Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

6:37 sáng – 22/11/2024

14.
Sau khi về trường, Phó Xảo Lâm khóc tận mấy ngày.

Cậu ấy lại bị Văn Tuần từ chối.

Có một tối nọ, cậu ấy hỏi tôi: “Giang Vũ Ý, sao cậu không chấp nhận anh Lữ?”

“Không thích thôi.”

“Cậu đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt à?”

“…”

Tôi nhìn cậu ấy, như đang nhìn một đứa thần kinh.

“Anh Lữ tốt thế, đẹp trai, giàu có, lại rộng rãi, cậu đi đâu tìm cơ chứ?”

“Anh ta giàu hay không liên quan đếch gì đến mình.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi. Lúc trước anh Lữ không yêu ai quá hai tuần, giờ theo đuổi cậu lâu như vậy, nghĩa là thích cậu thật lòng đấy, cậu cứ trộm vui đi.”

Tôi cười: “Không yêu ai quá hai tuần, nghĩa là gã khốn nạn, không kiên trì. Cái này tốt chỗ nào mà khoe?”

“Cậu!” Phó Xảo Lâm hơi tức giận, “Cậu đừng có phúc mà không biết hưởng!”

“Phó Xảo Lâm, cậu biết giờ cậu giống cái gì không?”

“Cái gì?”

“Giống thái giám nịnh nọt trong phim truyền hình, hoàng đế thả rắm thôi cậu cũng xem như thánh chỉ.”

Phó Xảo Lâm giận điên.

Công kích bằng miệng tằng tằng.

Tôi nghe vào tai trái, luồn qua tai phải.

Cuối cùng, nói với cậu ấy một câu:

“Khuyên thật này, cậu không được họ tiếp nhận thì đừng cố gắng chen vào.”

15.
Tình bạn của Lữ Ngang Nhiên với Văn Tuần, xuất hiện chút rạn nứt.

Dù họ vẫn chơi với nhau.

Nhưng giống kiểu “anh em cây khế” hơn.

Lúc rảnh tôi có chơi game, lúc trước hẹn hò với Lữ Ngang Nhiên cũng là hẹn hò qua game.

Nghỉ lễ quốc tế lao động, công ty game tổ chức hoạt động offline.

Ngay tại thành phố A.

Phòng bọn tôi cũng đi.

Vốn Phó Xảo Lâm không hứng thú lắm.

Nhưng lúc biết ai cũng đi thì cậu ấy đòi tham gia cho vui.

Đúng dịp, lại gặp Lữ Ngang Nhiên với Văn Tuần ở đó.

Lúc đó có rất nhiều người.

Bọn tôi định đi ăn trưa, nhưng chợt nhận ra mấy quán gần đây không cái nào còn chỗ.

Đến một bàn trống cũng không có.

Đúng lúc này, Phó Xảo Lâm thấy hai người họ.

“Đàn anh! Anh Lữ! Trùng hợp quá, hai anh cũng tới chơi ạ?”

Đám Lữ Ngang Nhiên bao một phòng riêng, vẫn chưa hết chỗ.

Phó Xảo Lâm nói rất thân quen: “Không thì mình ngồi chung đi, gộp lại vừa đủ tám người.”

“Được chứ, anh mời mấy em.” Lữ Ngang Nhiên sảng khoái đồng ý.

Tôi bỗng nhận được một tin nhắn.

Văn Tuần: [Thấy người cos nam kiếm khách không?]

Tôi liếc nhìn Văn Tuần đối diện.

Anh ấy cụp mắt, nhìn rất ung dung.

Dạo này ngày nào bọn tôi cũng chat chít trên wechat.

Nói hết chuyện trời nam đất bắc, từ học thuật đến game gủng, không có chuyện gì là không có chủ đề chung.

Cảm giác tìm được tri âm phải nói là siêu đã.

Tôi: [Thấy rồi! Đẹp trai lắm!]

Văn Tuần: [Em thích à?]

Tôi: [Thích chứ, nhân vật em thích nhất là nam kiếm khách đó.]

Văn Tuần: [Anh cũng muốn cosplay thử.]

Tôi: [Anh định cos nam kiếm khách hả?]

Văn Tuần: [Em thấy anh được không?]

Tôi: [Chắc chắn là được! Lúc đó cho em xem nữa nha!]

Văn Tuần: [… Chỉ cho em xem.]

Tim tôi tự dưng tê tê, cứ như có dòng điện chảy dọc trong người.

Còn chưa kịp cảm thụ tỉ mỉ cảm giác này.

Phó Xảo Lâm ngồi cạnh chợt ló đầu sang.

“Vũ Ý, cậu đang nhắn tin với ai thế?”

18.
Tôi lật úp điện thoại lại ngay.

“Mình chưa đồng ý thì đừng tự tiện xem điện thoại của mình.”

“Gì chứ,” Cậu ấy bất mãn thấy rõ, “Mình cũng đâu có cố nhìn trộm đâu, cậu cười vui như thế, chia sẻ chút đi?”

“Mình cười á?”

“Cười mà.”

Mấy người còn lại cũng rối rít hùa theo.

“Cười phơi phới nha.”

“Đang xem vid hài hả? Share mình với.”

Tôi cũng không biết, thế mà mình lại vô thức cười lên.

Quét mắt qua chỗ Văn Tuần.

Phát hiện trong mắt anh ấy cũng có ý cười nhè nhẹ.

Mọi người tạo liền một nhóm chat.

Tôi chỉ đành cống nạp hết meme trong album ảnh ra.

Một lát sau, chủ đề câu chuyện cũng thay đổi.

Một bạn nam hỏi: “À đúng rồi, anh Văn, lúc trước nghe nói cậu thích một cô em à?”

Văn Tuần gật đầu: “Ừ.”

“Moá, hiếm có nha, anh Văn động lòng cơ à.”

“Không dễ gì, cây vạn tuế nở hoa rồi.”

Phó Xảo Lâm gấp gáp: “Ai? Em biết người đó không?”

Văn Tuần nói: “Tạm thời chưa tiện kể với mọi người.”

“Cùng trường mình à?”

“Tôi không muốn nói.”

Miệng Văn Tuần rất kín.

Nếu anh ấy đã không muốn nói, có hỏi bao nhiêu cũng vô dụng.

Phó Xảo Lâm đã ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, ăn cũng hết vô.

Lữ Ngang Nhiên chợt lên tiếng: “Anh Văn, nói đi, tụi tôi thăm dò tình báo cho cậu.”

“Không cần, tôi đang theo đuổi rồi.”

Văn Tuần nói xong, nguyên đám ngạc nhiên nhìn anh ấy.

“Thì ra, cậu cũng chủ động theo đuổi con gái à…”

“Ha ha, đó giờ mới thấy, lúc trước toàn là người ta theo đuổi cậu.”

Văn Tuần cũng cười: “Hiếm khi gặp người mình thích, đương nhiên phải chủ động.”

“Cậu theo đuổi thế nào? Chia sẻ cái đi.”

Văn Tuần suy nghĩ một chốc, nói: “Cosplay cho em ấy xem.”

17.
Xém chút nữa tôi phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Văn Tuần không nhận ra câu này còn có nghĩa khác.

Một đám lõi đời tình trường phong phú ở đây đều hiểu lầm cả.

“Vào luôn màn cosplay rồi à?”

“Tôi sai rồi, tôi còn lo anh Văn không biết gì, ai ngờ cái gì cũng biết.”

Văn Tuần lạnh mặt: “Dẹp mấy cái suy nghĩ đen tối trong đầu mấy người đi, im miệng ăn cơm.”

Đám nam sinh im ngay.

Mà Phó Xảo Lâm ngồi cạnh tôi đã sắp nhịn hết nổi.

Cậu ấy thất tình thật rồi.

Từ nãy đã bắt đầu mất tinh thần.

Nhưng không có ai để ý cậu ấy đang buồn.

Mấy cậu trai được cậu ấy xem là bạn, đều không thèm liếc cậu ấy đến một cái.

Ăn được một nửa.

Chủ đề lại vòng tiếp về Văn Tuần.

“Anh Văn, cậu theo đuổi người ta không thể cosplay không, còn phải tiêu tiền, tặng mấy món con gái thích nữa.”

“Mua rồi, dây chuyền giới hạn hãng E.”

“Hả?” Một người khác chợt ngẩng đầu lên: “Cái dây chuyền giới hạn năm nay cậu mua à? Khó trách, cả thành phố A có mỗi một cái, bạn gái tôi đòi nhưng nhãn hàng nói có người mua rồi. Tôi còn nghĩ không biết thằng choá nào không có mắt… Ấy, tôi sai rồi anh Văn.”

“Bạn gái tôi cũng đòi nè.”

Lại một người khác nói.

“Đẹp thật mà. Hình mặt trăng khảm một viên kim cương hồng, lại còn giới hạn, giá đắt hơn hàng thường tận một con số 0.”

Tim tôi rơi lộp bộp.

Không thể nào?

Là cái sợi dây chuyền Văn Tuần đưa tôi á?

Tuần trước anh ấy mới tặng.

Mới đầu tôi không nhận.

Nhưng anh ấy nói: “Anh mua cho phái nữ nhà, cuối cùng dư một cái, em cứ đeo đi không sao.”

Vậy mà lại là dây chuyền giới hạn của cả thành phố à…

Tôi thấy hơi mất tự nhiên.

Lúc này, một cô bạn cùng phòng bình thường hơi ngơ bỗng thông minh đột xuất.

“Đợi lát, mặt trăng khảm kim cương hồng á?”

Tôi đang định bịt miệng cậu ấy lại.

Nhưng không kịp.

“Vũ Ý, lấy sợi dây trên cổ cậu ra cho mọi người xem đi.”

18.
“Vũ Ý nhà bọn em cũng có một sợi.”

“Nhưng chắc chắn không phải cái mấy anh nói.”

“Vũ Ý, cho người giàu đáng hận mở mang tầm mắt sức mạnh hàng Sọp pe đi!”

Tin tốt, bạn cùng phòng tôi không nghĩ sợi dây chuyền đó do Văn Tuần tặng.

Tin xấu, móc ra một cái là cả thế giới biết.

Ánh mắt mọi người dồn hết về phía tôi.

Nhất là Lữ Ngang Nhiên.

Hắn không cười, khớp tay cũng trắng bệch vì siết chặt.

Văn Tuần biết tôi đang khó xử.

Chủ động nói: “Thôi thôi, chừa chút mặt mũi cho tôi. Lỡ dây chuyền Shopee 100 đồng giống y đúc sợi 100 nghìn tôi mua thì tim tôi tan vỡ thật đấy.”

Anh ấy nói như đùa, qua loa chuyển đề tài.

Mãi đến chiều lúc trở về trường, cũng không ai nhắc lại chuyện sợi dây chuyền nữa.

Sau khi về trường, tôi đến phòng giáo viên một chuyến.

Bạn cùng phòng thì đều về ký túc xá trước.

Lúc bước ra khỏi phòng giáo viên, tôi thấy Lữ Ngang Nhiên.

Hắn đứng lặng lẽ giữa hành lang tăm tối.

Không còn nụ cười khoe khoang như dĩ vãng, mà có vẻ phiền muộn.

“Vũ Ý, anh đang đợi em.”

“Có chuyện tìm tôi à?”

“Ừ.”

Lữ Ngang Nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Có thể cho anh xem, sợi dây chuyền trên cổ em không?”

“…”
Tôi thấy, việc đã đến nước này, không còn gì phải giấu giếm nữa.

Tôi tháo sợi dây chuyền, đưa đến trước mặt hắn.

“Nhìn kỹ chưa.”

Vành mắt Lữ Ngang Nhiên lại đỏ lên.

“Hàng thật.”

“Đúng, Văn Tuần tặng.”

“Cậu ta đang theo đuổi em?”

“Mấy tháng rồi.”

“Mấy tháng nghĩa là…”

“Từ ngày đầu tiên hẹn gặp.”

Con ngươi Lữ Ngang Nhiên co lại, bàn tay siết chặt run lên khe khẽ.

Tôi cong môi cười: “Giận à? Có phải rất muốn đánh anh ấy một trận không?”

“Nhưng, Lữ Ngang Nhiên, là do tự tay anh, đẩy tôi về phía anh ấy cơ mà.”

19.
Thật ra Lữ Ngang Nhiên nhận ra lâu rồi.

Có điều, thứ tôi chính miệng thừa nhận, khác hoàn toàn với những gì hắn đã suy đoán.

Tôi nói đến đâu, mặt Lữ Ngang Nhiên trắng dần đến đó.

“Sao lại hẹn hò online với tôi? Vì chưa từng gặp người đã nghèo còn ngu như tôi.”

“Sao lại từ chối offline? Vì tôi xuất thân tỉnh lẻ, chắc chắn là một con cá sấu, không xứng với anh.”

“Sao lại tìm người đi thay? Vì anh muốn nhờ người ta đuổi tôi đi.”

Lữ Ngang Nhiên kích động: “Văn Tuần nói với em như vậy à?”

“Không, chính tai tôi nghe được.”

Tôi mở di động lên, bật ghi âm hôm đó.

“Trước đêm gặp mặt, tôi ẩn danh vào phòng của anh. Hôm đó định cho anh một bất ngờ, báo với anh tôi là sinh viên trao đổi của trường, sau này mình không phải yêu xa. Ai ngờ, anh lại khiến tôi bất ngờ trước.”

“Anh…”

Mặt Lữ Ngang Nhiên ảm đạm.

Hắn không phản bác được một lời.

“Ngược lại anh nên cảm ơn Văn Tuần, từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng nói xấu anh dù chỉ một câu.”

“Xin lỗi, Vũ Ý, anh xin lỗi em vì những gì đã nói!”

Lữ Ngang Nhiên cúi người với tôi.

Thái độ nhận sai của hắn thành khẩn hơn tôi nghĩ nhiều.

“Lúc trước anh nói năng lỗ mãng! Nhưng xin hãy tin anh, giờ anh nghiêm túc 120%, muốn hẹn hò với em. Nể tình lúc trước chúng ta bên nhau rất vui vẻ, cho anh một cơ hội được không?”

“Vậy tôi hỏi anh mấy câu.”

‘Em hỏi đi!”

‘Lần đầu tôi gửi đồ ăn tự tay làm cho anh, bánh quy đó vị gì?”

Lữ Ngang Nhiên hơi ngẩn ra: “Vị sữa đúng không.”

“Sau đó đến vị gì?”

“Chanh? Ô mai?”

“Sai, nói anh nghe, tôi chỉ biết làm mỗi chocolate.”

Lữ Ngang Nhiên lại ngạc nhiên.

“Vậy xin hỏi, bánh quy tôi làm đâu?”

“Anh, anh ăn nhanh quá, không để ý…”

“Anh đừng nói, để tôi đoán xem — anh xem thường, nên chưa thèm nhìn một cái đã vứt cho bạn bè, thậm chí có cả bạn nữ, đúng không?”

Tôi nói rất bình tĩnh.

“Lữ Ngang Nhiên, nhìn mặt anh, thì tôi đoán đúng rồi.”

“Anh muốn biết sao tôi đoán được à?”

“Đương nhiên là vì, trên bàn Phó Xảo Lâm, vẫn còn bánh quy của tôi.”

Tôi vẫn nhớ bộ dạng lúc đó của Phó Xảo Lâm.

Cậu ấy gác một chân lên bàn, đặt ngay trên hộp bánh.

“Cái này hả? Anh Lữ cho mình đó, nói mình không ăn thì vứt cũng được. Mình thấy cũng ngon, cậu nhận ra hiệu này à? Ở đâu bán?”

Tôi cười khổ.

Đó từng là tấm lòng của tôi.

Dù không còn thích Lữ Ngang Nhiên.

Nhưng thấy tấm lòng mình bị đối xử kiểu đó, vẫn sẽ đau lòng.

Tôi ngừng sầu thương, lạnh lùng nhìn Lữ Ngang Nhiên.

“Thế nên, Lữ Ngang Nhiên, muốn trách, thì anh tự trách anh đi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

14.
Sau khi về trường, Phó Xảo Lâm khóc tận mấy ngày.

Cậu ấy lại bị Văn Tuần từ chối.

Có một tối nọ, cậu ấy hỏi tôi: “Giang Vũ Ý, sao cậu không chấp nhận anh Lữ?”

“Không thích thôi.”

“Cậu đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt à?”

“…”

Tôi nhìn cậu ấy, như đang nhìn một đứa thần kinh.

“Anh Lữ tốt thế, đẹp trai, giàu có, lại rộng rãi, cậu đi đâu tìm cơ chứ?”

“Anh ta giàu hay không liên quan đếch gì đến mình.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi. Lúc trước anh Lữ không yêu ai quá hai tuần, giờ theo đuổi cậu lâu như vậy, nghĩa là thích cậu thật lòng đấy, cậu cứ trộm vui đi.”

Tôi cười: “Không yêu ai quá hai tuần, nghĩa là gã khốn nạn, không kiên trì. Cái này tốt chỗ nào mà khoe?”

“Cậu!” Phó Xảo Lâm hơi tức giận, “Cậu đừng có phúc mà không biết hưởng!”

“Phó Xảo Lâm, cậu biết giờ cậu giống cái gì không?”

“Cái gì?”

“Giống thái giám nịnh nọt trong phim truyền hình, hoàng đế thả rắm thôi cậu cũng xem như thánh chỉ.”

Phó Xảo Lâm giận điên.

Công kích bằng miệng tằng tằng.

Tôi nghe vào tai trái, luồn qua tai phải.

Cuối cùng, nói với cậu ấy một câu:

“Khuyên thật này, cậu không được họ tiếp nhận thì đừng cố gắng chen vào.”

15.
Tình bạn của Lữ Ngang Nhiên với Văn Tuần, xuất hiện chút rạn nứt.

Dù họ vẫn chơi với nhau.

Nhưng giống kiểu “anh em cây khế” hơn.

Lúc rảnh tôi có chơi game, lúc trước hẹn hò với Lữ Ngang Nhiên cũng là hẹn hò qua game.

Nghỉ lễ quốc tế lao động, công ty game tổ chức hoạt động offline.

Ngay tại thành phố A.

Phòng bọn tôi cũng đi.

Vốn Phó Xảo Lâm không hứng thú lắm.

Nhưng lúc biết ai cũng đi thì cậu ấy đòi tham gia cho vui.

Đúng dịp, lại gặp Lữ Ngang Nhiên với Văn Tuần ở đó.

Lúc đó có rất nhiều người.

Bọn tôi định đi ăn trưa, nhưng chợt nhận ra mấy quán gần đây không cái nào còn chỗ.

Đến một bàn trống cũng không có.

Đúng lúc này, Phó Xảo Lâm thấy hai người họ.

“Đàn anh! Anh Lữ! Trùng hợp quá, hai anh cũng tới chơi ạ?”

Đám Lữ Ngang Nhiên bao một phòng riêng, vẫn chưa hết chỗ.

Phó Xảo Lâm nói rất thân quen: “Không thì mình ngồi chung đi, gộp lại vừa đủ tám người.”

“Được chứ, anh mời mấy em.” Lữ Ngang Nhiên sảng khoái đồng ý.

Tôi bỗng nhận được một tin nhắn.

Văn Tuần: [Thấy người cos nam kiếm khách không?]

Tôi liếc nhìn Văn Tuần đối diện.

Anh ấy cụp mắt, nhìn rất ung dung.

Dạo này ngày nào bọn tôi cũng chat chít trên wechat.

Nói hết chuyện trời nam đất bắc, từ học thuật đến game gủng, không có chuyện gì là không có chủ đề chung.

Cảm giác tìm được tri âm phải nói là siêu đã.

Tôi: [Thấy rồi! Đẹp trai lắm!]

Văn Tuần: [Em thích à?]

Tôi: [Thích chứ, nhân vật em thích nhất là nam kiếm khách đó.]

Văn Tuần: [Anh cũng muốn cosplay thử.]

Tôi: [Anh định cos nam kiếm khách hả?]

Văn Tuần: [Em thấy anh được không?]

Tôi: [Chắc chắn là được! Lúc đó cho em xem nữa nha!]

Văn Tuần: [… Chỉ cho em xem.]

Tim tôi tự dưng tê tê, cứ như có dòng điện chảy dọc trong người.

Còn chưa kịp cảm thụ tỉ mỉ cảm giác này.

Phó Xảo Lâm ngồi cạnh chợt ló đầu sang.

“Vũ Ý, cậu đang nhắn tin với ai thế?”

18.
Tôi lật úp điện thoại lại ngay.

“Mình chưa đồng ý thì đừng tự tiện xem điện thoại của mình.”

“Gì chứ,” Cậu ấy bất mãn thấy rõ, “Mình cũng đâu có cố nhìn trộm đâu, cậu cười vui như thế, chia sẻ chút đi?”

“Mình cười á?”

“Cười mà.”

Mấy người còn lại cũng rối rít hùa theo.

“Cười phơi phới nha.”

“Đang xem vid hài hả? Share mình với.”

Tôi cũng không biết, thế mà mình lại vô thức cười lên.

Quét mắt qua chỗ Văn Tuần.

Phát hiện trong mắt anh ấy cũng có ý cười nhè nhẹ.

Mọi người tạo liền một nhóm chat.

Tôi chỉ đành cống nạp hết meme trong album ảnh ra.

Một lát sau, chủ đề câu chuyện cũng thay đổi.

Một bạn nam hỏi: “À đúng rồi, anh Văn, lúc trước nghe nói cậu thích một cô em à?”

Văn Tuần gật đầu: “Ừ.”

“Moá, hiếm có nha, anh Văn động lòng cơ à.”

“Không dễ gì, cây vạn tuế nở hoa rồi.”

Phó Xảo Lâm gấp gáp: “Ai? Em biết người đó không?”

Văn Tuần nói: “Tạm thời chưa tiện kể với mọi người.”

“Cùng trường mình à?”

“Tôi không muốn nói.”

Miệng Văn Tuần rất kín.

Nếu anh ấy đã không muốn nói, có hỏi bao nhiêu cũng vô dụng.

Phó Xảo Lâm đã ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, ăn cũng hết vô.

Lữ Ngang Nhiên chợt lên tiếng: “Anh Văn, nói đi, tụi tôi thăm dò tình báo cho cậu.”

“Không cần, tôi đang theo đuổi rồi.”

Văn Tuần nói xong, nguyên đám ngạc nhiên nhìn anh ấy.

“Thì ra, cậu cũng chủ động theo đuổi con gái à…”

“Ha ha, đó giờ mới thấy, lúc trước toàn là người ta theo đuổi cậu.”

Văn Tuần cũng cười: “Hiếm khi gặp người mình thích, đương nhiên phải chủ động.”

“Cậu theo đuổi thế nào? Chia sẻ cái đi.”

Văn Tuần suy nghĩ một chốc, nói: “Cosplay cho em ấy xem.”

17.
Xém chút nữa tôi phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Văn Tuần không nhận ra câu này còn có nghĩa khác.

Một đám lõi đời tình trường phong phú ở đây đều hiểu lầm cả.

“Vào luôn màn cosplay rồi à?”

“Tôi sai rồi, tôi còn lo anh Văn không biết gì, ai ngờ cái gì cũng biết.”

Văn Tuần lạnh mặt: “Dẹp mấy cái suy nghĩ đen tối trong đầu mấy người đi, im miệng ăn cơm.”

Đám nam sinh im ngay.

Mà Phó Xảo Lâm ngồi cạnh tôi đã sắp nhịn hết nổi.

Cậu ấy thất tình thật rồi.

Từ nãy đã bắt đầu mất tinh thần.

Nhưng không có ai để ý cậu ấy đang buồn.

Mấy cậu trai được cậu ấy xem là bạn, đều không thèm liếc cậu ấy đến một cái.

Ăn được một nửa.

Chủ đề lại vòng tiếp về Văn Tuần.

“Anh Văn, cậu theo đuổi người ta không thể cosplay không, còn phải tiêu tiền, tặng mấy món con gái thích nữa.”

“Mua rồi, dây chuyền giới hạn hãng E.”

“Hả?” Một người khác chợt ngẩng đầu lên: “Cái dây chuyền giới hạn năm nay cậu mua à? Khó trách, cả thành phố A có mỗi một cái, bạn gái tôi đòi nhưng nhãn hàng nói có người mua rồi. Tôi còn nghĩ không biết thằng choá nào không có mắt… Ấy, tôi sai rồi anh Văn.”

“Bạn gái tôi cũng đòi nè.”

Lại một người khác nói.

“Đẹp thật mà. Hình mặt trăng khảm một viên kim cương hồng, lại còn giới hạn, giá đắt hơn hàng thường tận một con số 0.”

Tim tôi rơi lộp bộp.

Không thể nào?

Là cái sợi dây chuyền Văn Tuần đưa tôi á?

Tuần trước anh ấy mới tặng.

Mới đầu tôi không nhận.

Nhưng anh ấy nói: “Anh mua cho phái nữ nhà, cuối cùng dư một cái, em cứ đeo đi không sao.”

Vậy mà lại là dây chuyền giới hạn của cả thành phố à…

Tôi thấy hơi mất tự nhiên.

Lúc này, một cô bạn cùng phòng bình thường hơi ngơ bỗng thông minh đột xuất.

“Đợi lát, mặt trăng khảm kim cương hồng á?”

Tôi đang định bịt miệng cậu ấy lại.

Nhưng không kịp.

“Vũ Ý, lấy sợi dây trên cổ cậu ra cho mọi người xem đi.”

18.
“Vũ Ý nhà bọn em cũng có một sợi.”

“Nhưng chắc chắn không phải cái mấy anh nói.”

“Vũ Ý, cho người giàu đáng hận mở mang tầm mắt sức mạnh hàng Sọp pe đi!”

Tin tốt, bạn cùng phòng tôi không nghĩ sợi dây chuyền đó do Văn Tuần tặng.

Tin xấu, móc ra một cái là cả thế giới biết.

Ánh mắt mọi người dồn hết về phía tôi.

Nhất là Lữ Ngang Nhiên.

Hắn không cười, khớp tay cũng trắng bệch vì siết chặt.

Văn Tuần biết tôi đang khó xử.

Chủ động nói: “Thôi thôi, chừa chút mặt mũi cho tôi. Lỡ dây chuyền Shopee 100 đồng giống y đúc sợi 100 nghìn tôi mua thì tim tôi tan vỡ thật đấy.”

Anh ấy nói như đùa, qua loa chuyển đề tài.

Mãi đến chiều lúc trở về trường, cũng không ai nhắc lại chuyện sợi dây chuyền nữa.

Sau khi về trường, tôi đến phòng giáo viên một chuyến.

Bạn cùng phòng thì đều về ký túc xá trước.

Lúc bước ra khỏi phòng giáo viên, tôi thấy Lữ Ngang Nhiên.

Hắn đứng lặng lẽ giữa hành lang tăm tối.

Không còn nụ cười khoe khoang như dĩ vãng, mà có vẻ phiền muộn.

“Vũ Ý, anh đang đợi em.”

“Có chuyện tìm tôi à?”

“Ừ.”

Lữ Ngang Nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Có thể cho anh xem, sợi dây chuyền trên cổ em không?”

“…”
Tôi thấy, việc đã đến nước này, không còn gì phải giấu giếm nữa.

Tôi tháo sợi dây chuyền, đưa đến trước mặt hắn.

“Nhìn kỹ chưa.”

Vành mắt Lữ Ngang Nhiên lại đỏ lên.

“Hàng thật.”

“Đúng, Văn Tuần tặng.”

“Cậu ta đang theo đuổi em?”

“Mấy tháng rồi.”

“Mấy tháng nghĩa là…”

“Từ ngày đầu tiên hẹn gặp.”

Con ngươi Lữ Ngang Nhiên co lại, bàn tay siết chặt run lên khe khẽ.

Tôi cong môi cười: “Giận à? Có phải rất muốn đánh anh ấy một trận không?”

“Nhưng, Lữ Ngang Nhiên, là do tự tay anh, đẩy tôi về phía anh ấy cơ mà.”

19.
Thật ra Lữ Ngang Nhiên nhận ra lâu rồi.

Có điều, thứ tôi chính miệng thừa nhận, khác hoàn toàn với những gì hắn đã suy đoán.

Tôi nói đến đâu, mặt Lữ Ngang Nhiên trắng dần đến đó.

“Sao lại hẹn hò online với tôi? Vì chưa từng gặp người đã nghèo còn ngu như tôi.”

“Sao lại từ chối offline? Vì tôi xuất thân tỉnh lẻ, chắc chắn là một con cá sấu, không xứng với anh.”

“Sao lại tìm người đi thay? Vì anh muốn nhờ người ta đuổi tôi đi.”

Lữ Ngang Nhiên kích động: “Văn Tuần nói với em như vậy à?”

“Không, chính tai tôi nghe được.”

Tôi mở di động lên, bật ghi âm hôm đó.

“Trước đêm gặp mặt, tôi ẩn danh vào phòng của anh. Hôm đó định cho anh một bất ngờ, báo với anh tôi là sinh viên trao đổi của trường, sau này mình không phải yêu xa. Ai ngờ, anh lại khiến tôi bất ngờ trước.”

“Anh…”

Mặt Lữ Ngang Nhiên ảm đạm.

Hắn không phản bác được một lời.

“Ngược lại anh nên cảm ơn Văn Tuần, từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng nói xấu anh dù chỉ một câu.”

“Xin lỗi, Vũ Ý, anh xin lỗi em vì những gì đã nói!”

Lữ Ngang Nhiên cúi người với tôi.

Thái độ nhận sai của hắn thành khẩn hơn tôi nghĩ nhiều.

“Lúc trước anh nói năng lỗ mãng! Nhưng xin hãy tin anh, giờ anh nghiêm túc 120%, muốn hẹn hò với em. Nể tình lúc trước chúng ta bên nhau rất vui vẻ, cho anh một cơ hội được không?”

“Vậy tôi hỏi anh mấy câu.”

‘Em hỏi đi!”

‘Lần đầu tôi gửi đồ ăn tự tay làm cho anh, bánh quy đó vị gì?”

Lữ Ngang Nhiên hơi ngẩn ra: “Vị sữa đúng không.”

“Sau đó đến vị gì?”

“Chanh? Ô mai?”

“Sai, nói anh nghe, tôi chỉ biết làm mỗi chocolate.”

Lữ Ngang Nhiên lại ngạc nhiên.

“Vậy xin hỏi, bánh quy tôi làm đâu?”

“Anh, anh ăn nhanh quá, không để ý…”

“Anh đừng nói, để tôi đoán xem — anh xem thường, nên chưa thèm nhìn một cái đã vứt cho bạn bè, thậm chí có cả bạn nữ, đúng không?”

Tôi nói rất bình tĩnh.

“Lữ Ngang Nhiên, nhìn mặt anh, thì tôi đoán đúng rồi.”

“Anh muốn biết sao tôi đoán được à?”

“Đương nhiên là vì, trên bàn Phó Xảo Lâm, vẫn còn bánh quy của tôi.”

Tôi vẫn nhớ bộ dạng lúc đó của Phó Xảo Lâm.

Cậu ấy gác một chân lên bàn, đặt ngay trên hộp bánh.

“Cái này hả? Anh Lữ cho mình đó, nói mình không ăn thì vứt cũng được. Mình thấy cũng ngon, cậu nhận ra hiệu này à? Ở đâu bán?”

Tôi cười khổ.

Đó từng là tấm lòng của tôi.

Dù không còn thích Lữ Ngang Nhiên.

Nhưng thấy tấm lòng mình bị đối xử kiểu đó, vẫn sẽ đau lòng.

Tôi ngừng sầu thương, lạnh lùng nhìn Lữ Ngang Nhiên.

“Thế nên, Lữ Ngang Nhiên, muốn trách, thì anh tự trách anh đi.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận