1
Ngày kỷ niệm ba năm tôi và Chu Hoài Xuyên kết hôn, em gái hắn là Chu Thái Vi lại ầm ĩ muốn xuất viện.
“Vi Vi bảo anh đi đón em ấy.”
Cúp điện thoại xong, Chu Hoài Xuyên nhìn về phía tôi.
“Em tự mình tiếp đón khách giúp anh, rất nhanh anh sẽ quay trở lại.”
Tôi gật đầu, vô cùng hiểu chuyện nói:
“Cũng không cần quá gấp gáp, vẫn là chuyện Vi Vi xuất viện quan trọng hơn, làm xong rồi nói sau.”
“Lâm Tinh.” Hắn hơi nhấn mạnh giọng như là có chút bất mãn với thái độ của tôi, “Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta.”
“…… Vậy anh, mau trở về.”
Chu Hoài Xuyên rốt cuộc hài lòng rời đi.
Sau khi hắn đi, những vị khách kia không hề che dấu biểu cảm.
Ánh mắt nhìn về phía tôi đều mang theo sự khinh miệt.
“Đây chính là cô gái lúc trước Chu tổng tổ chức lễ cầu hôn hoành tráng sao? Xem ra cũng không được ưu ái lắm.”
“Thật mất mặt, ngày kỷ niệm kết hôn cũng không giữ được người ở lại.”
“Nghe nói xuất thân từ một gia đình nghèo, vì tiền nên mới gả vào.”
“Anh xem chân của cô ta đi, tất cả đều là sẹo, bước đi cũng không vững, cùng với người tàn phế có khác nhau gì đâu…”
Tiếng thì thầm truyền vào trong tai.
Tôi làm như không nghe thấy, đi lên sân khấu, lễ phép tuyên bố: “Trong nhà tạm thời có việc, bữa tiệc hôm nay dừng ở đây.”
Không ngoài dự liệu của tôi, mãi cho đến khi tôi tiễn khách đi, bữa tiệc kết thúc rất lâu.
Chu Hoài Xuyên mới mang theo Chu Thái Vi trở về.
Sắc mặt hai người đều có chút kỳ quái.
Vẻ mặt Chu Hoài Xuyên vừa lạnh vừa trầm, trên mặt Chu Thái Vi lại mang theo đỏ ửng còn chưa tản hết đi.
Tôi hỏi: “Sao vậy?”
“Trên đường trở về, gặp phải Thẩm Hành Chu nhà họ Thẩm.”
Chu Hoài Xuyên cắn răng nói:
“Đúng là âm hồn không tan.”
Tôi biết, Thẩm Hành Chu nhỏ hơn hắn hai tuổi, thời niên thiếu được gọi là thiên tài, luôn áp đảo hắn.
Sau đó vào Thẩm thị lại đoạt mấy hạng mục lớn của Chu Hoài Xuyên.
Vẫn bị hắn coi như kẻ thù.
Tôi theo bản năng giơ tay lên, sờ sờ vết thương nhỏ trên khóe môi.
Cũng may máu đã ngừng chảy.
“Anh, anh đừng như vậy được không, anh biết rõ em thích anh ấy.”
Chu Thải Vi kiêu căng hất cằm:
“Nói không chừng, anh ấy biết hôm nay em xuất viện, cố ý chờ nửa đường rồi giả bộ tình cờ gặp mặt.”
Chu Hoài Xuyên lạnh lùng nói:
“Nếu như hắn thật sự thích em, sao lại năm lần bảy lượt giành lấy hạng mục của Chu gia?”
“Nửa năm nay thị trường của Chu thị bị chiếm không ít, còn không phải là do hắn ở sau lưng giở trò quỷ sao!”
“Anh – -”
Chu Thái Vi kéo dài giọng điệu, ôm cánh tay hắn làm nũng:
“Như vậy đi, chờ em cùng Thẩm Hành Chu ở cùng nhau, sẽ để cho anh ấy giao hạng mục của Thẩm thị cho Chu thị làm, được không?”
2
Tôi ngồi ở một bên, im lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện, không lên tiếng.
Trong đầu lại không hiểu sao nghĩ đến chuyện vừa nãy.
Khi tiễn người khách cuối cùng đi, tôi trở về phòng ngủ.
