6
Con quái vật dường như cảm nhận được sự sỉ nhục, rúc vào tường và không ngừng gầm lên.
“Các người dám đánh ta, có tin ta cắn người không?”
“Huynh đệ của ta là Quỷ Vương, giết vô số người, giết các ngươi chỉ trong vài phút!”
“Còn có tỷ tỷ của ta, chị ấy là mèo yêu chuyên lừa trẻ con để ăn thịt. Chuyện này ai mà không biết!”
Tôi nghe hắn nói, chậm rãi mở máy ghi âm: “Không tệ, mày còn gì muốn nói nữa không?”
Nó dừng lại, như thể không hiểu tôi đang làm gì.
Tôi cười khẩy và nhịn không nổi trợn tròn mắt một cái.
“Chừng đó hết rồi à? Mối quan hệ của mày cũng không tệ đấy, chỉ dựa vào điểm này mà đòi giết chết chúng ta sao?”
“Một đám người sẽ giết mày dễ dàng như hít thở.”
Con quái vật chợt lo lắng, nhắc thêm vài cái tên nổi tiếng, ngay tại chỗ đưa ra lời thách thức, muốn dàn xếp một cuộc chiến tập thể với chúng tôi.
“Ngươi cũng nên mau chóng tìm người đi, kẻo nói chúng ta bắt nạt ngươi.”
Tôi gật đầu và gửi đoạn ghi âm vừa thực hiện cho nhóm làm việc trong khoa Linh dị.
[Giết người, chặt xác, buôn bán trẻ em, lừa đảo, uy hiếp đều là ác ma đỉnh cao.]
[Hãy đến nhanh, rất khẩn cấp.]
Quái vật sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên phản ứng lại và hét lên: “Các ngươi thực sự là cảnh sát à?”
Nói xong, nó kêu lên, trèo ra khỏi tường khóc, ôm lấy chân tôi và quỳ xuống.
“Thanh Thiên đại nhân, là ta có mắt mà không thấy được Thái Sơn.”
Tôi giật mình trước sự thay đổi thái độ của nó, nhìn Chung Nhiên mà không biết tại sao.
Anh ta lấy còng tay ra rồi giải thích cho tôi.
“Khoa Linh dị sẽ chuẩn bị nhà tù cho những con quái vật này, cũng có một bộ tiêu chuẩn phán quyết độc lập một số loại đã làm nhiều điều ác, thậm chí sẽ bị xóa sổ.”
Khi con quái vật nghe thấy điều này, nó càng khóc to hơn và rút nửa cánh tay ra khỏi bụng.
“Ta chỉ muốn trộm đồ ăn kia chứ ta có giết ai đâu!”
“Ta nhặt được cánh tay này, thậm chí còn cứu hắn! Nếu không tin thì đến nhà ta xem!”
7
Những lời này ngay lập tức nâng cao tinh thần của chúng tôi.
Nếu tìm được người sống sót, nói không chừng còn có thể tìm được thêm manh mối về việc giao cơm và những nhân viên giao hàng mất tích.
Hỏi địa chỉ xong, hai chúng tôi bước nhanh về phía ngoại ô.
May mắn thay, phần đồ ăn đi dọc đường không còn bốc mùi khó chịu nữa, nhưng tôi luôn cảm thấy nó to hơn trước một chút.
Chung Nhiên bảo tôi đừng để ý, dẫn tôi đến một tầng hầm đổ nát, quả thực đã tìm được người giao hàng mất tích.
Cậu ta đã mất một tay, và khi nhìn thấy chúng tôi, cậu ta vội chạy tới.
“Các người cũng đang giao cơm âm phủ kỳ lạ đó sao?”
“Đừng chạm vào thứ đó, đi đi!”
Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị đưa cậu ta đến bệnh viện thì cậu ta đột nhiên sợ hãi và chạy đi như điên.
Thấy trời đã tối, Chung Nhiên vội vàng trói người lại, đưa về khách sạn trước.
Sau khi uống vài cốc nước và cho xem thẻ cảnh sát của chúng tôi, tâm trạng của cậu ta dần ổn định lại.
