Skip to main content

Chương 72: Trấn Sát Hàn Thiên (2)

1:26 sáng – 26/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Editor: Kingofbattle

Lúc này, hắn hiểu đối phương đã thực sự phát hiện ra mình, nếu còn không ra, đối phương sẽ phá nát cánh cửa.

“Cảnh giác thật đấy, có thể phát hiện ra ta, nhưng ta rất tò mò, ngươi đã phát hiện ta, sao không tương kế tựu kế mà đánh lén ta?”

Hàn Thiên mở cửa ra, liền thấy Vệ Phàm đứng không xa, một tay đặt lên chuôi đao, khuôn mặt không chút biểu cảm ngạc nhiên.

Vệ Phàm lắc đầu: “Bởi vì ta không muốn làm hỏng cánh cửa của mình, ngày mai lại phải gọi người đến sửa.”

Hắn nhìn người trước mặt bịt kín mặt bằng vải đ·e·n·, bảng thông tin trước mắt bắt đầu nhấp nháy:

【Hàn Thiên: Ích Huyệt tầng bốn, giết người đoạt bảo, tàn sát người vô tội】

【Giết hắn, có thể được 40 năm công lực】

Vệ Phàm vẫn thích giết yêu ma hơn, vì yêu ma bạo nhiều công lực hơn.

Tên Hàn Thiên trước mặt này là cao thủ Ích Huyệt tầng bốn, ngang hàng với Hùng Yêu là yêu ma Chân Cảnh tứ phẩm, nhưng Hùng Yêu có thể bạo 160 năm công lực, còn Hàn Thiên chỉ bạo được 40 năm.

Trong ánh mắt Hàn Thiên thoáng qua một tia ngạc nhiên, không ngờ Vệ Phàm vì không muốn làm hỏng cánh cửa của hắn nên không đánh lén mình: “Xem ra ngươi rất tự tin, nghĩ rằng không cần đánh lén cũng có thể giết được ta!”

“Nói ra thân phận của ngươi, tại sao lại đến giết ta, ta có thể cho ngươi một cái chết nhanh chóng.”

Vệ Phàm không vội ra tay.

Cao thủ Ích Huyệt tầng bốn, ở một nơi nhỏ như Vân Thành gần như không có ai như vậy, gia đình bình thường không thể nào nuôi nổi loại cao thủ này.

Nhân vật như vậy đến ám sát hắn, tốt nhất nên tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, tìm hiểu rõ nguồn gốc của Hàn Thiên, nếu còn có kẻ thù khác, cũng nên tiêu diệt hết.

“Trẻ tuổi mà thật ngông cuồng, ở một nơi truyền thừa không hoàn chỉnh thế này, ngươi giết vài con yêu ma thì tưởng mình vô địch thiên hạ sao?”

Hắn đã xác định người trước mặt chính là đầu lĩnh Vệ Phàm, vì sự ngông cuồng này giống hệt như những gì hắn đã nghe về Vệ Phàm.

Hàn Thiên lập tức nói: “Không nói nhiều với ngươi nữa, tiễn ngươi lên đường, kiếp sau nhớ đừng có ngông cuồng như vậy!”

Hắn vung bảo đao trong tay lên, đồng thời lao tới, một đạo đao khí chém thẳng về phía Vệ Phàm.

Đao khí chưa tới, một luồng hàn khí lạnh buốt đã tỏa ra khắp nơi, khiến không khí đột nhiên lạnh giá, n·h·ư thể mùa đông ập đến.

Vệ Phàm không thay đổi sắc mặt, bàn tay bỗng nhiên phồng lớn lên, trên người lờ mờ vang lên tiếng gầm rú, một chưởng liền đánh nát đao khí của Hàn Thiên.

“Đón đao khí bằng tay không?”

Hai mắt Hàn Thiên trợn tròn, thân thể tên này là sắt thép sao?

Đao khí của hắn thậm chí không làm rách nổi da của đối phương, chỉ để lại một ít bông tuyết trên tay.

Không phải Vệ Phàm mạnh nhất là Long Ngâm Toái Thiên Chỉ sao? Sao bây giờ lại là cao thủ luyện thể rồi?

Trong khoảnh khắc, Hàn Thiên nhận ra rằng thông tin mình thu thập được hoàn toàn sai lầm.

“Chỉ có vậy thôi sao? Ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm, ngay cả Hùng Yêu ngoài thành cũng không bằng.”

Thân hình Vệ Phàm nhanh như chớp, hắn thậm chí chưa rút đao ra, nhanh chóng tiến lên trước và tung ra một chưởng nữa.

Cự Hùng Chưởng không hề yếu, là võ học chân ý duy nhất mà hắn nắm giữ, trong những chiêu thức giết người của hắn, chưởng pháp này có thể xếp vào top đầu, chỉ có điều, sức mạnh của Hùng Yêu còn vượt trên cả hắn, thân thể cũng kinh khủng, vì thế mà Cự Hùng Chưởng lại trở nên mờ nhạt trước Hùng Yêu.

Trong nháy mắt, không khí vang lên tiếng nổ đùng đoàng, một áp lực khủng khiếp như thái sơn áp đỉnh đập xuống Hàn Thiên.

“Võ học chân ý, chưởng pháp khổ luyện!”

Đồng tử của Hàn Thiên co rút mạnh, tiếng gầm lớn vang vọng trong đêm đen, hắn như nhìn thấy một con gấu khổng lồ đang nổi giận.

Hắn liều mạng thu hồi bảo đao, chém thẳng vào bàn tay to lớn kia.

Trong đêm tối, luồng đao quang chói mắt gần như ngưng tụ thành thực thể, trong khoảnh khắc chém vào bàn tay đang vung tới.

Uy lực của nhát đao này mạnh hơn nhát đao trước rất nhiều.

“Đang!”

Một tiếng nổ vang vọng, Hàn Thiên cảm thấy mình như chém vào một ngọn núi khổng lồ đang lao tới, trong khoảnh khắc, đao quang vỡ tan, hay đầu cổ tay hắn nứt toác, bảo đao cũng tuột khỏi tay, suýt chút nữa cắt vào đầu hắn.

“Thật nguy hiểm!”

Hắn toát mồ hôi lạnh, nếu không nhờ chân khí hộ thể đánh bật bảo đao ra, thì hắn đã bị chính bảo đao của mình giết chết.

“Đây là quái vật, phải chạy!”

Trong khoảnh khắc, hắn lập tức từ bỏ ý định giết Vệ Phàm để báo thù cho Phan thành chủ, thực lực của hai người căn bản không cùng một cấp độ, sức mạnh khủng khiếp và thân thể cứng cỏi như thép của đối phương khiến hắn không có chút cơ hội nào phá vỡ phòng ngự.

Tuy nhiên, khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, chưa kịp hành động, bàn tay khổng lồ đánh bay bảo đao đã phá vỡ chân khí hộ thể của hắn, chộp thẳng vào cổ hắn.

“Ư…”

Cảm giác ngạt thở, cộng thêm cơn đau kinh khủng như cổ sắp bị bóp nát, khiến hắn không kìm được phát ra âm thanh khó chịu.

“Bây giờ, có thể nói cho ta biết tại sao ngươi đến giết ta được chưa?”

Vệ Phàm giật mạnh tấm vải đen xuống, trước mắt hắn là một khuôn mặt trung niên, vẫn còn hiện rõ nét kinh hãi.

“Đừng mơ, có bản lĩnh thì giết ta đi, sau này sẽ c·ó người báo thù cho ta!”

Hàn Thiên cảm thấy có thể thở được, dù trong sự sợ hãi nhưng hắn không chịu khuất phục.

Bình luận

Để lại một bình luận