Mới vừa trở tay đóng cửa lại, đã bị một người giữ chặt bả vai, đè ở cửa.
Tiếp theo, một bàn tay khác vươn tới, nắm lấy cằm của tôi, khiến cho tôi nghiêng đầu đi, nghênh đón nụ hôn dồn dập lại nóng bỏng của hắn.
“…… Anh đợi em rất lâu rồi.”
Thẩm Hành Chu nỉ non trên môi tôi, giọng nói mang theo chút khàn khàn.
Nụ hôn này càng giống như là trừng phạt, hàm răng mài vào một chút da thịt, đau đớn rất nhỏ ngược lại làm cho tình dục càng thêm mãnh liệt.
Nhiệt độ cơ thể ở một nơi nào đó nóng bỏng, thoáng cái cọ vào thắt lưng của tôi.
Tôi dùng tay nâng mặt hắn, không chút ngại ngùng cắn lại.
“Nhanh lên một chút đi.”
Tôi nhẹ giọng nói: “Lát nữa anh ta sẽ trở lại.”
“Thật ngại quá, năng lực của anh, nhanh không được.”
Thẩm Hành Chu không hề có thành ý nói xin lỗi, động tác lại càng thêm hung ác.
Thậm chí còn nhàn nhã vén tóc mái rơi lả tả của tôi vào sau tai.
Tôi khó nhịn cắn môi, chỉ kịp nhắc nhở một câu: “Đừng để lại dấu vết, sẽ bị nhìn thấy.”
Đã bị kéo vào dòng thuỷ triều vô tận.
Thẩm Hành Chu cắn vai tôi một cái, bất mãn chậc một tiếng:
“Lúc trước em dụ anh mắc câu, sao không nói như vậy.”
……
Nghĩ tới đây, tôi vô thức nhếch khóe môi.
Chu Thái Vi lại đột nhiên nhìn về phía tôi: “Cô cười cái gì?”
“Hay là cảm thấy tôi không nên xuất viện hôm nay, làm lỡ buổi tiệc của cô?”
“Tôi không…”
Tôi nhẹ nhàng nhíu mày, lời còn chưa nói xong.
Sắc mặt cô ta trắng bệch che ngực, ngã xuống sô pha, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đủ rồi!”
Chu Hoài Xuyên đứng lên, lớn tiếng quát:
“Lâm Tinh, là anh chủ động muốn đi đón Vi Vi xuất viện, em có gì bất mãn thì hướng về phía anh.”
“Em biết Vi Vi có bệnh tim, vì sao phải cố ý làm khó dễ em ấy?”
“Bây giờ, em xin lỗi Vi Vi đi!”
3
Tôi nhìn lửa giận đè nén trong mắt Chu Hoài Xuyên.
Nghĩ đến chuyện trước khi kết hôn.
Lúc yêu đương, tôi không biết thân phận thật sự của Chu Hoài Xuyên.
Chỉ cho rằng hắn là một học sinh ưu tú gia cảnh bần hàn.
Còn có một em gái bị bệnh tim bẩm sinh, quanh năm ở trong bệnh viện.
Tôi sợ sau khi hắn tặng học bổng cho bệnh viện, cuộc sống sẽ gặp khó khăn.
Nên đi làm thêm, sau đó đến giờ cơm đã mạnh mẽ kéo hắn đến căn tin.
Hắn nhìn bàn ăn, sắc mặt có chút trầm xuống.
Tôi còn tưởng rằng hắn cảm thấy áy náy, an ủi nói:
“Anh là bạn trai em, tiền em kiếm được vốn nên cho anh tiêu, đừng quá có áp lực.”
“Chờ sau khi tốt nghiệp, Vi Vi cũng xuất viện có chuyển biến tốt đẹp, chúng ta sẽ tìm một căn nhà lớn một chút, cùng nhau ở. Anh học tập tốt như vậy, nhất định có thể tìm được công việc tốt…”
Tôi lời còn chưa dứt, tay đột nhiên bị nắm chặt.
Chu Hoài Xuyên mím môi: “Có trái tim thích hợp với Vi Vi, nhưng chi phí phẫu thuật không đủ.”
Tôi ngơ ngẩn: “… Còn thiếu bao nhiêu.”
“Ba mươi vạn.”