“Nói cho tôi biết, cậu đã trải qua chuyện gì? Cánh tay của cậu sao lại bị như vậy?”
Tôi bật máy ghi âm và ngồi đối diện Chung Nhiên.
Người nọ co rúm người lại trong đau đớn và một lúc sau mới nói.
“Tất cả bắt đầu với đơn hàng kỳ lạ đó. Kể từ khi tôi bắt đầu vận chuyển đơn hàng đó, mọi người đã tìm đến tôi. Không, họ không phải là con người!”
Khi nói chuyện, vẻ mặt của cậu ta lộ ra vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
“Bọn họ đều là ma quỷ, bất kể tôi trốn ở đâu, bọn họ cũng có thể tìm thấy, cắn đứt cánh tay của tôi, và ăn hết phần cơm đem đi giao.”
Tôi cau mày hỏi lại lần nữa: “Vậy sao cậu không đến bệnh viện? Hay gọi cảnh sát?”
“Vô dụng thôi, cô không thấy sao? Chúng ở khắp nơi.”
Cậu ta nhìn chúng tôi một cách tuyệt vọng, từ từ đứng dậy và chặn ngọn đèn trước mặt tôi.
8
Gần như ngay lập tức, một nỗi sợ hãi râm ran lan khắp người tôi.
Vâng, lẽ ra tôi phải phát hiện ra ngay lúc đó.
Rõ ràng cậu ta đang ngồi cạnh ánh đèn, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt không có chút sức sống.
Trông chẳng giống người sống chút nào cả!
Chung Nhiên thấy tôi đang run rẩy, lặng lẽ nghiêng người về phía tôi.
Người nọ tiếp tục lải nhải, càng nói càng kích động.
“Những ác ma đó truy đuổi tôi cả ngày lẫn đêm, dọa tôi sợ chết khiếp! Tất cả là do đơn hàng chết tiệt đó. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên nhận…”
Tôi nuốt khan, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vậy cậu có thấy bên trong hộp cơm đó có gì không?”
“Tôi không biết.”
Người nọ ngồi xổm xuống, lắc đầu yếu ớt: “Nhưng tôi nghe bọn họ nói bên trong có bảo bối, có thể giúp người ta cải tạo cơ thể, trở thành bất tử.”
Nghe được những lời này, Chung Nhiên chợt liếc nhìn tôi, nhưng lại nhanh chóng quay đi.
“Theo điều tra của chúng tôi, cậu là người giao hàng cuối cùng nhận đơn. Cậu có biết tung tích của những người khác không?”
Cậu ta im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu.
Chung Nhiên dẫn tôi đứng dậy, đi đến đối diện cậu ta cúi đầu: “Cảm ơn cậu đã cho tôi manh mối, chúc cậu sớm được cứu, xin thứ lỗi.”
Nói xong, anh kéo tôi về phòng bên cạnh với lực mạnh đến mức khiến toàn thân đau đớn.
“Chúng ta cứ như vậy rời đi sao? Như vậy không phải có chút thiếu thông cảm sao?”
Chung Nhiên vội vàng khóa cửa lại, quay người ấn vai tôi: “Làm việc của chúng ta, không cần thông cảm, còn…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh cúi mặt xuống và cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
“Cô không để ý sao? Ngay từ đầu…”
“Phần cơm bắt đầu có mùi rồi.”
Tôi khụt khịt cái mũi bị cảm lạnh của mình và chợt nhận ra điều gì đó.
“Không ổn rồi! Tôi quên để ý phần cơm.”
9
Chung Nhiên và tôi dùng sức quơ quơ hộp cơm, lại chỉ nghe thấy tiếng lon nước va chạm bên trong.
“Không ổn, đồ bị tráo!”
“Mau trở lại!”
Chúng tôi nhanh chóng chạy sang phòng bên cạnh thì thấy cửa đã bị khóa.
“Ha ha, các anh đến muộn rồi. Đợi tôi ăn xong, tôi có thể hồi sinh giống như những hồn ma đó. Tôi còn cần phải đến bệnh viện nữa sao?”
“Không kịp rồi, hãy đạp cửa đi!”
Tôi tránh ra, nhưng Chung Nhiên chưa kịp nhấc chân, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng hét.
m thanh đó thật đáng sợ và thống khổ, tiếp theo là tiếng bước chân loạng choạng.
Cánh cửa bị đá mở, vừa bước vào đã thấy người nọ như mất hồn ngồi dưới đất.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ta lùi lại như điên.
“Sao lại là cô?”
“Tại sao cô lại giống hệt người trong hộp cơm?!”
“Cô là loại quái vật gì vậy?”
Tôi bối rối, ngay lúc tôi muốn nhìn chiếc hộp trên mặt đất, Chung Nhiên đột nhiên bịt mắt tôi lại.
“Đừng nhìn.”
Anh ấy kéo dải ruy băng trên cửa bịt mắt, ngồi xổm xuống và đóng hộp cơm lại.
Nhưng vừa lúc sắp đóng lại, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ bên trong.
“Thả tôi ra!”
“Đừng đóng nắp!”
Trong khoảnh khắc, tôi và Chung Nhiên đều sửng sốt.
Vì giọng bên trong giống hệt giọng của tôi.
“Thả tôi ra nếu không cô ấy cũng sẽ chết!”
Giọng nói tiếp tục vang lên, tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói: “Cảnh sát Chung, đừng quan tâm cô ta.”
Cái nắp đóng lại, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại người đàn ông, co ro trong góc và khóc như thể vừa nhìn thấy ma.
“Bên trong không phải cơm! Đó là con người, người trông giống hệt cô! Tiêu rồi, tất cả chúng ta đều bị lừa rồi!”
Tôi bị làm ồn đến mức đau đầu, nhìn đồng hồ thì thấy trời gần sáng.
Chung Nhiên tát cậu ta một cái thật mạnh rồi quay về phòng.
10
Trải qua một ngày hỗn loạn, chúng tôi không dám xem nhẹ.
Tôi và Chung Nhiên ngủ chung giường, hộp cơm được đặt giữa chúng tôi, ôm trong tay như một đứa trẻ.
Khi đèn tắt, âm thanh duy nhất còn sót lại trong không khí là tiếng tim đập của chúng tôi.
Đáng lẽ tôi nên phấn khích tột độ, nhưng bây giờ tôi không vui vẻ chút nào cả.
Những thứ trong đơn hàng đem giao cũng như những sự việc kỳ lạ trong chuyến đi này.
Thân xác bất tử, khuôn mặt giống nhau…
Tất cả dường như đều có liên quan gì đó đến tôi.
Trong đêm tối, giọng nói của Chung Nhiên đột nhiên vang lên: “Cô không ngủ được à?”
Tôi gật đầu, chợt nhận ra anh ta không nhìn thấy nên quay người sang một bên muốn mở miệng nói.
Nhưng giây tiếp theo, bốn mắt đã chạm nhau.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, mái tóc xõa xuống, che đi đôi mày vốn sắc bén, chỉ để lại một đôi mắt sâu thẳm.
Thật sự… cảnh đẹp ý vui.
Như nhận ra ánh mắt của tôi quá trực tiếp, Chung Nhiên giơ tay che mắt tôi lại.
“Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ khi đơn hàng được giao vào ngày mai.”
“Vậy bây giờ hãy ngủ thật ngon.”
Thì ra anh ta biết tôi đang lo lắng điều gì.
Tôi có chút ngạc nhiên và cũng có chút cảm động.
Nhưng sau tất cả những ồn ào ngày hôm nay, tôi vẫn cảm thấy không buồn ngủ chút nào.
Chung Nhiên thở dài, đột nhiên vươn tay ra, đặt lên vai tôi.
“Cô có tin tôi không?”
Da tôi dường như nóng bừng lên, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
“Tất nhiên là tôi tin anh, nhưng tại sao anh lại hỏi điều này…”
Chưa kịp nói xong, tôi chợt cảm thấy vai mình đau nhói, rồi mọi thứ trở nên tối đen.
Tôi ngất đi.
Vào giây cuối cùng mất đi ý thức, tôi nghe Chung Nhiên nói hai chữ.
“Ngủ ngon.”
Không phải chứ, ai đi dỗ người khác ngủ bằng cách đánh ngất vậy chứ?!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.