1
Tên tôi là Hứa Nhất, một kẻ vô dụng có thể sống lại hết lần này đến lần khác.
Ông chủ bóc lột, tôi treo cổ tự tử trước cửa công ty.
Bạn trai lừa dối, tôi nhảy lầu và trở thành mối tình khắc cốt ghi tâm đã chết của hắn.
Kẻ sát nhân nhắm vào tôi nên tôi lau cổ hắn trước, sau đó tiếp tục sống lại, hỏi hắn có hài lòng không.
Dựa vào ngón bàn vàng này, tôi bị đào đi làm cảnh sát tập sự ở khoa Linh dị. Không chỉ nhận được năm bảo hiểm và một quỹ mà tôi còn được xem đội trưởng nam thần mỗi ngày mặc đồng phục cảnh sát đến công ty.
Tuy nhiên, một tuần trước, tôi được cử đến một công ty chuyên giao hàng mang đi có tên “Bạn Có Đủ Chưa?”
Gọi một cách hoa mỹ là nằm vùng điều tra.
Vì vậy, sau nửa tháng làm việc, tôi vẫn luôn giữ cảnh giác, chuyên giật những đơn hàng mà người khác không cần.
Ví dụ, vào lúc một giờ sáng, có người đặt mua một món đồ giết người. Không những nó nằm ở một địa điểm xa xôi mà còn ghi chú là “rất khẩn cấp”.
Hóa ra, đó chỉ là hộp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình cỡ nhỏ nhất.
Bên kia còn cho tôi một ngàn lời chê bai tiêu cực vì tôi đã vỗ tay khen ngợi khi chứng kiến cô vợ bắt quả tang lão chồng đang ngoại tình.
Một ví dụ khác là khi tôi nghe thấy tiếng kêu cứu lúc đang giao hàng. Tôi xông vào lập tức phát hiện khách hàng đang bị trói và treo lên.
Kết quả vào lúc chuẩn bị báo cảnh sát, đối phương mới nói bản thân có sở thích đặc biệt, hy vọng tôi có thể đánh hắn mấy cái.
Tôi tức giận đến mức không đánh mấy cái mà đánh hắn cả tiếng đồng hồ, đánh cho đến khi hắn thỏa mãn.
Kết quả hắn trở tay báo cáo lại rằng tôi không hiểu phong hình và tôi bị trừ hơn nửa tháng lương.
Thấy sắp hết một tháng mà tôi còn phải trả cho công ty 250 tệ, cuối cùng không chịu nổi nữa đành trốn về khoa Linh dị.
Chẳng lẽ có người báo cảnh sát sai sao? Ở đây không có hiện tượng kỳ lạ nào cả!
2
Đến công ty, sếp của tôi – Chung Nhiên, ủ rũ giúp tôi trả tiền phạt, rồi đưa cho tôi một tập hồ sơ.
Nửa năm trước, công ty này thường xuyên nhận được đơn đặt giao hàng.
Đối phương viết một tờ giấy nói đó là ăn cơm âm phủ, đồng thời yêu cầu người nhận đơn phải có bát tự cứng.
Nhưng vì phí giao hàng rất cao nên mọi người chỉ nghĩ đó là trò đùa, vì vậy nhiều người giành nhau để đi giao hàng.
Tuy nhiên không có ngoại lệ, những người giao hàng này không bao giờ trở về.
Tôi há hốc mồm nhưng không tài nào hiểu được.
“Án mất tích không phải là việc của đội Hình sự sao? Liên quan gì đến khoa Linh dị?”
Chung Nhiên lắc đầu, mở ra một trang giao hàng.
“Bởi vì sau khi bọn họ biến mất, đơn hàng này cũng biến mất một cách bí ẩn. Bộ phận kỹ thuật đã cố gắng khôi phục nhưng vô ích.”
“Còn khách sạn thì sao? Rốt cuộc cơm âm phủ là gì?”
“Không biết.”
Chung Nhiên nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài.
“Sau đó, có một số người cố gắng ghi lại địa chỉ, nhưng sau khi người giao hàng mất tích thì không ai nhớ được địa điểm đó, thậm chí có ghi lại thì cũng biến mất một cách khó hiểu.”
“Cho đến nay, đã có hơn mười người mất tích.”
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Đang định khen mình thật may mắn thì bỗng nghe thấy tiếng “leng keng” từ điện thoại.
[Bạn có một đơn hàng mới đã tự động được nhận!]
Trong lòng tôi có một dự cảm không lành. Khi tôi mở nó ra nhìn, trái tim tôi chợt lạnh đi.
“Phần cơm âm phủ, thực sự tới rồi.”
Trong ánh mắt Chung Nhiên lóe lên sự vui mừng, lập tức đứng dậy.
“Cuối cùng cũng đợi được, đợi tôi thay quần áo rồi đi cùng với cô.”
Tôi gật đầu nhưng có chút do dự.
Suy cho cùng bản thân có thể sống lại nên không có gì phải sợ cả, nhưng bát tự là một thứ rất kỳ lạ.
Nhiều năm trước, ông tôi hay xem bát tự, tôi cũng đi theo xem một chút, chỉ có thể nói thà tin là có còn hơn không tin.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước tới gõ cửa phòng thay đồ.
“Cảnh sát Chung, hay là để tôi đi một mình được không?”
“Thật ra, tôi đã xem qua không ít người, tôi cảm thấy của anh… thật sự không đủ cứng.”
Giây tiếp theo, trong văn phòng im phăng phắc.
Tôi nghe thấy tiếng “rầm” trong phòng thay đồ, như thể có ai đó đang quỳ trên mặt đất.
3
Một lúc sau, Chung Nhiên thay quần áo xong đi ra ngoài, tai đỏ bừng một cách kỳ lạ, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi đã nhìn trộm từ lúc nào.
Tôi liếc nhìn một nhóm đồng nghiệp chuẩn bị ăn dưa đang nhìn chằm chằm, tôi lập tức phản ứng lại.
“Tôi đang nói về bát tự!”
“Quả nhiên, nếu tâm không trong sạch, nhìn gì cũng sẽ thấy bẩn thỉu.”
***
Đầu tiên chúng tôi viết địa chỉ lên giấy, nhưng nét chữ lại biến mất trong nháy mắt.
Ngay cả khi chúng tôi chạy đến nơi lấy đồ ăn và sử dụng tính năng chia sẻ vị trí, nó cũng trở thành một mớ hỗn độn.
Tôi và Chung Nhiên hoàn toàn bỏ cuộc và bắt đầu nhìn vào khách sạn trước mặt.
Trên đó có treo một tấm bảng không mở cửa kinh doanh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHộp cơm giao đi đã được đặt ở cửa trước khi chúng tôi đến, và không có một bóng người.
Điều kỳ quái nhất chính là danh sách dài các ghi chú của người bán trên đơn đặt hàng.
[Một: Xin vui lòng không mở đơn hàng, ngay cả khi có tiếng kêu cứu từ bên trong.]
[Hai: Khi đồ ăn mang đi có mùi khó chịu, nghĩa là nguy hiểm đang đến gần, vì vậy hãy đề cao cảnh giác.]
[Ba: Khi thấy hộp cơm biến thành hai phần, vui lòng ăn phần còn lại và nhắm mắt để tránh nhìn vào đồ ăn.]
[Bốn: Nếu hộp cơm bị thất lạc, hư hỏng hoặc hết hạn sử dụng, mời người giao vào trong hộp để xin lỗi và bồi thường.]
[Năm: Khi thấy hộp cơm dần lớn lên và mọc hai chân, đó là chuyện bình thường, đừng sợ.]
[Sáu: Để đảm bảo độ tươi ngon của đồ ăn, vui lòng đi bộ giao hàng và uống nước kịp thời.]
[Bảy: Khi đồ ăn mang đi quên nó là đồ ăn thì hãy nhắc lại những lời sau: Con người có thể ăn được mọi thứ, nên mọi thứ đều là thức ăn của con người. Con người cũng có thể bị mọi thứ ăn, vì vậy con người cũng có thể trở thành thức ăn.]
[Bây giờ, chúc bạn đưa cơm vui vẻ.]
4
Đợi Chung Nhiên đọc xong, tôi không khỏi thở dài một cái.
“Đây là những quy tắc quái lạ gì thế?”
“Điều quan trọng nhất là địa điểm giao hàng nằm trên một ngọn đồi ở ngoại ô, và họ muốn chúng ta đi bộ đến đó sao?”
Hơn nữa, thời gian giao ghi trên đơn hàng là trong vòng 24 giờ. Thời tiết tháng Sáu, nếu không đi sớm sợ là hư hết.
Còn nói gì đến tươi ngon?
Tôi nhặt hộp cơm lên lắc lắc nhưng không nghe ra bên trong là thứ gì.
Chung Nhiên ấn vào tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Tốt nhất nên cẩn thận, phần cơm này thật sự quá kỳ quái.”
Anh ta vừa chỉ về phía sau vừa nói. Khi tôi quay lại, tôi nhận ra khách sạn vừa nãy…
… Đã biến mất.
Chưa kịp khiếp sợ, chúng tôi đã phải tính toán thời gian.
Dựa vào tính toán khoảng cách, buổi tối có thể đi bộ đến ngoại ô, ở lại một đêm, hôm sau bắt đầu lên núi, đến buổi trưa là có thể đưa đến.
Đối với những yêu cầu kỳ lạ đó…
Chung Nhiên kéo mũ xuống, bình tĩnh nói: “Có nguy hiểm hay không thì chưa biết, nhưng tốt nhất nên cẩn thận, chúng ta lúc nào cũng phải ở bên nhau, không được tách ra.”
Tôi gật đầu, nhưng chợt nhận ra một vấn đề.
“Chẳng lẽ buổi tối… chúng cũng phải ở cùng nhau sao?”
Vừa định trả lời, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, nhét hộp cơm vào tay tôi.
“Nắm chặt vào, đừng làm đổ!”
Giây tiếp theo, một bóng đen nhào đến, lao thẳng về phía Chung Nhiên.
Anh ta ôm tôi để bảo vệ, nhưng lực quá mạnh khiến cả hai bị hất bay xa đến chiếc rương bên cạnh.
Chung Nhiên ôm tôi lăn hai vòng, cuối cùng đập vào tường.
May mắn thay, tôi đã phát triển được kỹ năng bưng cơm không rớt. Khi đứng dậy khỏi mặt đất, hộp cơm không hề bị đổ ra.
“Đừng ra ngoài, hãy trốn đằng sau tôi.”
Giọng nói của Chung Nhiên lạnh đến dọa người. Tôi thận trọng nhìn về phía trước và nín thở.
5
Sinh vật trước mặt tôi không thể gọi là con người.
Nó bám vào tường như một con nhện, nửa người trên bắt đầu thối rữa, lộ ra nội tạng và xương trắng, thậm chí có thể nhìn thấy một phần của cánh tay con người.
“Đừng giãy dụa nữa, mau đưa phần cơm cho ta.”
Con quái vật có giọng nói sắc bén, gầm lên và bò về phía chúng tôi.
Tôi sợ đến mức tê cả da đầu, nắm chặt lấy quần áo của Chung Nhiên: “Nhanh nghĩ cách đi!”
Mặc dù tôi có thể sống lại vô số lần, nhưng tôi thực sự không muốn đi vào trực tràng của nó và cuối cùng bị kéo ra bằng cái đường khác.
Chung Nhiên cởi mũ đội lên đầu tôi, sau đó lạnh lùng nhướng mày: “Đừng sợ!”
Không đợi tôi kịp phản ứng thì anh ta đã bất ngờ nghiêng đầu và dễ dàng né được đòn tấn công của con quái vật.
“Sao lại nhanh như vậy chứ?!”
Quái vật kinh ngạc kêu lên một tiếng, đang định rút lui, nhưng lại bị Chung Nhiên quay người tóm lấy cánh tay.
Ngay sau đó, anh ta giơ tay lên và đấm.
Mơ hồ, tôi dường như nghe thấy tiếng xương gãy.
Sau đó tôi mới nhớ ra rằng khi tôi nghe lén các tin đồn, hình như tôi đã nghe thấy người khác nói về chuyện này.
Chung Nhiên là nhà vô địch Tán Đả toàn quốc.
Vậy…
Tôi định thần lại và nhìn thấy con quái vật treo trên tường như một đống thịt thối, có kéo cũng không kéo xuống được.
Chung Nhiên lắc lắc cánh tay, huýt sáo, thầm nói bốn chữ: “Luyện nhiều một chút.”
“…”
Tôi sững sờ tại chỗ, miệng há hốc, vô thức duỗi thẳng lưng.
Thanh niên mạnh thì đất nước mạnh.
Nếu người lãnh đạo mạnh mẽ, tôi cũng có sẽ thể hiện.
Một giây trước tôi đã hét lên để được giúp đỡ, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.