Hắn yên lặng nhìn tôi, trong mắt cảm xúc dâng trào.
“Lâm Tinh, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Tay nắm tay tôi có chút phát lạnh, giống như tay chân luống cuống.
Tôi càng dùng sức nắm lấy tay hắn.
“Đừng nóng vội, để em nghĩ cách.”
Một thời gian sau, tôi lại kiếm thêm việc làm thêm, nhận diễn xuất như điên.
Thù lao nhận được ngoại trừ nhu cầu sinh hoạt cơ bản, còn lại đều gửi vào trong thẻ của Chu Hoài Xuyên.
Ngày sinh nhật lần thứ 21 của tôi, nhận được một buổi biểu diễn thù lao hậu hĩnh.
Có lẽ là vì mệt nhọc liên tục, tôi phát sốt nhẹ trong ngày biểu diễn.
Vô ý từ trên sân khấu ngã xuống.
Đầu khung thép đè và chèn vào xương bắp chân.
Đau nhức làm tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tỉnh lại là ở một bệnh viện tư nhân cao cấp, tôi ở trong phòng bệnh đơn đầy đủ tiện nghi.
Mắt còn chưa thể nhìn rõ, thính giác đã nghe được đoạn đối thoại bên ngoài.
“Cậu nói coi, ba mươi vạn còn chưa đủ cho đại thiếu gia như cậu mua một bộ quần áo, đang yên đang lành nhất định phải bịa ra lời nói dối này làm gì?”
“Bây giờ thì tốt rồi, bắp chân bị thương thành như vậy, để lại di chứng vĩnh viễn, sau này cô ấy sẽ không bao giờ nhảy được nữa…”
Sau đó là giọng nói có chút phiền não của Chu Hoài Xuyên: “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy.”
Tôi há miệng, lại rơi một giọt nước mắt: “…… Chu Hoài Xuyên.”
Hắn nghe thấy giọng nói và quay đầu lại và nhìn tôi.
“Vì sao?”
Chu Hoài Xuyên cúi đầu nhìn tôi, chỉ nói: “A Tinh, anh sẽ bồi thường cho em.”
Ngày tôi xuất viện còn ngồi xe lăn.
Hắn trải hoa hồng khắp thành phố.
Khoa trương danh thế để cầu hôn với tôi.
“Anh chỉ muốn kiểm tra một chút, có phải dưới tình huống nào em cũng có thể yêu anh hay không.”
“A Tinh, chúc mừng em, em đã vượt qua bài kiểm tra của anh.”
Chu Hoài Xuyên mặc âu phục đắt tiền, ôm một bó hoa lớn, từng bước đi tới trước mặt tôi,
“Bây giờ, chúng ta kết hôn đi.”
4
Trở về hiện tại.
Tôi không nói gì chỉ vén váy lên.
Lộ ra vết sẹo dữ tợn đáng sợ trên bắp chân.
“Đây là lúc trước vì cứu em gái anh, em từ trên sân khấu ngã xuống mà để lại.”
Chu Hoài Xuyên nhíu mày: “Bây giờ em lật lại mấy món nợ cũ này có ý nghĩa gì không?”
“Tự làm tự chịu, anh cần em cứu sao?”
Chu Thái Vi ngồi trên sofa khinh thường nói: “Hơn nữa, ai biết cô có phải cố ý làm vậy không!”
“Dùng một lần bị thương, đổi lấy một cơ hội gả vào nhà giàu như Chu gia, thấy thế nào cũng rất có lời đấy chứ?”
Tôi nhìn về phía Chu Hoài Xuyên: “Anh cũng nghĩ như vậy sao?”
Hắn hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của tôi:
“Vi Vi chỉ là một đứa trẻ, A Tinh, em không cần phải tính toán chi li với em ấy đâu.”
Không khí nhất thời ngưng đọng.
Tôi nhắm mắt lại, đứng lên, không nói một lời đi lên lầu.
Phía sau truyền đến sự bất mãn của Chu Thái Vi: “Anh, anh xem đây là thái độ gì, chẳng lẽ thật sự cảm thấy em thiếu nợ cô ta sao?”
“Cô ta bị què là đáng đời.”
Tôi trở về phòng ngủ, nhìn xung quanh một vòng, cẩn thận kiểm tra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.