Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

5:54 chiều – 17/11/2024

1.

Khi tôi nhấn nút gọi điện thoại lần thứ tư.

Cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nghe máy.

Tôi còn chưa kịp nói gì, Trình Gia Hữu đã thờ ơ nói:

“Liễu Tình Lam, cậu lại phát bệnh rồi?”

Nói thật.

Tôi cũng không thích giọng điệu kiêu ngạo này của cậu ta chút nào.

Nhưng đây là tình huống khẩn cấp.

Tôi cố nén khó chịu, nằm sấp xuống bàn học, không còn chút sức lực nào nói:

“Ừm, giờ mình đang ở phòng học, làm phiền cậu đến đây một chút.”

Đối phương im lặng.

Sau đó tôi nghe thấy Trình Gia Hữu hừ một tiếng:

“Làm gì, bây giờ tôi không rảnh.”

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ tỉnh táo:

“Nhưng hôm nay vốn là ngày chúng ta đã hẹn nhau từ trước, lần trước cậu đã làm trái lại với ước hẹn của chúng ta, lần này…”

Trình Gia Hữu không kiên nhẫn cắt ngang lời tôi:

“Liễu Tình Lam, cậu không cảm thấy bản thân không biết điểm dừng ở đâu sao? Tôi cũng không phải chó cậu nuôi mà gọi là đến.”

Cậu ta dừng lại rồi cười khẽ:

“Dù sao căn bệnh kia của cậu chỉ cần đối tượng là nam là được. Cậu tùy ý tìm người nào đó trong trường là được rồi.”

Dứt lời, Trình Gia Hữu cúp điện thoại.

Tôi bị lời nói xúc phạm của cậu ta chọc cho tức muốn ngất.

Phòng học trống không.

Tôi lại nằm xuống bàn nghỉ ngơi một lúc sau đó khó khăn đứng dậy.

Nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá cao bản thân mình.

Vừa đứng lên hai chân tôi đã mềm nhũn, theo bản năng ngồi xuống.

Mọi tế bào trong cơ thể dường như đang kêu gào muốn được chạm vào.

Dục vọng không được thỏa mãn khiến tôi không còn sức để đứng dậy.

Khó chịu, thật khó chịu.

Tôi đang không ngừng đấu tranh với bản thân thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng lật sách.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Phán hiện Chu Ngạn Đào ngồi cùng bàn chưa rời đi.

2.

Chu Ngạn Đào là bạn cùng bàn mới đổi tháng trước của tôi.

Trước trán anh là phần tóc rất dài, đeo một chiếc kính đen, bình thường không có gì nổi bật trong lớp.

Ngồi cùng bàn một tháng nhưng chúng tôi gần như chưa từng nói chuyện với nhau.
Đương nhiên tôi cũng chưa từng thấy anh nói chuyện với người khác.

Ngoại trừ lúc nộp bài tập.

Tôi đoán chắc anh bị sợ xã hội.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi.

Cả người Chu Ngạn Đào cứng đờ.

Nhưng anh không nhìn tôi lấy một lần, chỉ hạ thấp mắt hơn để chỉnh lại cặp sách.

Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng khó gần như bình thường.

Da thịt quá lâu không được ai chạm vào.

Cả người tôi run rẩy, cảm giác được sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn.

Thế là trước khi Chu Ngạn Đào xoay người định rời đi.

Tôi thở dốc một tiếng, gọi anh lại:

“Chu Ngạn Đào.”

Sợ giọng mình quá nhỏ, anh không nghe được.

Tôi lấy dũng khí nắm lấy cổ tay Chu Ngạn Đào, khó khăn nói:

“Chu Ngạn Đào, đừng đi.”

Nghe vậy, anh kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.

Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không.

Tôi đột nhiên phát hiện Chu Ngạn Đào rất trắng, làn da cũng nhẵn mịn, gần như không thấy được lỗ chân lông.

Chu Ngạn Đào muốn hất tay tôi ra nhưng không thể thành công.

Anh do dự chớp mắt một cái rồi lại gần nói nhỏ:

“Liễu Tình Lam, cậu vẫn ổn chứ?”

“Mình không ổn, mình khó chịu đến phát điên rồi…”

Tôi có cảm giác đầu óc mình không còn tỉnh táo, vừa nắm chặt cổ tay anh vừa tự lẩm bẩm:

“Xin cậu… cho mình chạm vào một chút.”

“Một chút là tốt rồi.”

Chu Ngạn Đào không hiểu ý của tôi, anh nhíu mày nói:

“Chạm vào cái gì? Giấy sao?”

Tôi im lặng chớp mắt, ngẩng khuôn mặt ửng hồng lên dụ dỗ:

“Cậu ngồi xuống đây một chút.”

Anh lại lần nữa ngồi xuống ghế.

Tôi không hài lòng với khoảng cách ở giữa, nói tiếp:

“Lại gần một chút, lại gần mình một chút.”

Chu Ngạn Đào nhích lại gần tôi một chút.

Liễu Tình Lam, chính là lúc này!

Tôi cũng không nhịn được nữa, dùng bàn tay cọ vào cánh tay anh.

