Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

3:11 sáng – 22/11/2024

Tôi đã bao giờ nói sẽ giải quyết mọi chuyện đâu?

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi nhìn anh quay phim, còn anh ta thì lúng túng quay mặt đi, tránh ánh mắt của tôi.

Tôi liếc sang phần bình luận bên cạnh, rõ ràng đoạn phát sóng trực tiếp “dành riêng” cho tôi này không có nhiều người xem.

[Haha, bày đặt, nhiều tiền như vậy xem cô ta giải quyết thế nào.]

[Trà xanh ra vẻ rồi, không chừng Thiến Thiến mất tiền là do cô ta sai người ăn trộm đấy.]

[5000 bảng Anh mất hết? Sau này đừng để Giang Thiến giữ tiền nữa được không? Con người đáng quý ở chỗ là tự biết lượng sức mình.]

[Bạn ở trên, Thiến Thiến chỉ là hơi ngây thơ thôi, nói chuyện đừng khó nghe như vậy, con gái bạn chẳng lẽ không bao giờ mắc lỗi sao?]

[Con gái tôi mắc lỗi sẽ không chỉ biết khóc, con bé sẽ tự giải quyết vấn đề. À mà, con gái tôi năm nay 10 tuổi rồi, Giang Thiến năm nay bao nhiêu tuổi?]

….

Đôi khi, người ta cười vì không còn gì để nói.

Nụ cười của tôi khiến Giang Thiến hơi sợ hãi, cô ta nũng nịu:

“Chị Lâm Lan, chị tốt bụng như vậy, đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời chứ?”

“Thiến Thiến ngốc nghếch thế này, phải dựa vào chị bảo vệ đó.”

Tôi cắt ngang lời cô ta, thầm xin lỗi người đại diện trong lòng:

“Thôi đừng giả vờ ngây thơ nữa cô nương ơi, cô cũng trưởng thành bao nhiêu năm rồi.”

“Dù có sửa tuổi trên Baidu thì nếp nhăn trên cổ cô cũng tố cáo tuổi thật rồi, trong giới ai mà chẳng biết năm nay cô 28 tuổi?”

“Ngốc thì được, chứ đừng có xấu tính!”

“Tôi nói mọi người cùng nhau giải quyết vấn đề, chứ không có nói sẽ gánh hết lỗi lầm của cô.”

“Não cô có vấn đề, chứ não tôi bình thường lắm nhé.”

Sắc mặt Giang Thiến lúc xanh lúc đỏ, trông thật thú vị.

Cô ta gào khóc, giọng nói the thé:

“Thiến Thiến biết mình ngốc, nhưng Thiến Thiến gặp các anh chị đã nói trước rồi mà.”

“Tại sao mọi người lại đối xử với Thiến Thiến như vậy?”

“Em không quay nữa, em về, giờ thì chị hài lòng rồi chứ?”

“Hu hu hu, mọi người đều bắt nạt tôi, tại sao ai cũng bắt nạt Thiến Thiến, chỉ vì Thiến Thiến ngốc thôi sao?”

“Thiến Thiến còn chia kẹo cho chị mà, tại sao chị lại đối xử với Thiến Thiến như vậy?”

Lần đầu tiên gặp phải kiểu người trưởng thành như thế này, không phải thiểu năng thật thì là gì?

Khán giả xem chương trình lại quay sang chỉ trích tôi chua ngoa, cay nghiệt:

[Trời ơi, cái miệng này độc quá, tội nghiệp Thiến Thiến đến mức suy sụp luôn rồi.]

[Cục cưng ơi, đừng quay chương trình này nữa, không thiếu mấy đồng bạc ấy đâu, về nước đi con, các mẹ thương con.]

[Sao lại bắt Thiến Thiến của chúng tôi rời khỏi chương trình? Rõ ràng Lâm Lan, loại nữ phụ độc ác kia mới phải ra đi chứ!]

[Lâm Lan cút khỏi giới giải trí!!!]

[Mặc dù… nhưng mà… chỉ có mình tôi chú ý đến Giang Thiến thôi sao? Da dẻ được bảo dưỡng tốt thật đấy, đầu óc cũng được bảo dưỡng tốt nữa.]

[Bạn trên kia, chắc chắn là Lâm Lan vu khống Thiến Thiến rồi, tự bạn đi tra Baidu đi, cô ta là đồ xấu tính!]

Tôi mặc kệ bình luận, quay sang nhìn hai người đang đứng xem kịch hay bên cạnh.

Đều là đến tham gia chương trình, chỉ vì tôi có địa vị thấp hơn mà phải chịu ấm ức thế này sao?

Hơn mười ngày tiếp theo, nếu không biến Giang Thiến thành người bình thường thì chúng tôi biết sống sao đây!

“Chị Dương, anh Tần, hai người cũng thấy là lỗi của tôi à?”Tôi hỏi.

Ảnh hậu Dương Liễu nhíu mày nhìn tôi: “Lâm Lan, đều là người trong giới với nhau, em nói chuyện đúng là hơi quá đáng.”

“Bây giờ khiến cô ấy thành ra thế này rồi, em hài lòng lắm sao?”

“Tôi ghét nhất là những chuyện ỷ mạnh hiếp yếu trong giới này. Mau đi xin lỗi Giang Thiến ngay đi.”

“Sau khi xin lỗi xong, em hãy cùng tổ đạo diễn bàn bạc lại quy trình tiếp theo. Không thể để chúng ta phải qua đêm ở sân bay được.”

“Từ lúc xuống máy bay đến giờ đã hơn một tiếng, mà chúng ta vẫn chưa ra khỏi sân bay. Đây rõ ràng là một sai sót nghiêm trọng.”

Tôi thật sự không ngờ ảnh hậu lại có thái độ như vậy.

Cô ta ở ngay hiện trường, chứng kiến toàn bộ sự việc, không giống như khán giả xem livestream chỉ nhìn thấy một phần sự thật.

Tôi không thể hiểu nổi vì sao cô ấy lại chọn bênh vực Giang Thiến.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, không cần phải cảm thấy ấm ức, em là tiền bối quan tâm hậu bối là chuyện bình thường thôi.” Dương Liễu lên tiếng.

“Giang Thiến ngây thơ như vậy, chưa bị vẩn đục bởi những thứ xấu xa trong giới, tôi phải bảo vệ sự thuần khiết này.” Cô ấy nói với vẻ chính trực.

Lời lẽ đanh thép của Dương Liễu nhận được vô số lời khen ngợi.

Bình luận: [Ủng hộ ảnh hậu!]

[Ảnh hậu Dương lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm nên hiểu rõ nhất tình hình của những người trong giới, tôi tin tưởng ảnh hậu tuyệt đối.]

[Cuối cùng cũng có người nói ra, tôi cảm thấy những lời Lâm Lan nói với Giang Thiến giống như bắt nạt nơi công sở vậy.]

[Mau xin lỗi đi! Không xin lỗi thì cút!]

[Khoan đã, rõ ràng là Giang Thiến làm mất tiền, tại sao lại bắt Lâm Lan xin lỗi? Tôi bỏ lỡ gì à?]

[Tuy Lâm Lan ăn nói có hơi chua ngoa, nhưng tôi thấy cô ấy không sai.]

Vài bình luận bênh vực tôi chìm nghỉm giữa biển “xin lỗi” trên màn hình.

Dương Liễu cao ngạo chờ đợi tôi xuống nước, Giang Thiến cũng thút thít ngẩng đầu nhìn tôi, dường như tất cả mọi người đều đang chờ tôi xin lỗi.

Tôi đứng im, trong lòng cân nhắc thiệt hơn giữa việc ngay ngày đầu tiên ghi hình đã đối đầu với ảnh hậu.

Nói tôi là tiền bối bắt nạt hậu bối, chẳng phải Dương Liễu cũng vậy sao?

Chỉ cần tôi mở miệng, tôi có thể mắng cho cô ta khóc.

Nhưng, thật sự phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà tự hủy hoại tiền đồ sao?

Trước khi đến đây, người đại diện đã dặn dò tôi kỹ lưỡng, trong số những người tuyệt đối không được đắc tội có cả ảnh hậu Dương Liễu.

Chồng cô ta là một trong những thương gia giàu có nhất nhì, bóp chết tôi dễ như bóp chết một con kiến.

Tôi do dự, rốt cuộc nên chịu ấm ức mà sống tiếp hay là vì phút bốc đồng mà giải nghệ hoàn toàn.

Giang Thiến nhân cơ hội kéo ống quần Tần Hạo Vũ, nghẹn ngào nói: “Anh Hạo Vũ, anh không nói giúp em một lời sao?”

Tần Hạo Vũ không ngờ Giang Thiến lại gọi mình, anh ấy nhướn mày, dịch người chắn trước mặt tôi đang sắp bùng nổ.

“Anh ơi, anh chê Thiến Thiến ngốc sao?”

“Thiến Thiến tuy ngốc, nhưng tấm lòng tốt, không giống chị Lâm Lan, chỉ biết bắt nạt người khác.”

Chưa ra khỏi sân bay, người còn chưa đến đông đủ, Giang Thiến đã bắt đầu lôi kéo bè phái, chuẩn bị cô lập tôi.

Tần Hạo Vũ bị lôi vào chuyện này, dường như nếu không bày tỏ thái độ gì thì có lỗi với Giang Thiến lắm.

Giang Thiến ngấn lệ ngước nhìn, tha thiết trông chờ vào anh ấy.

Anh ấy cười khẩy: “Cũng không đến mức chê.”

“Chỉ là, Giang Thiến, tôi có một câu hỏi muốn em giải đáp.”

Giang Thiến đỏ mặt, tò mò nhìn Tần Hạo Vũ.

“Tiền không phải em làm mất sao? Tại sao lại bắt người khác chịu trách nhiệm?”

“Làm người có thể ngốc, nhưng phải biết xấu hổ.”

Giang Thiến lập tức tái mét mặt mày, nước mắt rơi lã chã: “Anh Hạo Vũ, đến anh cũng bắt nạt Thiến Thiến sao?”

“Có phải anh bị lời nói của chị Lâm Lan mê hoặc rồi không?”

“Em đúng là không thông minh bằng chị Lâm Lan, em ngốc nghếch, nhưng em xinh đẹp hơn chị ta mà.”

“Anh Hạo Vũ, anh có thể thiên vị Thiến Thiến một chút được không?”

Tần Hạo Vũ thầm đảo mắt, lạnh nhạt đáp lại hai chữ: “Không thể.”

Hai chữ này trực tiếp chặn họng Giang Thiến.

Cô ta vừa khóc vừa đấm xuống đất: “Anh Hạo Vũ, anh đối xử với Thiến Thiến như vậy, Thiến Thiến giận rồi.”

“Hừ, anh sẽ hối hận, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.”

Cô ta quay mặt đi, bĩu môi: “Tim em đau quá, Thiến Thiến buồn lắm.”

Nhân viên công tác thấy vậy không đành lòng nên ngồi xuống an ủi Giang Thiến, cô ta khóc một lúc mới dần ổn định lại.

Tổ đạo diễn rõ ràng là xem người mà cư xử.

Sau khi sắc mặt Tần Hạo Vũ trở nên khó coi, lập tức có biên kịch đến giảng hòa, cho chúng tôi vay 5000 bảng Anh làm chi phí đi lại và ăn ở.

Việc tôi bị phớt lờ cũng chẳng sao, trong lòng tự an ủi bản thân: Chỉ cần được lên hình, dù là tai tiếng thì cũng nổi tiếng.

Vừa xách vali lên, tôi đã nghe thấy Giang Thiến nói bằng giọng âm trầm bên tai:

“Cô bắt nạt tôi, cướp anh Hạo Vũ! Tôi sẽ khiến cô phải hối hận!”

Lời đe dọa với tôi chẳng khác nào gió thoảng mây bay.

Nhưng oái oăm thay, tổ chương trình lại bày trò. Sau khi ổn định chỗ ở, họ yêu cầu chúng tôi đi làm thêm để trả nợ và kiếm tiền đi lại, còn xếp tôi chung nhóm với Giang Thiến.

“Chị ơi, Thiến Thiến ngốc lắm, chẳng biết làm gì cả.”

Cô ta đúng là biết co biết duỗi, cứ như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

“Nhưng chị yên tâm, Thiến Thiến sẽ cố gắng hết sức!”

Khán giả xem livestream từ sáng sớm, lập tức bị những lời nói của Giang Thiến làm cảm động:

[Ai hiểu cho tui, một cô gái rõ ràng làm việc khó khăn mà vẫn cố gắng hết sức, ai mà không yêu chứ?]

[Sao Lâm Lan vẫn còn ở đó? Tại sao tổ chương trình lại xếp Thiến Thiến của chúng ta chung nhóm với Lâm Lan!]

[Thương Thiến Thiến quá, Lâm Lan tốt nhất đừng có giở trò, nếu không tôi sẽ tìm người mắng chết cô!]

[Nhớ ảnh hậu Dương quá, chỉ có ảnh hậu mới thương Thiến Thiến của chúng ta, mấy người kia đều là đồ xấu xa.]

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi đã bao giờ nói sẽ giải quyết mọi chuyện đâu?

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi nhìn anh quay phim, còn anh ta thì lúng túng quay mặt đi, tránh ánh mắt của tôi.

Tôi liếc sang phần bình luận bên cạnh, rõ ràng đoạn phát sóng trực tiếp “dành riêng” cho tôi này không có nhiều người xem.

[Haha, bày đặt, nhiều tiền như vậy xem cô ta giải quyết thế nào.]

[Trà xanh ra vẻ rồi, không chừng Thiến Thiến mất tiền là do cô ta sai người ăn trộm đấy.]

[5000 bảng Anh mất hết? Sau này đừng để Giang Thiến giữ tiền nữa được không? Con người đáng quý ở chỗ là tự biết lượng sức mình.]

[Bạn ở trên, Thiến Thiến chỉ là hơi ngây thơ thôi, nói chuyện đừng khó nghe như vậy, con gái bạn chẳng lẽ không bao giờ mắc lỗi sao?]

[Con gái tôi mắc lỗi sẽ không chỉ biết khóc, con bé sẽ tự giải quyết vấn đề. À mà, con gái tôi năm nay 10 tuổi rồi, Giang Thiến năm nay bao nhiêu tuổi?]

….

Đôi khi, người ta cười vì không còn gì để nói.

Nụ cười của tôi khiến Giang Thiến hơi sợ hãi, cô ta nũng nịu:

“Chị Lâm Lan, chị tốt bụng như vậy, đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời chứ?”

“Thiến Thiến ngốc nghếch thế này, phải dựa vào chị bảo vệ đó.”

Tôi cắt ngang lời cô ta, thầm xin lỗi người đại diện trong lòng:

“Thôi đừng giả vờ ngây thơ nữa cô nương ơi, cô cũng trưởng thành bao nhiêu năm rồi.”

“Dù có sửa tuổi trên Baidu thì nếp nhăn trên cổ cô cũng tố cáo tuổi thật rồi, trong giới ai mà chẳng biết năm nay cô 28 tuổi?”

“Ngốc thì được, chứ đừng có xấu tính!”

“Tôi nói mọi người cùng nhau giải quyết vấn đề, chứ không có nói sẽ gánh hết lỗi lầm của cô.”

“Não cô có vấn đề, chứ não tôi bình thường lắm nhé.”

Sắc mặt Giang Thiến lúc xanh lúc đỏ, trông thật thú vị.

Cô ta gào khóc, giọng nói the thé:

“Thiến Thiến biết mình ngốc, nhưng Thiến Thiến gặp các anh chị đã nói trước rồi mà.”

“Tại sao mọi người lại đối xử với Thiến Thiến như vậy?”

“Em không quay nữa, em về, giờ thì chị hài lòng rồi chứ?”

“Hu hu hu, mọi người đều bắt nạt tôi, tại sao ai cũng bắt nạt Thiến Thiến, chỉ vì Thiến Thiến ngốc thôi sao?”

“Thiến Thiến còn chia kẹo cho chị mà, tại sao chị lại đối xử với Thiến Thiến như vậy?”

Lần đầu tiên gặp phải kiểu người trưởng thành như thế này, không phải thiểu năng thật thì là gì?

Khán giả xem chương trình lại quay sang chỉ trích tôi chua ngoa, cay nghiệt:

[Trời ơi, cái miệng này độc quá, tội nghiệp Thiến Thiến đến mức suy sụp luôn rồi.]

[Cục cưng ơi, đừng quay chương trình này nữa, không thiếu mấy đồng bạc ấy đâu, về nước đi con, các mẹ thương con.]

[Sao lại bắt Thiến Thiến của chúng tôi rời khỏi chương trình? Rõ ràng Lâm Lan, loại nữ phụ độc ác kia mới phải ra đi chứ!]

[Lâm Lan cút khỏi giới giải trí!!!]

[Mặc dù… nhưng mà… chỉ có mình tôi chú ý đến Giang Thiến thôi sao? Da dẻ được bảo dưỡng tốt thật đấy, đầu óc cũng được bảo dưỡng tốt nữa.]

[Bạn trên kia, chắc chắn là Lâm Lan vu khống Thiến Thiến rồi, tự bạn đi tra Baidu đi, cô ta là đồ xấu tính!]

Tôi mặc kệ bình luận, quay sang nhìn hai người đang đứng xem kịch hay bên cạnh.

Đều là đến tham gia chương trình, chỉ vì tôi có địa vị thấp hơn mà phải chịu ấm ức thế này sao?

Hơn mười ngày tiếp theo, nếu không biến Giang Thiến thành người bình thường thì chúng tôi biết sống sao đây!

“Chị Dương, anh Tần, hai người cũng thấy là lỗi của tôi à?”Tôi hỏi.

Ảnh hậu Dương Liễu nhíu mày nhìn tôi: “Lâm Lan, đều là người trong giới với nhau, em nói chuyện đúng là hơi quá đáng.”

“Bây giờ khiến cô ấy thành ra thế này rồi, em hài lòng lắm sao?”

“Tôi ghét nhất là những chuyện ỷ mạnh hiếp yếu trong giới này. Mau đi xin lỗi Giang Thiến ngay đi.”

“Sau khi xin lỗi xong, em hãy cùng tổ đạo diễn bàn bạc lại quy trình tiếp theo. Không thể để chúng ta phải qua đêm ở sân bay được.”

“Từ lúc xuống máy bay đến giờ đã hơn một tiếng, mà chúng ta vẫn chưa ra khỏi sân bay. Đây rõ ràng là một sai sót nghiêm trọng.”

Tôi thật sự không ngờ ảnh hậu lại có thái độ như vậy.

Cô ta ở ngay hiện trường, chứng kiến toàn bộ sự việc, không giống như khán giả xem livestream chỉ nhìn thấy một phần sự thật.

Tôi không thể hiểu nổi vì sao cô ấy lại chọn bênh vực Giang Thiến.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, không cần phải cảm thấy ấm ức, em là tiền bối quan tâm hậu bối là chuyện bình thường thôi.” Dương Liễu lên tiếng.

“Giang Thiến ngây thơ như vậy, chưa bị vẩn đục bởi những thứ xấu xa trong giới, tôi phải bảo vệ sự thuần khiết này.” Cô ấy nói với vẻ chính trực.

Lời lẽ đanh thép của Dương Liễu nhận được vô số lời khen ngợi.

Bình luận: [Ủng hộ ảnh hậu!]

[Ảnh hậu Dương lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm nên hiểu rõ nhất tình hình của những người trong giới, tôi tin tưởng ảnh hậu tuyệt đối.]

[Cuối cùng cũng có người nói ra, tôi cảm thấy những lời Lâm Lan nói với Giang Thiến giống như bắt nạt nơi công sở vậy.]

[Mau xin lỗi đi! Không xin lỗi thì cút!]

[Khoan đã, rõ ràng là Giang Thiến làm mất tiền, tại sao lại bắt Lâm Lan xin lỗi? Tôi bỏ lỡ gì à?]

[Tuy Lâm Lan ăn nói có hơi chua ngoa, nhưng tôi thấy cô ấy không sai.]

Vài bình luận bênh vực tôi chìm nghỉm giữa biển “xin lỗi” trên màn hình.

Dương Liễu cao ngạo chờ đợi tôi xuống nước, Giang Thiến cũng thút thít ngẩng đầu nhìn tôi, dường như tất cả mọi người đều đang chờ tôi xin lỗi.

Tôi đứng im, trong lòng cân nhắc thiệt hơn giữa việc ngay ngày đầu tiên ghi hình đã đối đầu với ảnh hậu.

Nói tôi là tiền bối bắt nạt hậu bối, chẳng phải Dương Liễu cũng vậy sao?

Chỉ cần tôi mở miệng, tôi có thể mắng cho cô ta khóc.

Nhưng, thật sự phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà tự hủy hoại tiền đồ sao?

Trước khi đến đây, người đại diện đã dặn dò tôi kỹ lưỡng, trong số những người tuyệt đối không được đắc tội có cả ảnh hậu Dương Liễu.

Chồng cô ta là một trong những thương gia giàu có nhất nhì, bóp chết tôi dễ như bóp chết một con kiến.

Tôi do dự, rốt cuộc nên chịu ấm ức mà sống tiếp hay là vì phút bốc đồng mà giải nghệ hoàn toàn.

Giang Thiến nhân cơ hội kéo ống quần Tần Hạo Vũ, nghẹn ngào nói: “Anh Hạo Vũ, anh không nói giúp em một lời sao?”

Tần Hạo Vũ không ngờ Giang Thiến lại gọi mình, anh ấy nhướn mày, dịch người chắn trước mặt tôi đang sắp bùng nổ.

“Anh ơi, anh chê Thiến Thiến ngốc sao?”

“Thiến Thiến tuy ngốc, nhưng tấm lòng tốt, không giống chị Lâm Lan, chỉ biết bắt nạt người khác.”

Chưa ra khỏi sân bay, người còn chưa đến đông đủ, Giang Thiến đã bắt đầu lôi kéo bè phái, chuẩn bị cô lập tôi.

Tần Hạo Vũ bị lôi vào chuyện này, dường như nếu không bày tỏ thái độ gì thì có lỗi với Giang Thiến lắm.

Giang Thiến ngấn lệ ngước nhìn, tha thiết trông chờ vào anh ấy.

Anh ấy cười khẩy: “Cũng không đến mức chê.”

“Chỉ là, Giang Thiến, tôi có một câu hỏi muốn em giải đáp.”

Giang Thiến đỏ mặt, tò mò nhìn Tần Hạo Vũ.

“Tiền không phải em làm mất sao? Tại sao lại bắt người khác chịu trách nhiệm?”

“Làm người có thể ngốc, nhưng phải biết xấu hổ.”

Giang Thiến lập tức tái mét mặt mày, nước mắt rơi lã chã: “Anh Hạo Vũ, đến anh cũng bắt nạt Thiến Thiến sao?”

“Có phải anh bị lời nói của chị Lâm Lan mê hoặc rồi không?”

“Em đúng là không thông minh bằng chị Lâm Lan, em ngốc nghếch, nhưng em xinh đẹp hơn chị ta mà.”

“Anh Hạo Vũ, anh có thể thiên vị Thiến Thiến một chút được không?”

Tần Hạo Vũ thầm đảo mắt, lạnh nhạt đáp lại hai chữ: “Không thể.”

Hai chữ này trực tiếp chặn họng Giang Thiến.

Cô ta vừa khóc vừa đấm xuống đất: “Anh Hạo Vũ, anh đối xử với Thiến Thiến như vậy, Thiến Thiến giận rồi.”

“Hừ, anh sẽ hối hận, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.”

Cô ta quay mặt đi, bĩu môi: “Tim em đau quá, Thiến Thiến buồn lắm.”

Nhân viên công tác thấy vậy không đành lòng nên ngồi xuống an ủi Giang Thiến, cô ta khóc một lúc mới dần ổn định lại.

Tổ đạo diễn rõ ràng là xem người mà cư xử.

Sau khi sắc mặt Tần Hạo Vũ trở nên khó coi, lập tức có biên kịch đến giảng hòa, cho chúng tôi vay 5000 bảng Anh làm chi phí đi lại và ăn ở.

Việc tôi bị phớt lờ cũng chẳng sao, trong lòng tự an ủi bản thân: Chỉ cần được lên hình, dù là tai tiếng thì cũng nổi tiếng.

Vừa xách vali lên, tôi đã nghe thấy Giang Thiến nói bằng giọng âm trầm bên tai:

“Cô bắt nạt tôi, cướp anh Hạo Vũ! Tôi sẽ khiến cô phải hối hận!”

Lời đe dọa với tôi chẳng khác nào gió thoảng mây bay.

Nhưng oái oăm thay, tổ chương trình lại bày trò. Sau khi ổn định chỗ ở, họ yêu cầu chúng tôi đi làm thêm để trả nợ và kiếm tiền đi lại, còn xếp tôi chung nhóm với Giang Thiến.

“Chị ơi, Thiến Thiến ngốc lắm, chẳng biết làm gì cả.”

Cô ta đúng là biết co biết duỗi, cứ như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

“Nhưng chị yên tâm, Thiến Thiến sẽ cố gắng hết sức!”

Khán giả xem livestream từ sáng sớm, lập tức bị những lời nói của Giang Thiến làm cảm động:

[Ai hiểu cho tui, một cô gái rõ ràng làm việc khó khăn mà vẫn cố gắng hết sức, ai mà không yêu chứ?]

[Sao Lâm Lan vẫn còn ở đó? Tại sao tổ chương trình lại xếp Thiến Thiến của chúng ta chung nhóm với Lâm Lan!]

[Thương Thiến Thiến quá, Lâm Lan tốt nhất đừng có giở trò, nếu không tôi sẽ tìm người mắng chết cô!]

[Nhớ ảnh hậu Dương quá, chỉ có ảnh hậu mới thương Thiến Thiến của chúng ta, mấy người kia đều là đồ xấu xa.]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận