18
Khi biết về điều này.
Tôi còn đang dỗ Hạ Tây Đồng nguôi giận.
Kể từ cái đêm Thẩm Tòng Ân đến tìm tôi.
Nồi lẩu của chúng tôi, ăn suốt năm tiếng.
Thật là đau lưng mỏi eo.
Một mực chậm chạp không xác định mối quan hệ, cũng tại thời khắc kia, có thể sẽ phải xác định.
“Ơ, lại coi trọng tin tức của anh chồng cũ rồi.”
Hạ Tây Đồng âm dương quái khí nói.
Tôi kéo chăn lên, có chút bất đắc dĩ.
“Đây là hot search em mở weibo ra thì thấy được.”
“Hừ.”
“Anh mặc kệ, lúc nào thì em cho anh một thân phận đây.”
Đầu óc tôi có chút mơ hồ: “Có ý gì?”
Hạ Tây Đồng đột nhiên rất ấm ức.
“Bánh trôi, em cũng không chịu công khai anh trong nhóm bạn bè sao?”
“Được, được, công khai.”
Tôi sợ Hạ Tây Đồng lại vì chuyện này mà “nổi giận”, lại đòi “lợi ích” với tôi.
Thật sự có chút chịu không nổi.
Vẫn còn nữa.
Kết quả Thẩm Tòng Ân vào cục cảnh sát này khiến tôi vô cùng vui vẻ.
19
Tôi và Hạ Tây Đồng ở Giang Thành nửa năm.
Sau đó cùng nhau trở về nước M.
Đây là hai căn nhà mà cha mẹ tôi để lại.
Một căn là nơi gia đình chúng tôi từng sống.
Một căn khác là phòng cưới do cha mẹ tôi chuẩn bị cho tôi.
Đó là lý do tôi cãi nhau với chồng.
Tôi vĩnh viễn có đường lui.
Lần này trở lại nước M, ngoại trừ nhớ quê hương thì không có gì.
Mẹ Hạ Tây Đồng muốn gặp tôi.
Nhưng bà ấy không khỏe.
Cho nên chỉ có thể để tôi tới tìm bà ấy.
Dì Hạ nhìn thấy tôi, đôi mắt vốn xám xịt, bỗng nhiên sáng lên.
“Con chính là Tiểu Du sao? Lớn như vậy rồi, thật xinh đẹp, trách không được, cứ cách năm ba ngày Tây Đồng lại muốn về nước tìm con.”
“Dì……”
Tôi còn có chút ngượng ngùng, nhìn Hạ Tây Đồng phía sau một chút.
Dì Hạ cười cười, nói: “Không cần xấu hổ.”
Bà ấy từ trên tay mình tháo xuống chiếc vòng tay chất lượng vô cùng tốt.
“Đây là quà gặp mặt dì cho con, nhận đi.”
“Dì đây……”
Tôi hơi do dự.
Dì Hạ kéo tay tôi, dịu dàng nói: “Nhận đi, vòng tay này, chính là truyền cho con dâu Hạ gia.”
Hạ Tây Đồng cũng gật đầu.
Lúc này tôi mới an tâm nhận lấy: “Vâng, cảm ơn dì.”
Tôi nói chuyện với dì Hạ rất nhiều.
Lúc này mới biết được.
Hạ Tây Đồng cách năm ba ngày không gặp.
Là bởi vì cơ thể dì Hạ lúc tốt lúc xấu.
Hắn chỉ có thể chạy hai bên, đi gặp người mình quan tâm.
Tôi ôm chặt Hạ Tây Đồng.
Hắn nhíu mày: “Thế nào, đau lòng cho anh sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi gật đầu.
“Đau lòng cho anh, đêm nay không đi được không? Bảo bối, cách âm trong nhà rất tốt.”
Ánh mắt hắn nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt đen như mực, lại tràn ngập dục vọng.
Tôi tức giận đánh hắn: “Cút!”
Hạ Tây Đồng sảng khoái đồng ý.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau cút thôi!”
20
Ở nước M gần nửa tháng.
Ngoại trừ thỉnh thoảng nhận được một số cuộc gọi quấy rối từ Thẩm Tòng Ân.
Mọi thứ đều hạnh phúc.
Hôm nay, tôi lại nhận được điện thoại của bạn Thẩm Tòng Ân gọi tới.
Tôi đã chặn bảy tám người.
Lần này, tôi muốn gọi cảnh sát để báo cáo.
Huống chi.
Hạ Tây Đồng, còn ở trong thân thể của tôi.
Tôi thực sự muốn chết.
Vẻ mặt người đàn ông đã có chút mất hứng.
“Cục cưng, nhận đi.”
Anh đoạt lấy điện thoại di động, thay tôi nhận.
“A Du, anh thật sự biết sai rồi, chúng ta tái hôn có được không?”
“Cho tới bây giờ anh mới phát hiện, anh không thể mất em.”
“Cô ta ức hiệp em, anh phong sát cô ta rồi, cô ta không có tài nguyên, em có vui hay không hả?”
“A Du, sao em không nói lời nào.”
“Anh hỏi Hạ Tây Đồng đi.”
Tôi run rẩy đến nỗi không nói được lời nào.
Dưới thân, tên ghen tuông đang hung hăng trả thù: “Ngoan nào, nếu như anh nhớ không lầm, Trung Quốc không cho phép lấy lại chồng cũ nha.”
Tôi sợ đến mức muốn hét lên.
Vừa tức vừa giận.
Hung hăng cắn một miếng trên cánh tay Hạ Tây Đồng.
Thẩm Tòng Ân đã nghe ra, sắc mặt thay đổi: “A Du, bên em…”
“Cút, đừng gọi nữa! Thẩm Tòng Ân, tôi thật sự sẽ kiện cậu tối quấy rối đấy!”
Cúp máy.
Tôi mới tính sổ với Hạ Tây Đồng.
“Anh muốn chết phải không?”
Đáng tiếc.
Lời nói ra mềm mại vô lực, càng giống như hờn dỗi.
Hạ Tây Đồng cười hì hì.
“Xem ra, là anh còn chưa đủ cố gắng, mới cho em có thời gian rảnh nghĩ những thứ này!”
Tôi đang suy sụp.
“Chia tay!”
“Phải chia tay!”
Hạ Tây Đồng cười: “Được, sau khi chia tay, chúng ta kết hôn.”
“Kết hôn được không? Hứa với anh được không? Cục cưng, bánh trôi, Đường Du…”
Hạ Tây Đồng ở bên tai tôi kêu một lần lại một lần.
Không yêu cầu kết quả.
Tôi ngất đi rồi tỉnh lại.
Tôi gần như khóc và đồng ý.
“Được được, em đồng ý với anh.”
Thật ngọt ngào.
Thật sự là quá mệt mỏi!
Xong rồi.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.