17.
Thiếu niên cong khóe môi, đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Da quá thô, dáng người cũng gầy yếu, Thẩm Tòng Nghi sẽ không thích ngươi đâu.”
Ta tiếp tục giả ngu. Cho đến khi tiếng chuông xa xa vang lên, giờ học buổi sáng bắt đầu. Thiếu niên liếc ta một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Buổi trưa, các thiếu nữ lục tục trở về. Căn phòng đã được phân chia từ lâu. Chu Lệnh Kiều nhìn thấy cùng phòng với ta, sắc mặt nhất thời suy sụp.
“Hách Liên đại nhân, căn phòng này được chia theo tiêu chuẩn gì?”
“Không có tiêu chuẩn gì, tùy tiện chia thôi.”
“Đã như vậy, ta thân là đích nữ Chu gia, tương lai là Thái tử phi, vì sao lại ở cùng một thứ nữ?”
“Huống hồ gì lúc trước nàng ta ở nông thôn, vẫn ở chuồng ngựa, cho dù bây giờ tắm rửa sạch sẽ, trên người vẫn luôn mang chút mùi khó ngửi, làm người ta buồn nôn.”
Ở đây đều là thế gia cao quý. Nghe nói ta từng ở chuồng ngựa, đều lộ vẻ ghét bỏ, nhao nhao đứng xa một chút, hận không thể cách ta càng xa càng tốt.
Ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mặt không chút thay đổi. Nếu là người khác còn dễ nói, nhưng Chu Lệnh Kiều là người mà Hoàng hậu coi trọng.
Hách Liên đại nhân nhíu mày: “Phòng đều là hai người, trong cung đã sớm an bài thỏa đáng, ở đâu ra phòng cho ngươi đổi?”
Huống hồ muốn đổi, cũng phải thông qua sự đồng ý của người khác. Nhưng ai lại muốn sống với người đã từng sống trong chuồng ngựa chứ?
Chu Lệnh Kiều tựa như đang chờ chính là những lời này.
Nàng ta vỗ vỗ váy, thản nhiên cười: “Đại nhân, không có phòng, vậy bảo nàng ta đến ở chuồng ngựa đi, nàng ta là một thứ nữ, quen ở chuồng ngựa rồi, chuồng ngựa trong cung khẳng định tốt hơn chuồng ngựa ở nông thôn rất nhiều, đối với nàng ta mà nói cũng là ban ân.”
Hách Liên đại nhân lập tức từ chối nói: “Không thể.”
“Vậy ngài nghĩ nên làm thế nào đây?”
Ta như củ khoai nóng bỏng tay, bị người ta đá tới đá lui. Đúng lúc đó. Từ trong phòng ngoài cùng bên trái, một thiếu nữ bước nhanh ra.
Trên đầu nàng buộc ruy băng màu đỏ, trang phục tao nhã, trên mặt không trang điểm, mặt mày có chút đường hoàng.
“Chuồng ngựa thì làm sao? Khinh thường ai chứ hả? Ta sẽ ở chung một phòng với nàng ấy.”
18.
Mọi chuyện kết thúc như vậy. Thiếu nữ giúp ta giải vây tên là Khương Niên Hỉ, bây giờ mười lăm, là nữ nhi của Hộ quốc tướng quân.
Tướng quân quanh năm đóng quân ở biên quan, để nàng lại một mình trong kinh. Nàng ít khi bị các tiểu thư khác khi dễ, bởi vậy đối với loại hành vi bắt nạt này của đám tiểu thư thế gia nàng rất là chán ghét, nên ra tay giúp ta.
Chu Lệnh Kiều mặc dù không vui. Nhưng niệm tình phụ thân Khương Niên Hỉ, chỉ bĩu môi rồi rời đi.
Khương Niên Hỉ là người ngay thẳng nhưng lạnh lùng, cho dù giúp ta, cũng không thích nói chuyện với ta.
Ta cũng không phải là người khéo mồm khéo miệng. Chúng ta cứ như vậy không qua lại dù sống chung trong một gian phòng.
Một thời gian sau đó, Hách Liên đại nhân mang theo chúng ta học cầm kỳ thư họa, pha trà cắm hoa.
Công chúa nhỏ thích cưỡi ngựa, trong lớp cũng có cái này. Thứ nhất cường thân kiện thể, thứ hai có thể bồi tiểu Công chúa giải buồn.
Đám người Chu Lệnh Kiều vẫn thường làm khó ta. Không phải đổ nước rửa chén vào thức ăn của ta, thì chính là cố ý sai hạ nhân dùng nước lạnh tắm rửa cho ta.
Thậm chí thường xuyên giấu quần áo của ta, làm hại ta đến muộn, bị Hách Liên đại nhân trách phạt. Nhưng trừ lần đó ra, cuộc sống so với ở Chu gia trôi qua tốt hơn rất nhiều.
Cứ như vậy qua một tháng. Tiểu công chúa ở Giang Nam du sơn ngoạn thủy hồi lâu cuối cùng cũng hồi cung.
Nghe nói trong cung có rất nhiều nữ tử vừa độ tuổi tới, thậm chí còn vì làm cho nàng vui lòng mà học cưỡi ngựa bắn cung.
Nhất thời nổi lên hứng thú, muốn tổ chức đua ngựa ở trường đua ngựa. Là thi đấu nên cũng có nguy hiểm. Trưởng công chúa từ trước đến nay yêu thương ấu muội, không cho phép nàng tham gia, nhưng để thỏa mãn tính tình ham chơi của nàng, trận đấu vẫn diễn ra đúng hạn.
Người dự thi đều là quý nữ tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành. Ngày thường luôn õng ẹo, đi môt bước lắc ba cái.
Người trong kinh thành từng xem qua các võ phu đua ngựa, xem qua các vương công quý tử đua ngựa, nhưng nào đã xem qua đám tiểu thư yêu kiều này đua ngựa chứ?
Bởi vậy bọn họ cảm thấy mới mẻ, nhao nhao yêu cầu xem thi đấu. Đám học trò ở Thái Học Điện vốn ở trong cung, đương nhiên cũng có tư cách xem thi đấu.
Trận đấu bắt đầu vào ba ngày sau. Ta cùng một đám thiếu nữ mặc trang phục cưỡi ngựa, đi tới trường đua ngựa.
Vốn nên là một cuộc tranh tài nhỏ, giờ phút này lại vây đầy người.
Thậm chí, ngay cả Trưởng công chúa và Hoàng hậu tôn vinh quý phái cũng đích thân đến xem.
“….”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net19.
Thái giám dắt ngựa cho chúng ta. Mười sáu con ngựa khác nhau đứng bên cạnh trường đua ngựa, ta liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy con ngựa màu nâu kia. Rất giống ngựa con.
Ta vô thức chọn nó. Chu Lệnh Kiều cách ta không xa, thấy thế cười nhạo nói: “Ngươi lại nhớ chuyện cũ.”
Ta không nói chuyện, đi tới bên cạnh chuẩn bị. Lúc này trên bàn thi đấu đột nhiên có người xuống.
Hắn thờ ơ đi tới bên cạnh ta, lại ngồi xuống đất, rất là tùy ý, không giống như là tới cố ý tìm ta.
Ta lau dây cương, qua một lúc lâu mới từ từ nói: “Ngựa tốt đến mấy cũng phải có Bá Nhạc biết cưỡi. Ngược lại, một Bá Nhạc tốt, có thể bồi dưỡng ra vô số con ngựa tốt.”
Hắn liếc ta một cái, cười khẽ: “Ngươi có dã tâm không nhỏ.”
Ta xoay người lên ngựa, mặt không đổi sắc: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Ngày xưa, ta là một tên nô lệ ngựa nhỏ bé không đáng kể trong trường đua này. Mà hôm nay, ta đã có thể đứng trên lưng ngựa, cùng cạnh tranh với Chu Lệnh Kiều.
Nàng bảo ta nhận mệnh. Cũng không biết, nàng ta có nhận nổi cái m//ạng này hay không?
Nghĩ đến đây, ta vội hoảng hốt, nhưng một giây sau, ánh mắt đã kiên định. Đội ngũ đã phân chia từ sáng sớm.
Một nhóm tám người. Ta vừa vặn cùng Khương Niên Hỉ, Chu Lệnh Kiều cùng Triệu Phủ Vinh phân cùng một nhóm.
Tám người ngựa nhanh chóng gặp nhau. Chu Lệnh Kiều nhìn ta nhất định phải cười.
Rồi sau đó nháy mắt với Triệu Phủ Vinh. Đúng lúc này, chiêng trống vang lên. Tám con ngựa lao ra gần như cùng một lúc.
20.
Khương Niên Hỉ xếp thứ nhất. Chu Lệnh Kiều đứng thứ hai. Ta đuổi theo phía sau nàng ta, vừa định tăng tốc. Lại bị Triệu Phủ Vinh gắt gao ngăn cản.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta hẳn là không tệ, luôn có thể ở phía sau ta ngăn chặn vị trí của ta. Chu Lệnh Kiều thấy thế đắc ý cười.
Thấy ta nhất thời đuổi không kịp, lập tức chạy về phía Khương Niên Hỉ. Hai con ngựa tiến lại gần. Chu Lệnh Kiều đột nhiên làm khó dễ, lao thẳng về phía nàng ấy.
Nếu Khương Niên Hỉ tiếp tục chạy, hai con ngựa sẽ lập tức đụng vào nhau. Nếu nàng ấy siết dây cương và tránh va chạm, điều đó có nghĩa là sẽ thua.
Khương Niên Hỉ mím môi, trong mắt hiện lên sự quật cường. Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Ta lấy một loại tư thế cực kỳ khó khăn, xoay người kẹp lấy bụng ngựa, vòng qua Triệu Phủ Vinh đang ngăn cản, sau đó tăng tốc, một tay kéo Khương Niên Hỉ lên ngựa của ta.
Động tác nước chảy mây trôi, trên khán đài phát ra một trận trầm trồ khen ngợi.
“Cô nương này không tệ, chỉ là có chút lạ mặt.”
“Nghe nói là thứ nữ Chu gia.”
“Suỵt…… ”
Thế gia quyền quý, vốn không nhìn được phú quý mà tuần trước nhà bằng con gái có được. Thứ nữ như ta, lại càng chướng mắt.
Ngược lại Trưởng công chúa địa vị cao nhấp ngụm trà, cười nói: “Có chút quyết đoán.”
Hai con ngựa đụng vào nhau, Chu Lệnh Kiều bị đẩy mạnh ra ngoài. Nàng ta ngã trên mặt đất, sắc mặt vặn vẹo: “Đau quá…”
Trận đấu kết thúc. Sau một khắc, một bên vang lên tiếng thái giám la lên truyền đến: “Thái tử điện hạ…”
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu, thấy một nam tử mặc mãng bào màu đen, dáng người sáng tỏ như trăng, ánh mắt lo lắng, sải bước đi đến phía bên này.
Chu Lệnh Kiều không để ý đau đớn, thẹn thùng vuốt tóc bên tai, tủi thân nói: “Thái tử ca ca, tay của ta đau quá.”
Nhưng Thái tử cả nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, trực tiếp lướt qua nàng ta. Đi về phía ta. Ta nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Ngay sau đó, cánh tay hắn vung lên, kéo Khương Niên Hỉ lên. Nam tử kia nhíu chặt mày, khàn giọng nói: “Hù chet ta rồi, nguy hiểm như vậy sao có thể làm bậy chứ? Có bị thương hay không?”
Khương Niên Hỉ xấu hổ cười, đẩy đẩy hắn: “Cách xa ta một chút.”
Lúc này Chu Lệnh Kiều phía sau giậm chân: “Thái tử ca ca, người bị thương là ta mà!”
“A, là ngươi.”
Thái tử mặt không chút thay đổi quay đầu: “Chính là ngươi dùng động tác nhỏ, muốn tổn thương người khác, vì thắng mà không từ thủ đoạn như thế, thật làm Cô thất vọng!”
Chu Lệnh Kiều: “……”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.