Chu Ngạn Đào bị giật mình, vô thức muốn đứng lên.

Tôi nức nở: “Cậu muốn mình chết thì cậu đứng lên đi.”

Chu Ngạn Đào lập tức không dám động đậy.

Anh mới từ bên ngoài vào, người lành lạnh, rất dễ chịu.

Tôi đắm chìm vào cảm giác da thịt chạm nhau.

Giống như hành khách đi đường xa tìm được một hòn đảo lớn vậy, hạnh phúc đến mức muốn òa lên khóc.

Chu Ngạn Đào phát hiện tình hình của tôi không ổn lắm, thử dò xét hỏi:

“Bây giờ cậu đỡ hơn chưa?”

Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn anh:

“Chu Ngạn Đào, mình có thể ôm cậu một cái không? Mình không phải biến thái, thật đó.”

3.

Anh hơi mở to mắt nhìn tôi.

Lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối.

Chu Ngạn Đào nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Giọng tôi mang theo giọng mũi: “Cảm ơn, cậu đúng là người tốt.”

Sau đó tôi lao vào trong lòng anh.

Hai tai Chu Ngạn Đào đỏ bừng nhưng vẫn mặc kệ hành động của tôi.

Tôi không dám làm càn, ôm mấy giây lập tức lùi về sau.

Mùi hương trên người anh rất dễ ngửi.

Tôi sợ mình nghiện, đến lúc đó ôm người ta không thể buông tay.

Vậy cũng quá mất mặt rồi.

Đúng lúc tôi đang định hỏi anh dùng sữa tắm nhãn hiệu gì, Chu Ngạn Đào đột nhiên che mặt, cả người run rẩy, nhìn có hơi đau đớn.

Lúc này tôi mới phát hiện ra hai bên tai đỏ như máu của anh.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Không giống như thẹn thùng, ngược lại giống như mắc chứng rối loạn căng thẳng nào đó.

Tôi còn chưa kịp quan tâm anh một câu.

Chu Ngạn Đào đã hít sâu một hơi, cầm cặp lên chạy ra ngoài.

Bước chân anh vội vàng, thậm chí còn không nhìn tôi lấy một cái.

Cũng vì quá vội nên thiếu chút nữa bị vấp vào khung cửa.

Thấy vậy tôi ngồi về chỗ cũ suy nghĩ gì đó.

Nhưng tôi rất nhanh đã không suy nghĩ nổi.

Tứ chi lâu ngày không được tiếp xúc đã được thỏa mãn.

Buổi tối tôi nằm trên giường, trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

Thậm chí tôi không khống chế được mà đi cào lên da mình, cả ngày rơi vào trạng thái lo nghĩ.

Nửa năm trước.

Bà nội chăm sóc tôi từ nhỏ ngoài ý muốn qua đời, cộng thêm áp lực việc học quá lớn.

Tôi phát hiện mình có một khát vọng tiếp xúc da thịt.

Đi khám liên tục mấy bệnh viện, cuối cùng được chẩn đoán là mắc bệnh đói cảm giác.

Tôi và Trình Gia Hữu là thanh mai trúc mã.

Lúc cậu ta đến nhà tôi lấy đồ đã tình cờ thấy giấy khám bệnh của tôi ở trên bàn.

Lúc đó Trình Gia Hữu hứa hẹn sẽ giúp tôi giữ bí mật, cũng nguyện ý ôm tôi, giúp tôi bớt khó chịu.

Để báo đáp lại, tôi sẽ giúp cậu ta bổ túc.

Nhưng tháng gần đây Trình Gia Hữu ngày càng phản nghịch.

Cậu ta bắt đầu hút thuốc uống rượu, lêu lổng với những người không đứng đắn, thậm chí còn nhiều đêm không về nhà.

Bố mẹ Trình Gia Hữu ý thức được có gì đó không ý, nhờ vả tôi ở trên trường trông chừng cậu ta.

Từ nhỏ bố mẹ tôi đã ly dị, bố mẹ Trình Gia Hữu giúp đỡ tôi và bà nội rất nhiều, tôi căn bản không thể từ chối lời nhờ vả này.

Thế là tôi thường xuyên đến quán net gọi cậu ta về, cậu ta bị anh em mình trêu là vợ quản nghiêm.

Trình Gia Hữu không nhịn được, hung hăng hất tay tôi ra, lạnh giọng trách cứ:

“Liễu Tình Lam, chúng ta chỉ là bạn bè, cậu đừng quá đáng.”

Từ đó về sau, cậu ta ngày càng không kiên nhẫn với tôi, thái độ cũng ngày càng mạnh hơn.

Nghĩ đến đây tôi thở dài một hơi, chỉ cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

Tôi nhất định phải tìm một người có thể đụng chạm da thịt thường xuyên với mình.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng hình.

Chu Ngạn Đào.

5.

Không biết có phải ban ngày tiếp xúc với Chu Ngạn Đào hay không.

Buổi tối tôi lập tức nằm mơ.

Trong mơ tôi nằm trong lòng anh, quanh mũi là hương lavender rất dễ ngửi.

