21.
Thắng trận đấu, Đức công công tự mình dẫn ta đến trước mặt Hoàng hậu lĩnh thưởng. Hoàng hậu dù sao cũng yêu thích Chu Lệnh Kiều, thái độ lãnh đạm với ta.
Ngược lại Trưởng công chúa, hỏi ta nhiều thêm vài câu: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hồi bẩm công chúa, thần nữ năm nay tròn mười ba tuổi.”
“À.”
Nói đến đây, ta vốn nên thức thời lui ra. Nhưng ta lại lớn mật ngước mắt, nhìn Trưởng công chúa một chút.
Trưởng công chúa hơn năm mươi tuổi vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, mặc quần áo sang trọng nhưng khiêm tốn, trên đầu cắm ít trâm cài, quả nhiên là khí thế không giận tự uy, ung dung quý phái.
Về mặt khí chất, so với Hoàng hậu điềm tĩnh hơn rất nhiều. Ta đã nghe nói qua vị Trưởng công chúa này.
Hoàng đế khi còn bé cũng không được sủng ái, bất luận là tài năng hay công trạng, đều không bằng mấy ca ca.
Ngược lại Trưởng công chúa, thân là nữ tử, lại vô cùng tài năng và đầy tham vọng, khiến tất cả mọi người đều choáng ngợp. Nếu không phải Hoàng đế cổ hủ, giang sơn bây giờ cũng có thể là của Trưởng công chúa.
Mà đương kim Hoàng đế, chính là Trưởng công chúa một tay nâng đỡ thượng vị. Cũng là Trưởng công chúa lúc hắn căn cơ chưa ổn đã đấu tranh chống lại mọi lời phản đối, cải cách, sửa đường, liên thông thương đạo, làm rất nhiều chuyện, cuối cùng mới khiến cho Hoàng Thượng ngồi vững vàng ở vị trí này.
Hoàng đế đối với vị trưởng tỷ này cực kỳ kính trọng. Cho tới bây giờ, vẫn còn cùng nàng thương lượng quốc sự.
Đối diện với ánh mắt của ta, Trưởng công chúa giả bộ không vui: “Sao vậy?”
Ta vội vàng cúi đầu, nói: “Công chúa tha mạng, thần nữ chỉ là lần đầu tiên thấy nhân vật trong truyền thuyết, nhất thời tò mò, mới nhìn thêm vài lần.”
Người nịnh nọt nàng không ít. Nàng hết hứng thú, cười lạnh một tiếng, coi như đáp lại, cũng không phản ứng.
Trước khi đi, ta muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn nói: “Công chúa, ngài một ngày bận rộn trăm việc, thần nữ vốn không nên lắm miệng. Nhưng thần nữ thấy sắc mặt ngài mệt mỏi, môi trắng bệch, hai mắt thâm quầng, nghĩ đến có thể là do vất vả thành bệnh. Thần nữ khi còn bé từng tập qua cách xoa bóp có thể thông m//áu giãn gân cốt, tiêu trừ mệt mỏi, nếu Công chúa không chê, thần nữ nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực.”
22.
Vừa dứt lời. Hoàng hậu bên cạnh vỗ bàn mấy cái: “Làm càn, trong cung có thái y cùng nữ quan đặc biệt hầu hạ Công chúa, làm gì đến lượt một thôn cô hương dã như ngươi lấy lòng?”
Ta vội vàng quỳ xuống, kinh sợ nói: “Thần nữ không dám, thần nữ cũng vì lo lắng cho thân thể Công chúa điện hạ, vì lê dân bách tính suy nghĩ, nếu Công chúa không tin, thần nữ có một cái túi thơm, có thể tạm thời giảm bớt mệt mỏi, Công chúa điện hạ có thể thử xem.”
Trưởng công chúa mấy năm nay thân thể không tốt lắm, đã có xu thế nỏ mạnh hết đà. Phàm khi nàng xuất hành, sẽ mang theo y thị bên người.
Nghe vậy, nàng giơ tay lên, ý bảo y thị nhận lấy túi thơm. Y thị kiểm tra một lát, nhìn nàng lắc đầu: “Công chúa, không có đ//ộc.”
Trưởng công chúa gật đầu với ta: “Tốt, túi thơm của ngươi, bổn Công chúa sẽ nhận lấy, một tháng sau ngươi tới phủ Công chúa tìm ta, nếu túi thơm vô dụng, cái đầu này của ngươi cũng đừng nghĩ sẽ giữ được, biết chưa?”
Lúc rời khỏi trường đua ngựa, sau lưng vẫn không nhịn được phát lạnh. Xe ngựa đón chúng ta hồi cung dừng ở bên ngoài.
Ta và Khương Niên Hỉ cùng lên xe ngựa. Nàng bị thương, sắc mặt trắng bệch, thấy ta vẫn đứng dậy nói: “Hôm nay cám ơn ngươi.”
“Không có gì, thâm cung không dễ sinh tồn, nữ tử vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Nàng không biết nhớ tới cái gì, thần sắc lay động, môi mấp máy, đang muốn mở miệng, xe ngựa đột nhiên lắc lư. Ngay sau đó rèm vén lên, một thân hình cao lớn chui vào.
Nam tử mặc hắc y, che mặt, ánh mắt thanh tĩnh nhưng lạnh lùng liếc tới. Ta mặt lộ vẻ khiếp sợ, muốn kêu cứu m//ạng.
Hắn che miệng ta, giơ tay muốn b//óp cổ ta. Khương Niên Hỉ vội vàng nói: “Đừng, hôm nay nàng đã cứu ta, ngươi không thể đối xử với nàng như vậy.”
Nam tử kia do dự một lát, cuối cùng buông ta ra. Biết Khương Niên Hỉ quen biết hắn, ta liền yên lòng.
Nhưng mà một giây sau, hắn kéo khăn che mặt xuống, tâm tình lo lắng ta vừa buông xuống lại nổi lên. Tên này không phải ai khác.
Đúng là Thái tử.
23.
Thái tử trừng mắt cảnh cáo ta một cái. Tiếp theo đẩy ta ra, cau mày dịch đến bên cạnh Khương Niên Hỉ, giọng nói đau lòng: “Để ta nhìn xem, nàng bị thương ở đâu?”
Khương Niên Hỉ liếc mắt: “Cơ Dục, đầu óc ngươi không sao chứ? Ta chưa lập gia thất, sao có thể cho ngươi tùy ý nhìn thân thể ta?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThái tử nghe vậy, hốc mắt nhất thời đỏ lên. Không để ý ta ở bên cạnh, một tay ôm Khương Niên Hỉ vào trong ngực, khàn giọng nói: “Hồ ngôn loạn ngữ, nàng đời này ngoại trừ ta ai cũng không thể gả.”
Khương Niên Hỉ đẩy đẩy hắn. Đẩy không được, đành để hắn ôm, vùi ở trong lòng hắn rầu rĩ nói: “Thôi đi, ngươi cùng Chu Lệnh Kiều từ nhỏ đã đính hôn, ta cũng tuyệt đối không làm thiếp, tâm tư này ngươi nên buông bỏ sớm một chút mới tốt.”
“Ta mới không muốn cưới Chu Lệnh Kiều.”
Thái tử cãi lại, giọng nói bất giác lớn hơn vài phần:” Nàng ta là thiên mệnh hoàng nữ, Hoàng hậu tương lai, nhưng ta lại không nhất định là Hoàng đế tương lai.”
“Ngươi đ//iên rồi, ngươi là Thái tử, sau này là Hoàng đế, nói bừa cái gì vậy?”
“Chỉ cần ta không làm Thái tử thì tốt rồi, ta vốn không muốn làm Thái tử, lại càng không muốn cưới nàng ta. Nàng quên lời nàng nói khi còn bé rồi, sau này nàng phải gả cho ta, cùng ta đi du sơn ngoạn thủy, ăn hết mỹ thực khắp đại giang nam bắc.”
Khương Niên Hỉ nghĩ đến ta còn ở đây, mặt hơi đỏ. Ta mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh.
Đột nhiên nghĩ đến mỗi lần Chu Lệnh Kiều nhắc tới Thái tử luôn mang dáng vẻ thẹn thùng, chợt hiểu ra.
Khó trách Thái tử chậm chạp chưa đến hạ sính. Cũng khó trách ngày đó ở trường đua ngựa, hắn không đi cứu Chu Lệnh Kiều.
Mà nay Khương Niên Hỉ cũng chỉ là bị chút vết thương nhỏ, hắn đã vội vàng đến xem. Thì ra không phải Thái tử vô tâm, chỉ là tâm của hắn không ở trên người Chu Lệnh Kiều.
Hai người nói chuyện một lát. Khương Niên Hỉ thúc giục Thái tử rời đi. Chờ hắn đi rồi, nàng đỏ bừng mặt, nhìn ta nói: “Khụ, chuyện hôm nay…”
Ta đang muốn mở miệng bảo nàng yên tâm, ta sẽ không nhiều lời. Huống hồ Chu Lệnh Kiều gặp xui xẻo, ta vui mừng còn không hết.
Nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, xe ngựa lại lắc lư.
Một nam tử mặc áo đen khác nhảy vào. Khương Niên Hỉ trợn tròn mắt: “Cơ Dục, ngươi có để yên không?”
Nam tử áo đen ngồi xổm xuống, tháo khăn mặt xuống, ung dung nói: “Khương tiểu thư, người vừa gọi ai vậy?”
Bởi vì người vào không phải là Thái tử. Mà là thiếu niên ác liệt trước đây từng trêu chọc ta.
24.
Hắn thản nhiên ngồi xuống, đầu tiên là cười nói: “Tiểu Đậu Nha, ngươi thật lợi hại.”
Ta không nói gì trợn mắt. Hắn lấy ra một cái chai nhỏ màu nâu, ném vào trong lòng ta. Lần này không nói nhảm, rất nhanh đã rời đi.
Ta cầm cái chai không nói gì. Khương Niên Hỉ lại chế nhạo đụng vào cánh tay ta: “Ai da, ngươi và hắn quen biết nhau như thế nào vậy?”
Ta nhướng mày: “Hắn là ai?”
Khương Niên Hỉ chậc một tiếng: “Trần Tái, con trai của Trần quốc công, năm năm trước Trần quốc công tạo phản thất bại, tự vẫn ở cửa cung, Trưởng công chúa nhớ đến tình cảm trước kia, giữ lại một m//ạng cho Trần Tái, tự mình nuôi dưới gối.”
“Hắn từ nhỏ đã ăn chơi trác táng, được Trưởng công chúa che chở, tính tình càng thêm tùy tiện, cũng không thân cận với người khác, ngược lại hợp ý với ngươi.”
Ta nhớ tới vẻ đùa cợt của hắn, lắc đầu: “Cũng không phải hợp ý, có lẽ hắn chỉ cảm thấy trêu đùa ta rất thú vị.”
Niên Hỉ chỉ chỉ bình thuốc trong tay ta: “Thứ này ta từng gặp qua ở chỗ phụ thân, là kim sáng lương dược thiết yếu cho chiến tranh biên giới, ở kinh thành giá bán cực cao, hắn cũng cam lòng đem cái này cho ngươi…”
Ta ngẩn ra. Không phải vì thuốc có giá trị cao. Mà là nhớ tới lúc đua ngựa vừa rồi, động tác kia của ta nhìn như hoàn mỹ, kỳ thật trên người cũng có không ít vết trầy xước lớn nhỏ.
Nhưng cũng không dễ dàng phát hiện, Trần Tái lại nhìn ra. Ta tránh lời của nàng, cũng cười nói: “Còn nói ta, ngươi cùng Thái tử mới là thâm tàng bất lộ.”
Hai tai Khương Niên Hỉ nhất thời đỏ lên. Nàng bĩu môi nói: “Cái gì chứ? Ta từ nhỏ đã coi Cơ Dục là hảo huynh đệ.”
“Thật sao? Có người nghe thấy tên huynh đệ sẽ đỏ mặt sao?”
“…… Ngươi trêu ghẹo ta!”
Hai chúng ta cười hi hi ha ha. Qua chuyện này, quan hệ giữa ta và Khương Niên Hỉ nhanh chóng kéo gần lại. Nàng ấy cũng bắt đầu bảo vệ ta.
Chỉ cần Chu Lệnh Kiều bắt nạt ta, nàng sẽ đứng ra giúp ta nói chuyện. Khương Niên Hỉ là con gái của nhất phẩm đại tướng quân.
Thân phận có thể đè ép tất cả mọi người. Có nàng che chở, thời gian ta ở Thái Học điện trôi qua vô cùng thanh thản.
Rất nhanh, kỳ hạn một tháng đã tới. Ta được Hách Liên đại nhân dặn dò, thay quần áo, theo Đức công công đến phủ Công chúa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.