Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

9:12 sáng – 26/11/2024

12

Ta ngày đêm gấp rút trở về, tới phủ vương, tìm gặp Vương gia.

Ta quỳ trước mặt người.

Ta nói: “Vương gia, thần nữ có một kế sách, là phương thuốc do mấy trăm y giả phương Nam
cùng bàn luận, có thể giải trừ dịch bệnh tại kinh thành.”

Vương gia nghe xong, đôi mắt bừng sáng, vỗ tay khen ngợi: “Nếu phương thuốc này hữu hiệu,
khanh cứu được phụ hoàng, cứu dân chúng bách tính, sau này khi ta đăng cơ nhất định sẽ
phong tỷ tỷ nàng làm hoàng hậu, còn nàng sẽ là hoàng quý phi!”

Ta lắc đầu: “Vương gia, nhưng thần nữ không muốn làm hoàng quý phi, thậm chí cũng không
muốn làm trắc phi trong vương phủ. Thần nữ có năng lực nhưng bị kìm hãm trong nội trạch,
không nơi phát huy, đây không phải cuộc đời thần nữ mong muốn.”

Vương gia sững sờ: “Cùng lắm sau này để ngươi quản các ngự y trong Thái Y Viện là được…”

Ta từ chối: “Vương gia, thần nữ muốn ở dân gian chữa bệnh, không muốn bị giam cầm trong
hoàng cung, ta còn muốn thu thập các điển y khắp thiên hạ, sắp xếp thành sách cho hậu nhân
học tập tham khảo.”

“Nảng…” Vương gia lúng túng, “Chuyện này là việc của nam tử, nàng thân là nữ tử yếu đuối
sao có thể…”

Ta không thể nào thay đổi quan niệm cũ kỹ của nam nhân trước mắt.

Thế nên ta không nói thêm nữa.

Ta cúi đầu chạm đất, nói: “Vương gia, ngài lựa chọn đi, muốn phương thuốc, hay muốn nhốt ta
trong nội trạch?”

Vương gia đương nhiên chọn phương thuốc.

Vậy là ta vào cung hiến kế, đồng thời chăm sóc lão hoàng đế.

Vào mùa xuân, dịch bệnh trong kinh thành cuối cùng cũng được kiểm soát.

Nhưng lão hoàng đế tuổi đã cao, qua cơn dịch bệnh, tuy giữ được mạng sống, nhưng thân thể
lại suy yếu, đành nằm trên giường để người khác chăm sóc.

Vương gia có Bành tiên sinh giúp đỡ, dễ dàng được các quan văn thanh liêm ủng hộ.

Cũng nhờ công trạng từ đợt dịch bệnh này, dân chúng cảm kích vương phủ, khiến danh vọng
của người đạt đến đỉnh cao.

Thế là hắn thuận lợi trở thành thái tử, còn có quyền giám quốc.

Khi tỷ tỷ trở lại kinh thành cùng hai đứa con, ta đã thu dọn hành lý đứng chờ nàng ở cổng
thành, và từ biệt nàng.

Tỷ tỷ khóc nói: “Muội à, thế này cũng tốt, muội đã được toại nguyện. Ban đầu, tỷ không ngờ,
hóa ra muội chỉ mong muốn tự do.”

Ta cũng khóc: “Tỷ à, từ nay về sau tỷ ở kinh thành một mình, cũng phải sống thật tốt, đừng vì
kẻ nam nhân bội bạc mà tổn thương nữa.”

Từ đó, ta và tỷ tỷ bước trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.

Ta mở một cốc y tại phương Nam, quy tụ nhiều danh y, chuyên chữa các căn bệnh khó trị.

Còn tỷ tỷ ở kinh thành, được phong làm hoàng hậu.

Nhưng ta vạn vạn không ngờ, hai năm sau, tỷ tỷ lại gửi thư mời ta vào cung, nói hoàng thượng
bệnh nặng, mong ta mau chóng hồi cung trị liệu.

Ta lập tức trở về hoàng cung trong đêm, mới hay rằng hoàng đế bị Lục nhi đầu độc.

Hóa ra, bao năm qua Lục nhi bị bỏ rơi trong viện, vì đau lòng mà sức khỏe ngày càng kém,
không sống được bao lâu nữa.

Dù sao đi nữa, từng có ân tình cứu mạng.

Nghe đồn Lục nhi muốn gặp hoàng đế lần cuối trước khi qua đời, hoàng thượng không nỡ, liền
đến thăm nàng.

Nào ngờ Lục nhi phát cuồng, nói nàng sắp chết, hoàng đế sao có thể không cùng sống chết với
nàng?

Dù sao đi nữa, từng có một mối tình sâu đậm!

Dù sao đi nữa, hoàng thượng vốn nên chết, là nàng cứu mạng hắn!

Ân sâu nghĩa nặng hóa thành thù, chắc là vậy.

Ta chẩn bệnh cho hoàng thượng, rồi buông tay nói, ta cũng hết cách, không cứu được.

Tỷ tỷ kéo tay ta: “Muội muội à, con ta còn nhỏ, lần này gọi muội trở về, không phải vì bệnh tình
của hắn, mà ta mong muội giúp ta bảo vệ giang sơn của con.”

Ta hiểu rồi, thì ra tỷ tỷ cũng cần sự giúp đỡ của Bành tiên sinh.

13

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Đứa bé quá nhỏ, mới bốn tuổi.

Mà hoàng đế đăng cơ chưa đầy hai năm, thế lực chưa vững.

Bởi vậy, triều đình có không ít tiếng phản đối tỷ tỷ nhiếp chính, ủng hộ vương gia khác lên ngôi.

Rốt cuộc, Bành tiên sinh ra mặt.

Chúng ta triệu tập mấy quyền thần bí mật bàn luận.

Bành Tiên sinh nói triều đình xưa nay theo chế độ để con trưởng kế vị, nếu lập người khác,
chẳng phải là phá hỏng quy củ sao.

Tỷ tỷ hứa với các quyền thần, suốt cuộc đời nàng, tuyệt đối không cho người nhà họ Lâm vào
triều làm quan, cách này có thể trừ loạn ngoại thích nắm quyền.

Các quyền thần an tâm, cùng nhau ủng lập tiểu hoàng tử đăng cơ.

Trong một đêm, tỷ tỷ ổn định các thế lực.

Khi trời sáng, ta mang thánh chỉ về nhà.

Phụ thân thấy ta đến, liền biết tỷ tỷ đã thắng, vui mừng hớn hở, sai người đốt pháo ăn mừng.

Con gái ông đã trở thành thái hậu.

Ngoại tôn ông trở thành hoàng đế.

Từ nay về sau, chẳng lẽ ông không thể ngang dọc trong kinh thành sao?

Nhưng thứ ta mang đến, lại là một thánh chỉ bãi quan.

Phụ thân được phong làm Phụ Quốc Công, nhưng từ nay không thể làm Thượng Thư bộ Lễ
nữa.

Từ đó, con đường quan lộ của ông tan vỡ.

Thứ ông xem trọng nhất, vinh quang gia tộc, cũng không còn cơ hội ngóc đầu.

Điều này còn đau đớn hơn cả việc lấy mạng ông, ông lao tới, định cho ta một cái bạt tai.

Nhưng ta bắt lấy cổ tay ông, đẩy ông trở lại.

Phụ thân nghiến răng mắng chửi: “Độc phụ, các ngươi là hai kẻ độc phụ! Các ngươi làm như
vậy, hổ thẹn với tổ tông!!”

Ta cười: “Tỷ tỷ xuất giá sinh tử, tổ tông của tỷ ấy là hoàng thất, đâu phải nhà họ Lâm. Chẳng lẽ
tỷ ấy lại để một đám họ hàng đe dọa đến ngai vàng của con mình sao?”

Phụ thân gần như ngất xỉu vì tức giận: “Biết vậy, lúc đầu thà bóp chết ngươi!”

Ta nói: “Phụ thân, hãy tỉnh lại, thời thế đã thay đổi!”

Ta không dây dưa với ông nữa, vì hiện tại ta rất bận.

Sau khi ta rời đi, phụ thân bị một trận trọng bệnh, thân thể suy nhược, cả ngày đóng cửa không
ra.

Ta biết, ông tự cảm thấy mất mặt, không còn muốn giao tiếp với bên ngoài nữa.

Tỷ tỷ nhiếp chính vài năm, sau noi gương Võ Hậu mà trở thành nữ đế.

Ta thấy tỷ tỷ căn cơ đã vững, liền từ biệt.

Lần này, tỷ tỷ không ngăn cản ta.

Tỷ tỷ nói: “Muội muội à, tỷ biết muội có chí lớn, vậy hãy đi thực hiện lý tưởng của muội đi.”

Ta đưa mẫu thân đi, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi kinh thành.

Mẫu thân hỏi ta: “Tiếp theo, chúng ta đi đâu?”

Ta nói: “Nghe nói Khương tiên sinh trọng dương khí, rất giỏi dùng các vị thuốc cay nóng, danh
tiếng nổi khắp Xuyên Thục. Mẫu thân, con muốn đến bái kiến ngài ấy!”

Một cỗ xe ngựa phi nhanh trên quan đạo, phía sau bụi vàng tung bay.

Còn bầu trời kinh thành, vẫn là nắng thu rực rỡ.

– Hết –

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận