Người đại diện nhét tôi vào chương trình truyền hình thực tế về du lịch đang hot gần đây là muốn chữa cái tật ăn nói độc miệng của tôi.
“Lan Lan à, diễn giỏi thôi thì chưa đủ đâu.”
“Miệng phải ngọt ngào một chút mới không đắc tội với người ta.”
“Đạo diễn bộ phim em mới quay xong kia đã nói rồi đấy, nếu em không sửa được cái tính đấy thì đừng hòng nhận phim của ông ta nữa.”
Tôi im lặng gật đầu.
Bộ phim đó gặp phải một anh chàng trà xanh, tôi trực tiếp mắng cho anh ta chạy mất dép, hại cả đoàn phim phải tốn công tìm người quay lại toàn bộ cảnh của anh ta.
“Còn cái bộ phim trước nữa, nam chính đòi chúng ta bồi thường bao nhiêu tiền tổn thất tinh thần?”
Bộ phim đó nam chính là một kẻ rác rưởi, muốn ngủ với fan bị tôi mắng đến mức gặp phụ nữ không thể cương được, phải vào bệnh viện điều trị rất lâu mới tạm ổn.
“Em nói xem, mặt em xinh như hoa trắng thế này, sao lại có cái miệng như vậy nhỉ?”
Tôi chẳng dám ho he gì thêm, sợ nói nữa người đại diện của tôi lên cơn cao huyết áp mất.
“Chương trình này là trực tiếp, độ hot không thấp đâu.”
“Hoặc là em sẽ một bước lên mây thành ngôi sao hạng A, không lo thiếu phim để đóng.”
“Hoặc là bị cả cộng đồng mạng tẩy chay, dù sao bây giờ cũng chẳng ai dám đưa kịch bản cho em nữa, cứ thế mà flop thẳng cẳng, giải nghệ luôn cho rồi.”
Người đại diện nghiêm túc nói: “Ra ngoài đường, trước khi mở miệng, nghĩ xem còn muốn tiền đồ nữa không!”
Tôi vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ không để hai chúng tôi mất việc.
…
Vừa xuống máy bay, tôi đã hối hận.
Ra đón chúng tôi là tiểu hoa đán nổi tiếng Giang Thiến.
Cô ta mang đôi giày cao gót mười mấy phân, diện nguyên bộ sưu tập Chanel cao cấp mùa hè, bị gió thổi đến hắt hơi liên tục.
Tôi kéo chặt áo khoác, quyết tâm ngậm chặt miệng.
Trong lòng không khỏi cảm thán: Ghê thật, trời 10 độ mà mặc váy ngắn tay ngắn, ra đường không xem dự báo thời tiết à?
Thấy mấy người đi cùng, cô ta hào hứng vẫy tay, nhưng lại bị vấp ngã vì đôi giày cao gót:
“Hu hu hu, đau quá, sao mình hậu đậu thế này, đi đường cũng không xong.”
Cô ta cố tỏ ra mạnh mẽ đứng dậy, lau nước mắt, giọng điệu ngọt ngào: “Xin chào mọi người, tôi là Giang Thiến, sẽ là hướng dẫn viên của mọi người trong tập đầu tiên này.”
“Tính tôi bình thường vốn hơi vụng về, giờ đảm nhận công việc quan trọng thế này, nếu có gì chưa đúng, mong mọi người thông cảm và bỏ qua cho.”
Nói xong, cô ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Chị ơi, chị mặc nhiều áo thế, cho Thiến Thiến mượn một cái được không?”
“Em lạnh quá, mà lại không mang theo áo khoác.”
Tôi vội vàng ôm chặt áo khoác từ chối: “Chị cũng lạnh, thật sự không cho mượn được.”
“Các anh chị nhân viên mặc ấm hơn chị nhiều, em mau hỏi mượn họ một cái đi, kẻo ngày đầu tiên đi du lịch đã bị cảm lạnh.”
Tôi cố gắng góp ý với cô ta bằng giọng điệu ôn hòa nhất có thể, rồi liếc mắt nhìn bình luận trên livestream, suýt chút nữa thì tức chết.
[Lâm Lan keo kiệt thật đấy, mặc nhiều áo thế mà một cái cũng không cho mượn, thảo nào trong giới chẳng ai ưa.]
[Tội nghiệp bé Thiến Thiến của chúng ta, người run cầm cập mà chẳng ai thương.]
[Tổ đạo diễn làm ơn làm phước đi, nhìn xem Thiến Thiến của chúng tôi bị lạnh thành ra thế nào rồi kìa.]
[Tổ đạo diễn đang mô phỏng tình huống du lịch thực tế đấy chứ, Lâm Lan mới là kẻ ích kỷ, từ fan chuyển thành anti rồi.]
…
Giang Thiến đáng thương chỉ vào vali của tôi: “Chị ơi, chị lấy đại trong vali một cái áo cho em mặc là được rồi.”
“Em không kén chọn đâu.”
Vừa nói, cô ta vừa lấy một viên kẹo Đại Bạch Thỏ đưa ra trước mặt tôi: “Thiến Thiến dùng kẹo đổi áo với chị được không?”
“Đây là kẹo em mang từ nhà đến, bố mẹ em nói loại kẹo này ngày xưa chỉ dùng để tiếp khách quý thôi đấy.”
“Chị ơi, chỉ là một cái áo thôi mà, chị không nỡ cho em mượn sao?”
Bình luận lại được dịp mỉa mai:
[Thiến Thiến, đừng hỏi cô ta nữa, cô ta tiếc mấy cái áo rách của cô ta đấy.]
[Thiến Thiến của chúng ta đã lấy kẹo ra đổi rồi, nhìn cái mặt Lâm Lan kìa, ghê tởm thật.]
[Thương Thiến Thiến quá, chỉ muốn chui vào màn hình bảo vệ em ấy. Em ấy còn nhỏ, Lâm Lan là tiền bối không thể quan tâm em ấy một chút sao?]
…
Khóe miệng tôi giật giật, nghiến răng, thật sự không nhịn được nữa:
“Em gái à, thứ nhất, vali của chị có rất nhiều đồ, không tiện mở ra giữa đường thế này.”
“Thứ hai, chị cũng lạnh, áo khoác gió này không đủ ấm đâu. Nếu em không muốn bị cảm thì mau lên xe rồi về khách sạn đi.”
“Thứ ba, em đến đây cả ngày rồi, giờ mới thấy lạnh à?”
Nghe tôi nói xong, gương mặt tái nhợt của Giang Thiến càng thêm u ám. Toàn thân cô ta run rẩy, nắm chặt viên kẹo trong tay, hai hàng nước mắt lăn dài:
“Em ngốc nghếch nói không lại chị, chị đừng giận em.”
“Em có bị cảm lạnh cũng không sao, chỉ là hơi khó chịu một chút thôi.”
Đúng là trà xanh! Cô ta cố tình tạo dáng đáng thương, không mặc áo ấm lại đổ hết lỗi lên đầu tôi?
Nói mình ngốc nghếch, nhưng thao túng dư luận thì rất chuyên nghiệp.
Trong số những người cùng xuống máy bay có cả ảnh hậu, có cả sao hạng A, vậy mà Giang Thiến lại chọn tôi, một diễn viên không có thế lực gì để bắt nạt.
Khán giả xem livestream lại gần như đứng hết về phía cô ta:
[Thiến Thiến đúng là quá tốt bụng, lạnh đến thế rồi mà vẫn phải dỗ dành Lâm Lan.]
[Có vài nữ diễn viên đừng có được voi đòi tiên, Thiến Thiến đã nể mặt lắm mới chịu mặc cái áo khoác gió rách nát của cô rồi, còn bày đặt không cho mượn.]
[Đúng vậy, nếu là tôi thì tôi sẵn sàng cho Thiến Thiến đáng thương mượn hết quần áo của mình.]
…
Tôi hít một hơi thật sâu, vừa định lên tiếng thì một chiếc áo khoác đen đã xuất hiện trong tay Giang Thiến.
“Muộn rồi, mau gọi xe về khách sạn thôi.”
“Không phải chỉ mình cô lạnh, ai cũng thấy lạnh cả. Đừng để chưa bắt đầu chuyến đi mà mọi người đã bị cảm lạnh hết.”
Là sao hạng A Tần Hạo Vũ.
Giọng anh ấy có chút khó chịu, nhưng quả thực đã giải quyết được vấn đề.
Gương mặt tái nhợt của Giang Thiến lập tức đỏ bừng, ấp úng nhận lấy áo khoác: “Cảm ơn anh Hạo Vũ.”
Bình luận lúc này như bùng nổ:
[Á á á, ai hiểu cho tui, sao hạng A và mỹ nhân ngốc nghếch, drama chết tôi rồi.]
[Tôi đến đây chính là vì Tần Hạo Vũ và Giang Thiến, hóng drama quá!]
[Không ai để ý sắc mặt Lâm Lan à? Đen thui luôn kìa, Tần Hạo Vũ đúng là vả mặt tại chỗ. Lâm Lan không thương thì tự nhiên có người thương Thiến Thiến của chúng ta.]
…
Tần Hạo Vũ làm động tác kéo khóa miệng, ra hiệu cho tôi im lặng.
Tần Hạo Vũ và tôi cùng chung một người đại diện.
Ngày trước cùng nhau vào nghề, cùng nhau dần dần được mọi người biết đến, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.
Chỉ có điều, anh ấy đẹp trai, diễn xuất tốt, EQ cao, chưa đến một năm đã trở thành sao hạng A, lại còn chuyển mình thành sao điện ảnh, nhận giải thưởng đến mỏi tay.
Còn tôi, bởi vì cái miệng này mà vẫn luôn lẹt đẹt ở hạng ba.
Đại diện cũng là vì muốn tốt cho tôi nên mới nhờ anh ấy để mắt đến tôi, biết đâu còn có thể cứu vớt tôi, để tôi tiếp tục tồn tại trong giới giải trí này.
Tôi làm động tác “OK” với anh ấy, ra hiệu yên tâm.
Tôi vừa tự nhủ với bản thân rằng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, không thể vì chuyện nhỏ này mà hủy hoại sự nghiệp của mình. Tôi vừa đè nén sự khó chịu trong lòng, vừa xách vali theo đoàn ra ngoài.
Chưa đến cửa sân bay, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Giang Thiến.
“Rõ ràng em đã để tiền vào túi rồi mà, sao lại không thấy đâu nữa?”
Giang Thiến cuống cuồng đến mức dậm chân liên tục, luống cuống đổ hết mọi thứ trong túi ra đất rồi lục tung lên tìm kiếm.
“Đều tại tay chân em vụng về, đến cái ví cũng giữ không xong.”
“Nhiều tiền như vậy mà không cánh mà bay, các anh chị ơi, giờ phải làm sao đây?”
Cô ta vừa khóc vừa đấm vào đầu mình: “Thiến Thiến, sao mày lại ngốc như vậy chứ, hu hu hu… Em không cố ý đâu.”
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Bình luận lại tràn ngập sự thương cảm:
[Thiến Thiến đừng tự trách, em đã làm rất tốt rồi.]
[Đúng vậy, ở nước ngoài lộn xộn dễ mất đồ lắm, không phải lỗi của em đâu, đừng khóc nữa.]
[Mấy người kia cũng thật là, sao không ai giúp Thiến Thiến hết vậy, con bé đáng thương biết bao.]
[Cái cô Lâm Lan kia là biểu cảm gì vậy? Khinh thường Thiến Thiến đáng yêu của chúng tôi à? Hứ!]
…
Tần Hạo Vũ là nam giới duy nhất có mặt, anh ấy thở dài một tiếng rồi đứng ra giải quyết vấn đề:
“Đừng khóc nữa, tiền mất rồi cũng không làm gì được, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết vấn đề.”
“Chương trình đưa cho em bao nhiêu tiền?”
“Tất cả số tiền đều để trong túi và bị mất hết rồi à?”
“Em có đặt xe trước không? Có trả tiền cọc chưa?”
“Các khách mời khác khi nào đến? Em đã lên kế hoạch gì chưa?”
Đáp lại anh ấy chỉ có tiếng khóc càng lúc càng thê lương của Giang Thiến.
Cô ta ngồi bệt dưới đất, khóc đến mức thở không ra hơi, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Em không cố ý.”
Tần Hạo Vũ bất lực, nhìn về phía tôi với ánh mắt cầu cứu.
Ba người cùng chuyến bay, một người là ảnh hậu, một người là sao hạng A, còn lại là tôi, cũng không thể để hai người kia ngồi xuống dỗ dành cô nhóc này được.
Cũng vừa hay, nhân cơ hội này xây dựng hình tượng người tốt bụng và biết quan tâm người khác, cho mấy vị đạo diễn, biên kịch trong giới thấy tôi cũng là một cô gái tốt biết an ủi người khác.
Tôi bước tới ngồi xuống, vừa thu dọn đồ đạc vương vãi trên đất, vừa an ủi Giang Thiến đang khóc như mưa:
“Đừng khóc nữa, lần đầu ra ngoài du lịch gặp sai sót cũng là chuyện bình thường, không ai trách em đâu.”
“Không phải còn có tổ chương trình sao, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
“Khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề đúng không?”
Cuối cùng Giang Thiến cũng dần bình tĩnh lại, nắm lấy tay tôi như túm được cọng rơm cứu mạng:
“Chị ơi, chị tốt bụng như vậy, nhất định sẽ giúp em đúng không?”
“Chương trình đưa em kinh phí ba ngày, tổng cộng 5000 bảng Anh. Chị ơi, chị sẽ giúp em tìm lại đúng không?”
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với những người phía sau: “Chị Dương Liễu, anh Hạo Vũ, không sao rồi.”
“Chị Lâm Lan tốt bụng lắm, chị ấy nói sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
???
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Người đại diện nhét tôi vào chương trình truyền hình thực tế về du lịch đang hot gần đây là muốn chữa cái tật ăn nói độc miệng của tôi.
“Lan Lan à, diễn giỏi thôi thì chưa đủ đâu.”
“Miệng phải ngọt ngào một chút mới không đắc tội với người ta.”
“Đạo diễn bộ phim em mới quay xong kia đã nói rồi đấy, nếu em không sửa được cái tính đấy thì đừng hòng nhận phim của ông ta nữa.”
Tôi im lặng gật đầu.
Bộ phim đó gặp phải một anh chàng trà xanh, tôi trực tiếp mắng cho anh ta chạy mất dép, hại cả đoàn phim phải tốn công tìm người quay lại toàn bộ cảnh của anh ta.
“Còn cái bộ phim trước nữa, nam chính đòi chúng ta bồi thường bao nhiêu tiền tổn thất tinh thần?”
Bộ phim đó nam chính là một kẻ rác rưởi, muốn ngủ với fan bị tôi mắng đến mức gặp phụ nữ không thể cương được, phải vào bệnh viện điều trị rất lâu mới tạm ổn.
“Em nói xem, mặt em xinh như hoa trắng thế này, sao lại có cái miệng như vậy nhỉ?”
Tôi chẳng dám ho he gì thêm, sợ nói nữa người đại diện của tôi lên cơn cao huyết áp mất.
“Chương trình này là trực tiếp, độ hot không thấp đâu.”
“Hoặc là em sẽ một bước lên mây thành ngôi sao hạng A, không lo thiếu phim để đóng.”
“Hoặc là bị cả cộng đồng mạng tẩy chay, dù sao bây giờ cũng chẳng ai dám đưa kịch bản cho em nữa, cứ thế mà flop thẳng cẳng, giải nghệ luôn cho rồi.”
Người đại diện nghiêm túc nói: “Ra ngoài đường, trước khi mở miệng, nghĩ xem còn muốn tiền đồ nữa không!”
Tôi vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ không để hai chúng tôi mất việc.
…
Vừa xuống máy bay, tôi đã hối hận.
Ra đón chúng tôi là tiểu hoa đán nổi tiếng Giang Thiến.
Cô ta mang đôi giày cao gót mười mấy phân, diện nguyên bộ sưu tập Chanel cao cấp mùa hè, bị gió thổi đến hắt hơi liên tục.
Tôi kéo chặt áo khoác, quyết tâm ngậm chặt miệng.
Trong lòng không khỏi cảm thán: Ghê thật, trời 10 độ mà mặc váy ngắn tay ngắn, ra đường không xem dự báo thời tiết à?
Thấy mấy người đi cùng, cô ta hào hứng vẫy tay, nhưng lại bị vấp ngã vì đôi giày cao gót:
“Hu hu hu, đau quá, sao mình hậu đậu thế này, đi đường cũng không xong.”
Cô ta cố tỏ ra mạnh mẽ đứng dậy, lau nước mắt, giọng điệu ngọt ngào: “Xin chào mọi người, tôi là Giang Thiến, sẽ là hướng dẫn viên của mọi người trong tập đầu tiên này.”
“Tính tôi bình thường vốn hơi vụng về, giờ đảm nhận công việc quan trọng thế này, nếu có gì chưa đúng, mong mọi người thông cảm và bỏ qua cho.”
Nói xong, cô ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Chị ơi, chị mặc nhiều áo thế, cho Thiến Thiến mượn một cái được không?”
“Em lạnh quá, mà lại không mang theo áo khoác.”
Tôi vội vàng ôm chặt áo khoác từ chối: “Chị cũng lạnh, thật sự không cho mượn được.”
“Các anh chị nhân viên mặc ấm hơn chị nhiều, em mau hỏi mượn họ một cái đi, kẻo ngày đầu tiên đi du lịch đã bị cảm lạnh.”
Tôi cố gắng góp ý với cô ta bằng giọng điệu ôn hòa nhất có thể, rồi liếc mắt nhìn bình luận trên livestream, suýt chút nữa thì tức chết.
[Lâm Lan keo kiệt thật đấy, mặc nhiều áo thế mà một cái cũng không cho mượn, thảo nào trong giới chẳng ai ưa.]
[Tội nghiệp bé Thiến Thiến của chúng ta, người run cầm cập mà chẳng ai thương.]
[Tổ đạo diễn làm ơn làm phước đi, nhìn xem Thiến Thiến của chúng tôi bị lạnh thành ra thế nào rồi kìa.]
[Tổ đạo diễn đang mô phỏng tình huống du lịch thực tế đấy chứ, Lâm Lan mới là kẻ ích kỷ, từ fan chuyển thành anti rồi.]
…
Giang Thiến đáng thương chỉ vào vali của tôi: “Chị ơi, chị lấy đại trong vali một cái áo cho em mặc là được rồi.”
“Em không kén chọn đâu.”
Vừa nói, cô ta vừa lấy một viên kẹo Đại Bạch Thỏ đưa ra trước mặt tôi: “Thiến Thiến dùng kẹo đổi áo với chị được không?”
“Đây là kẹo em mang từ nhà đến, bố mẹ em nói loại kẹo này ngày xưa chỉ dùng để tiếp khách quý thôi đấy.”
“Chị ơi, chỉ là một cái áo thôi mà, chị không nỡ cho em mượn sao?”
Bình luận lại được dịp mỉa mai:
[Thiến Thiến, đừng hỏi cô ta nữa, cô ta tiếc mấy cái áo rách của cô ta đấy.]
[Thiến Thiến của chúng ta đã lấy kẹo ra đổi rồi, nhìn cái mặt Lâm Lan kìa, ghê tởm thật.]
[Thương Thiến Thiến quá, chỉ muốn chui vào màn hình bảo vệ em ấy. Em ấy còn nhỏ, Lâm Lan là tiền bối không thể quan tâm em ấy một chút sao?]
…
Khóe miệng tôi giật giật, nghiến răng, thật sự không nhịn được nữa:
“Em gái à, thứ nhất, vali của chị có rất nhiều đồ, không tiện mở ra giữa đường thế này.”
“Thứ hai, chị cũng lạnh, áo khoác gió này không đủ ấm đâu. Nếu em không muốn bị cảm thì mau lên xe rồi về khách sạn đi.”
“Thứ ba, em đến đây cả ngày rồi, giờ mới thấy lạnh à?”
Nghe tôi nói xong, gương mặt tái nhợt của Giang Thiến càng thêm u ám. Toàn thân cô ta run rẩy, nắm chặt viên kẹo trong tay, hai hàng nước mắt lăn dài:
“Em ngốc nghếch nói không lại chị, chị đừng giận em.”
“Em có bị cảm lạnh cũng không sao, chỉ là hơi khó chịu một chút thôi.”
Đúng là trà xanh! Cô ta cố tình tạo dáng đáng thương, không mặc áo ấm lại đổ hết lỗi lên đầu tôi?
Nói mình ngốc nghếch, nhưng thao túng dư luận thì rất chuyên nghiệp.
Trong số những người cùng xuống máy bay có cả ảnh hậu, có cả sao hạng A, vậy mà Giang Thiến lại chọn tôi, một diễn viên không có thế lực gì để bắt nạt.
Khán giả xem livestream lại gần như đứng hết về phía cô ta:
[Thiến Thiến đúng là quá tốt bụng, lạnh đến thế rồi mà vẫn phải dỗ dành Lâm Lan.]
[Có vài nữ diễn viên đừng có được voi đòi tiên, Thiến Thiến đã nể mặt lắm mới chịu mặc cái áo khoác gió rách nát của cô rồi, còn bày đặt không cho mượn.]
[Đúng vậy, nếu là tôi thì tôi sẵn sàng cho Thiến Thiến đáng thương mượn hết quần áo của mình.]
…
Tôi hít một hơi thật sâu, vừa định lên tiếng thì một chiếc áo khoác đen đã xuất hiện trong tay Giang Thiến.
“Muộn rồi, mau gọi xe về khách sạn thôi.”
“Không phải chỉ mình cô lạnh, ai cũng thấy lạnh cả. Đừng để chưa bắt đầu chuyến đi mà mọi người đã bị cảm lạnh hết.”
Là sao hạng A Tần Hạo Vũ.
Giọng anh ấy có chút khó chịu, nhưng quả thực đã giải quyết được vấn đề.
Gương mặt tái nhợt của Giang Thiến lập tức đỏ bừng, ấp úng nhận lấy áo khoác: “Cảm ơn anh Hạo Vũ.”
Bình luận lúc này như bùng nổ:
[Á á á, ai hiểu cho tui, sao hạng A và mỹ nhân ngốc nghếch, drama chết tôi rồi.]
[Tôi đến đây chính là vì Tần Hạo Vũ và Giang Thiến, hóng drama quá!]
[Không ai để ý sắc mặt Lâm Lan à? Đen thui luôn kìa, Tần Hạo Vũ đúng là vả mặt tại chỗ. Lâm Lan không thương thì tự nhiên có người thương Thiến Thiến của chúng ta.]
…
Tần Hạo Vũ làm động tác kéo khóa miệng, ra hiệu cho tôi im lặng.
Tần Hạo Vũ và tôi cùng chung một người đại diện.
Ngày trước cùng nhau vào nghề, cùng nhau dần dần được mọi người biết đến, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.
Chỉ có điều, anh ấy đẹp trai, diễn xuất tốt, EQ cao, chưa đến một năm đã trở thành sao hạng A, lại còn chuyển mình thành sao điện ảnh, nhận giải thưởng đến mỏi tay.
Còn tôi, bởi vì cái miệng này mà vẫn luôn lẹt đẹt ở hạng ba.
Đại diện cũng là vì muốn tốt cho tôi nên mới nhờ anh ấy để mắt đến tôi, biết đâu còn có thể cứu vớt tôi, để tôi tiếp tục tồn tại trong giới giải trí này.
Tôi làm động tác “OK” với anh ấy, ra hiệu yên tâm.
Tôi vừa tự nhủ với bản thân rằng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, không thể vì chuyện nhỏ này mà hủy hoại sự nghiệp của mình. Tôi vừa đè nén sự khó chịu trong lòng, vừa xách vali theo đoàn ra ngoài.
Chưa đến cửa sân bay, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Giang Thiến.
“Rõ ràng em đã để tiền vào túi rồi mà, sao lại không thấy đâu nữa?”
Giang Thiến cuống cuồng đến mức dậm chân liên tục, luống cuống đổ hết mọi thứ trong túi ra đất rồi lục tung lên tìm kiếm.
“Đều tại tay chân em vụng về, đến cái ví cũng giữ không xong.”
“Nhiều tiền như vậy mà không cánh mà bay, các anh chị ơi, giờ phải làm sao đây?”
Cô ta vừa khóc vừa đấm vào đầu mình: “Thiến Thiến, sao mày lại ngốc như vậy chứ, hu hu hu… Em không cố ý đâu.”
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Bình luận lại tràn ngập sự thương cảm:
[Thiến Thiến đừng tự trách, em đã làm rất tốt rồi.]
[Đúng vậy, ở nước ngoài lộn xộn dễ mất đồ lắm, không phải lỗi của em đâu, đừng khóc nữa.]
[Mấy người kia cũng thật là, sao không ai giúp Thiến Thiến hết vậy, con bé đáng thương biết bao.]
[Cái cô Lâm Lan kia là biểu cảm gì vậy? Khinh thường Thiến Thiến đáng yêu của chúng tôi à? Hứ!]
…
Tần Hạo Vũ là nam giới duy nhất có mặt, anh ấy thở dài một tiếng rồi đứng ra giải quyết vấn đề:
“Đừng khóc nữa, tiền mất rồi cũng không làm gì được, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết vấn đề.”
“Chương trình đưa cho em bao nhiêu tiền?”
“Tất cả số tiền đều để trong túi và bị mất hết rồi à?”
“Em có đặt xe trước không? Có trả tiền cọc chưa?”
“Các khách mời khác khi nào đến? Em đã lên kế hoạch gì chưa?”
Đáp lại anh ấy chỉ có tiếng khóc càng lúc càng thê lương của Giang Thiến.
Cô ta ngồi bệt dưới đất, khóc đến mức thở không ra hơi, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Em không cố ý.”
Tần Hạo Vũ bất lực, nhìn về phía tôi với ánh mắt cầu cứu.
Ba người cùng chuyến bay, một người là ảnh hậu, một người là sao hạng A, còn lại là tôi, cũng không thể để hai người kia ngồi xuống dỗ dành cô nhóc này được.
Cũng vừa hay, nhân cơ hội này xây dựng hình tượng người tốt bụng và biết quan tâm người khác, cho mấy vị đạo diễn, biên kịch trong giới thấy tôi cũng là một cô gái tốt biết an ủi người khác.
Tôi bước tới ngồi xuống, vừa thu dọn đồ đạc vương vãi trên đất, vừa an ủi Giang Thiến đang khóc như mưa:
“Đừng khóc nữa, lần đầu ra ngoài du lịch gặp sai sót cũng là chuyện bình thường, không ai trách em đâu.”
“Không phải còn có tổ chương trình sao, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
“Khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề đúng không?”
Cuối cùng Giang Thiến cũng dần bình tĩnh lại, nắm lấy tay tôi như túm được cọng rơm cứu mạng:
“Chị ơi, chị tốt bụng như vậy, nhất định sẽ giúp em đúng không?”
“Chương trình đưa em kinh phí ba ngày, tổng cộng 5000 bảng Anh. Chị ơi, chị sẽ giúp em tìm lại đúng không?”
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với những người phía sau: “Chị Dương Liễu, anh Hạo Vũ, không sao rồi.”
“Chị Lâm Lan tốt bụng lắm, chị ấy nói sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
???
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.