô ấy. Em cũng là người bệnh, nhưng chưa từng được anh hỏi thăm một câu. Em nghĩ, cô ấy mới là tình yêu đích thực của anh. Nhìn thấy hai người bên nhau nhiều năm lại còn ôm nhau thế kia, em mệt mỏi. Lương Nghị, chúng tôi dừng ở đây đi.”
Tôi vừa đăng lên mạng thì lập tức thu dọn hành lý.
Dù sao tiền thuê nhà cuối tháng cũng đến hạn, tôi không muốn qua đêm trong căn phòng tràn ngập mùi rắm thối này.
Lúc này cắt đứt quan hệ là thích hợp nhất.
Tiếng tôi thu dọn hành lý đánh thức Lương Nghị, hắn khàn giọng hỏi tôi: “Tiểu Như, em muốn đi đâu?”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, động tác không ngừng: “Anh trước nhìn xem đang ôm ai trong lòng. Tại sao tôi phải mua thuốc cho hai người?”
Lương Nghị cúi đầu nhìn, mạnh mẽ ngụy biện: “Tiểu Như, đó là hiểu lầm. Anh sốt quá, ý thức không tỉnh táo, em đừng gây chuyện nữa được không? Anh biết em vẫn muốn kết hôn với anh, cùng lắm thì chờ anh khỏi bệnh, chúng tôi liền đi đăng ký kết hôn, được chưa?”
Hắn chắc chắn nhìn ta, lại còn lấy việc đăng ký kết hôn ra như ban ơn.
Tôi cười lạnh: “Kết hôn? Anh nằm mơ đấy à? Bị bệnh tim nên muốn tìm người chăm sóc sao? Anh tìm Trà Trà của anh đi, đừng dính lấy tôi. Chúng ta đã chia tay rồi!”
Lương Nghị hoảng sợ trừng to mắt: “Em… sao em biết chuyện bệnh tim?”
Tôi lười để ý đến hắn, thu dọn hành lý đang muốn đi, lại bị Trình Trà ngăn lại: “Chị, em chỉ coi anh Nghị là anh trai. Cho tới bây giờ em chưa từng muốn xen vào mối quan hệ này. Chị đừng hiểu lầm.”
Trình Trà nói tới nói lui, tổng cộng chỉ có vài câu trà ngôn trà ngữ, tẻ nhạt vô vị.
Tôi cảm thấy không kiên nhẫn: “Sao hai người phiền phức thế? Có thể đừng nói nữa được không? Lão Độc, cho bọn họ câm miệng đi! Lần này không nhẹ tay!”
Trình Trà sửng sốt: “Ai là Lão Độc? Chị sẽ không…”
Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, đau đến cuộn mình trên giường.
Thanh âm tràn trề sức sống của Lão Độc vang lên bên tai: [“Thập đại cực hình của cây độc” chiêu thứ năm đến thứ mười: Mổ sọ không gây mê, Khoan điện lên nhãn cầu, Dao cắt thắt lưng, Búa sắt đập tay chân, Cưa sắt kéo sườn và Sầu riêng lót mông. Ha… ha… ha… cặn bã và trà xanh cứ thoải mái mà thưởng thức đi.]
Chỉ cần nghe tên là đã biết mấy đòn này đau khổ đến mức nào.
Lương Nghị và Trình Trà tự lo không xuể, không còn sức ngăn cản tôi nữa.
Tôi một tay đút túi, một tay đẩy vali, thoải mái đi ra ngoài.
Tôi nhốt tiếng rên rỉ đau đớn của hai người ở phía sau.
7
Sau khi xuống cầu thang, tôi lái xe đi.
Lúc trước đau lòng Lương Nghị thường xuyên ở bên ngoài xã giao, tôi đưa xe của mình cho hắn mượn.
Bây giờ chia tay, tôi sẽ muốn lấy lại thứ thuộc về mình.
Tôi lái xe tìm một khách sạn.
Chờ thu dọn xong xuôi, Lão Độc mới nói cho tôi biết: [Lương Nghị và Trình Trà được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, vào ICU rồi.]
Lại nhìn di động, Trình Trà gọi cho tôi mười mấy cuộc điện thoại.
Tôi thiết lập chế độ im lặng, một cuộc cũng không nghe.
Lão Độc nói: [Thân thể Lương Nghị thật sự quá yếu, tôi vừa phát huy một chút, hắn liền bị sốc. Trình Trà vốn muốn cô em qua lo, sau đó chính mình cũng không chịu nổi, trước khi hôn mê đã gọi 120.]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.