Ngày hôm sau tôi mang theo đôi mắt gấu trúc đến trường.

Chu Ngạn Đào vẫn trầm mặc ít nói như cũ.

Anh lật sách, vẻ mặt rất chăm chú.

Ngược lại tôi lại lén nhìn anh mấy lần.

Sắp đến kì thi đại học, chủ nhiệm lớp quản rất chặt, tôi không có cơ hội nói chuyện với Chu Ngạn Đào.

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc giải lao.

Thừa dịp anh đi vệ sinh.

Tôi nhanh chóng đi theo.

Đứng ở cửa ra vào đợi một lúc, tôi thấy Chu Ngạn Đào đi ra từ nhà vệ sinh bên cạnh, đang chậm rãi rửa tay.

Anh tháo kính xuống, hất mái tóc ngang trán lên, dùng nước lạnh rửa mặt.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy được toàn bộ khuôn mặt Chu Ngạn Đào.

Môi mỏng, mắt phượng, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, giống như thiếu niên ốm yếu trong manga shoujo (1).

(1) truyện tranh dành cho thiếu nữ

Tôi không nhịn được mà chửi thề.

Cmn, đẹp trai thế!

Chu Ngạn Đào nhạy bén quay đầu.

Phát hiện người đến là tôi, anh nhanh chóng đeo kính lên, lại khôi phục dáng vẻ không có gì nổi bật.

Tôi lúng túng hắng giọng:

“Chu Ngạn Đào, mình có việc tìm cậu.”

Chúng tôi đến bãi đất trống bên cạnh tòa nhà dạy học.

Tôi đang suy nghĩ nên sắp xếp ngôn từ như thế nào.

Quay đầu lại nhìn, Chu Ngạn Đào mím môi, không nhúc nhích nhìn mặt đất, nhìn còn nôn nóng bất an hơn cả tôi.

Tôi thẳng thắn nói:

“Chu Ngạn Đào, mình bị bệnh đói cảm giác.”

“Hôm qua mình như vậy cũng là vì mình phát bệnh…”

Chu Ngạn Đào nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi chắp tay trước ngực, thành kính thỉnh cầu:

“Hôm qua cậu ôm khiến mình cảm thấy vô cùng dễ chịu, cho nên mình muốn xin cậu giúp mình một chút, cách một thời gian lại tiếp xúc với mình một lần… Tần suất sẽ không cao, hai ba ngày một lần là được!”

Tôi đánh giá quần áo nhìn không biết thuộc nhãn hiệu nào của Chu Ngạn Đào.

Lại nhớ đến lần trước ở quán cà phê gần trường gặp anh đang làm việc, tôi vội vàng bổ sung:

“Cậu yên tâm, mình sẽ không làm miễn phí! Mình có thể bổ túc tất cả môn học cho cậu, còn có thể trả tiền cho cậu, cậu thấy một trăm tệ cho hai mươi phút thế nào?”

Tôi mong chờ nhìn anh.

Điều kiện tốt như vậy, Chu Ngạn Đào chắc sẽ không từ chối đâu, đúng không?

“Thật xin lỗi, Liễu Tình Lam.”

Anh lắc đầu nói nhỏ:

“Mình mắc bệnh sợ xã hội rất nặng, cậu đi tìm người khác đi.”

Tôi sững sờ đứng tại chỗ.

Nhớ đến vẻ mặt ẩn nhẫn đủ kiểu của anh ngày hôm qua, lại nhớ đến ban nãy tôi vừa bước lại một bước anh đã lùi về sau.

Hóa ra chúng tôi đều là người mắc bệnh như nhau.

Thấy kế hoạch nghĩ cả đêm sắp thất bại, tôi lập tức òa khóc: “Hu hu.”

Chu Ngạn Đào dừng bước.

Tôi vì thiếu ngủ nên mắt đau nhức khó chịu, lúc này lại khóc không ngừng.

Thấy vẻ mặt do dự của anh, tôi nghẹn ngào nói:

“Không sao, cậu không cần để ý đến mình… Huhu… Cậu đi đi… Huhu… Mình sẽ nghĩ cách… Huhuhu!”

Lần đầu bị từ chối rất mất mặt, tôi lại còn khóc trước mặt người ta.

Tôi càng nghĩ càng khó chịu, ngồi xuống bất lực che mặt khóc.

Trên đầu vang lên giọng nói cứng đờ của Chu Ngạn Đào:

“Cậu… cậu đừng khóc.”

Đáp lại anh là tiếng khóc ngày càng lớn của tôi.

Chu Ngạn Đào bị khuất phục.

Anh chậm rãi ngồi xuống trước mặt tôi, trong mắt là cảm xúc phức tạp:

“Bệnh kia của cậu, hai ba ngày một lần, mỗi lần hai mươi phút là được sao?”

Tôi buông tay xuống, nước mắt vẫn còn dính trên mi.

Ôi, đây là đang mềm lòng đồng ý sao?

Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Chu Ngạn Đào mất tự nhiên nghiêng đầu, nói nhỏ:

“Mình đồng ý với cậu, Liễu Tình Lam.”

“Cho nên cậu đừng khóc nữa.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận