Skip to main content

Chương 73: Thu Được Bảo Đao

1:27 sáng – 26/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Editor: Kingofbattle

Vệ Phàm nở nụ cười hiền hòa: “Giết ngươi không vội, chẳng phải ngươi muốn có người báo thù sao? Nhỡ họ không báo thù cho ngươi thì sao? Ngươi cứ nói cho ta biết ai sai ngươi đến giết ta, ta sẽ đi tìm họ, như thế nhất định sẽ có người báo thù cho ngươi, ngươi nói có đúng không?”

Nghe cũng rất có lý!

Trên mặt Hàn Thiên lập tức thoáng qua một chút do dự, nhưng rất nhanh liền biến mất: “Ngươi mơ tưởng!”

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị lừa mà khai ra thân phận của mình.

“Bắt được một tên trộm vặt, mọi người không cần lo!”

Cuộc đối đầu giữa Vệ Phàm và Hàn Thiên đã làm kinh động hàng xóm xung quanh, có người mở cửa ra hỏi Vệ Phàm có cần giúp đỡ không, nhưng hắn đã khuyên bọn họ quay về.

Hắn cúi đầu nhìn Hàn Thiên, kẻ đang bị khống chế, nói: “Không nói sao? Ngươi muốn ta cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng à?”

Sắc mặt Hàn Thiên thay đổi, ngay sau đó hắn cảm nhận được cơn đau nhức nhối truyền đến từ tay, đau đến mức biểu cảm của hắn vặn vẹo.

Vệ Phàm đã nghiền nát một ngón tay của hắn, khiến máu thịt bê bết.

Hàn Thiên nghiến răng: “Ta nhận thua, món nợ máu này sớm muộn cũng sẽ có người đến đòi lại cho ta!”

Hắn cũng là người cứng cỏi, ngón tay bị nghiền nát nhưng vẫn không kêu lên.

Rắc…

Thấy vậy, Vệ Phàm lập tức nghiền nát luôn những ngón tay còn lại của Hàn Thiên: “Ngươi còn một cơ hội cuối cùng!”

Sắc mặt Hàn Thiên vặn vẹo vì đau đớn, mồ hôi túa ra khắp người, nhưng hắn vẫn không nói.

“Cứng miệng lắm, vậy ta sẽ tiễn ngươi lên đường!”

Đến mức này mà Hàn Thiên vẫn không chịu khai, Vệ Phàm biết rằng không thể tra khảo được gì hữu ích, nên ngay lập tức bóp nát cổ hắn.

【chém giết Hàn Thiên, thu được 40 năm công lực】

【công lực hiện tại: 331 năm 】

Công lực tích lũy đã vượt quá 300 rồi!

Vệ Phàm bắt đầu lục soát trên người Hàn Thiên, sau một hồi, ngoài một ít tiền bạc, hắn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào có giá trị trên cơ thể Hàn Thiên.

“Thôi vậy, trừ khi bọn chúng không đến báo thù cho hắn, còn không thì sớm muộn gì mình cũng sẽ phát hiện ra kẻ đầu sỏ.”

Vệ Phàm tiến tới nhặt thanh bảo đao bị đánh bay của Hàn Thiên.

Thanh đao này có chất liệu rất tốt, dù không làm tổn thương được hắn, nhưng dưới cú vung tay với sức mạnh mười vạn cân của h·ắ·n·, thanh đao vẫn không bị vỡ, thậm chí không có vết xước nào.

“Lãnh Nguyệt Đao?!”

Hắn nhìn kỹ hơn, phát hiện trên thân đao có khắc hai chữ nhỏ “Lãnh Nguyệt”.

“Từ nay ngươi sẽ là bội đao của ta!”

Hắn rút thanh đao của đô đầu mới nhận ra để so với Lãnh Nguyệt Đao, ngay lập tức lưỡi đao mới rút b·ị sứt mẻ khi va chạm.

Hắn gọi mấy tên sai dịch tuần tra đêm đến mang xác Hàn Thiên đi, sau đó mới quay về nhà ngủ.

Sáng hôm sau, Vệ Phàm vác yêu đao vào phòng trực.

“Vệ bộ đầu!”

“Tham kiến Vệ đại nhân!”

Trước những lời chào hỏi của mọi người, Vệ Phàm gật đầu đáp lại từng người, rồi đi đến chỗ của mình ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống không lâu thì La Văn xuất hiện.

“Tên Hàn Thiên ám sát ngươi tối qua, thân phận đã có manh mối rồi!”

La Văn vừa ngồi xuống vừa nói, tối qua khi Vệ Phàm bị ám sát, hắn đã lập tức tới xử lý, và đến giờ đã điều tra được một số thông tin: “Cũng chỉ vì ngươi là Vệ Phàm bị ám sát, nên dân chúng toàn thành mới tích c·ự·c nhận diện thi thể như vậy.”

“Mới có người đến báo, nói rằng Hàn Thiên là người đến Vân Thành hôm qua, dẫn theo hai người vào phủ thành chủ, sau đó hai người kia mang theo thi thể thành chủ và nhị công tử rời khỏi Vân Thành.”

“Sự việc này hẳn có liên quan đến cái chết của thành chủ.”

Thành chủ à?

Thành chủ bị yêu ma giết chết, cũng có liên quan đến hắn.

La Văn tiếp tục: “Ta đã tra qua, quê nhà của thành chủ ở Tô Thành, sau này ngươi nên cẩn thận hơn, người đã chết rồi, không thể truy cứu thêm.”

Vệ Phàm gật đầu, biết được thân phận là đủ rồi.

Sau này đến Tô Thành, hắn sẽ điều tra kỹ hơn về Hàn Thiên.

“Đúng rồi, đã có tin gì về thành chủ mới chưa?”

Nếu không phải hắn mạnh tay quét sạch những tên yêu quái và ma quỷ trong Vân Thành, thành chủ vừa chết đi chắc chắn sẽ khiến Vân Thành đại loạn.

La Văn nói: “Đã báo cho Tô Thành rồi, trong bảy tám ngày nữa, thành chủ mới chắc sẽ nhậm chức, đến lúc đó, với công lao của ngươi, chắc chắn sẽ được phong làm đô đầu.”

Vệ Phàm lắc đầu, lúc này La Văn vẫn chưa biết tin hắn sắp gia nhập Trấn Ma Ti.

Chức đô đầu ở một thành nhỏ như Vân Thành sao có thể so được với uy danh của Trấn Ma Ti.

Một ngày trôi qua nhanh chóng, sau khi tan làm, Vệ Phàm đi ăn tối ở quán, thay đổi y phục của bộ đầu, rồi hội ngộ cùng Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung, tiến về Hắc Phong Trại.

Tổng hành dinh của Hắc Phong Trại nằm trong một vùng núi sâu hiểm trở bên ngoài Vân Thành, có địa thế hiểm yếu như một người giữ ải vạn người không thể qua, tọa lạc trên sườn một ngọn núi dốc đứng.

Khi ba người Vệ Phàm đến nơi thì trời đã nhá nhem tối.

“Địa thế này, căn bản không thể lén lút đột nhập vào sơn trại, nói là giết Ngạc Yêu là được, nhưng với tình hình này, ngoài cách tấn công trực diện, hoàn toàn không có cách nào để giết Ngạc Yêu.”

Nhìn địa hình xung quanh Hắc Phong Trại, Ninh Hiên khẽ nhíu mày.

Dù có thể lẻn vào Hắc Phong Trại, khi giao đấu với Ngạc Yêu, làm sao có thể không kinh động đến những người khác?

“Đợi đến đêm tối sẽ có cơ hội lẻn vào trại, đến lúc đó, hai người các ngươi chỉ cần tự bảo vệ mình, còn lại cứ giao cho ta!”

Bình luận

Để lại một bình luận