13
Hạ Tây Đồng cau mày, vẻ mặt khó chịu.
“Sao cậu vẫn giữ số điện thoại của cậu ta?”
Tôi ngượng ngùng cười một tiếng.
Đây không phải là đã quên rồi sao, ai còn cố ý xóa tất cả phương thức liên lạc của hắn làm gì.
Dù sao tôi cảm thấy Thẩm Tòng Ân sẽ không đến liên lạc với tôi nữa.
Cái hắn muốn đã đạt được rồi.
Cứ tưởng ly hôn là xiềng xích.
Nhưng thật sự đã làm được.
Tôi mới phát hiện ra.
Thì ra kết hôn mới đúng.
Tôi đã bị mắc kẹt trong “tình yêu” của hắn trong nhiều năm.
Hôm nay mới phát hiện.
Hắn chẳng qua là lấy danh nghĩa yêu, lại làm hết mọi chuyện tổn thương tôi.
Những ngày này tôi cũng đã xin nghỉ việc, muốn đi dạo khắp nơi trên thế giới, thả lỏng tâm tình, sau đó bắt đầu lại.
Tuy rằng Đường gia phá sản.
Nhưng tiền mẹ để lại cho tôi năm đó và tiền tôi tiết kiệm được trong mấy năm làm việc này, cũng đủ để tôi sống nốt quãng đời còn lại.
Chỉ là…
Bên cạnh còn có thêm Hạ Tây Đồng đáng ghét này.
Kể từ đêm đó.
Hạ Tây Đồng tựa như quỷ, quấn lấy tôi.
Tôi đi đâu, Hạ Tây Đồng sẽ đi đó.
Còn nói trùng hợp mà thôi!
Ha ha.
Một ngày tình cờ gặp nhau ba lần.
Trùng hợp?
Quỷ mới tin đó!
14
Hắn cứ như vậy theo tôi hai tháng.
Cuối cùng.
Tôi nhịn không được chủ động gõ cửa phòng hắn.
“Hạ Tây Đồng, nếu cậu muốn chơi với tôi thì cứ nói thẳng, đừng trốn đông trốn tây như một tên cuồng theo dõi nữa.”
Hạ Tây Đồng vừa mới tắm xong.
Sợi tóc còn có hơi nước.
Hắn trừng mắt vô tội.
“Đường Du, cậu thật sự hiểu lầm tôi rồi.”
“Ha ha, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Tôi đẩy hắn ra, tự mình vào phòng, đặt mông ngồi trên sô pha.
Ai ngờ Hạ Tây Đồng lại nhăn nhó bảo tôi đứng lên.
“Thế nào? Tôi ngồi một lát thì sao?”
Hạ Tây Đồng xoa xoa mi tâm.
“Ý của tôi là, cậu ngồi ở trên quần lót của tôi.”
Ặc.
Hạ Tây Đồng nói xong.
Không khí dường như ngưng lại một chút.
Nhiệt độ dưới mông càng lúc càng cao.
Tôi lại càng xấu hổ đến hận không thể đào một cái lỗ chui vào.
Trời ơi.
Vì sao mỗi lần gặp Hạ Tây Đồng, luôn xấu hổ muốn chết.
Tôi ra vẻ bình tĩnh, muốn xoay chuyển cục diện, vì thế đứng dậy phản bác: “Khụ khụ, cậu, cậu thật lôi thôi, đồ đạc sao lại ném khắp nơi. Quên đi, cậu nghĩ lại chính mình đi, tôi đi đây.”
Lần này.
Hạ Tây Đồng không nói gì.
Nhưng hình như tôi nghe thấy hắn ta cười.
Hai má tôi chỉ cảm thấy nóng thêm vài phần.
15
Hành trình kéo dài 2 tháng đã kết thúc.
Giang Thành đã đón mùa đông.
Tôi mất một ngày để sửa sang lại căn hộ nhỏ của mình, lại mua thêm rất nhiều thứ.
Chắc chắn rồi.
Trong quá trình này, Hạ Tây Đồng luôn thể hiện cảm giác tồn tại.
Tôi và Hạ Tây Đồng đi siêu thị một chuyến.
Vì chúng tôi định ăn lẩu tối nay để ăn mừng cuộc sống mới của tôi.
Thật không may.
Chúng tôi ở dưới lầu gặp Thẩm Tòng Ân.
Bầu trời đã bắt đầu có tuyết rơi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên cổ là khăn quàng cổ màu xám tôi từng tặng cho hắn, hắn cầm một chiếc ô đen, đứng ở đó nhìn tôi và Hạ Tây Đồng từ trên xe bước xuống.
Tôi định giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng Thẩm Tòng Ân không cho phép.
Hắn bước nhanh tới, gọi tôi lại: “Đường Du, chúng ta nói chuyện đi, được không?”
Giọng nói của hắn, thậm chí còn có chút cầu xin.
Hạ Tây Đồng vừa rồi còn cà lơ phất phơ, sau khi nhìn thấy Thẩm Tòng Ân lại giống như gặp đại địch.
Hắn cười châm chọc, đôi mắt hơi trầm xuống.
“Có cái gì để nói? Bánh trôi chúng ta đi.”
Hắn nắm tay tôi, muốn đi lên lầu.
Thẩm Tòng Ân lại mở miệng nói: Đường Du.”
“Anh vẫn sẽ đứng ở chỗ này chờ em.”
Tôi buông tay Hạ Tây Đồng ra.
“Cậu đi lên trước đi, tôi sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
“A Du.”
“Đi lên.”
Cuối cùng Hạ Tây Đồng cũng thỏa hiệp, nhưng rất không tình nguyện.
Hắn hừ một tiếng, xách theo hai túi đồ lên lầu.
16
“Em ở cùng với cậu ta à?”
Bằng cách nào đó.
Tôi cảm thấy Thẩm Tòng Ân hỏi ra những lời này, trong mắt giống như là chứa nước mắt.
Tôi đã nghĩ về nó.
Tuy rằng còn chưa chính thức xác định được mối quan hệ, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVì thế tôi gật đầu: “Ừ, sắp rồi.”
Sắc mặt Thẩm Tòng Ân có chút khó coi.
“Đường Du, chúng ta vừa mới ly hôn, em đã thích người khác rồi…”
Tôi cười phá vỡ ảo tưởng của hắn.
“Thẩm Tòng Ân, chúng ta ly hôn gần ba tháng, tôi không nhất thiết phải vì anh mà thủ thân ba năm mới được yêu đương.”
“Nếu hôm nay anh tới tìm tôi là vì chuyện này, vậy anh có thể đi.”
Nói hết xong.
Tôi quay đầu muốn rời đi.
Ai biết được.
Thẩm Tòng Ân từ sau lưng ôm lấy tôi.
“Đường Du, đừng tuyệt tình như vậy được không.”
“Hai tháng nay, anh vẫn luôn tìm em, tại sao em lại chặn số của anh?”
“Em không cần như vậy, anh đồng ý với em, anh không bao giờ tìm những cô gái kia nữa, cũng tha thứ chuyện của em và Giang Nguyệt. Chúng ta giống như trước được không?”
Tôi thậm chí còn không thèm chửi hắn ta.
Chỉ là giãy dụa nhanh chóng tát hắn một cái.
Điều gì khiến Thẩm Tòng Ân bây giờ còn cảm thấy, Giang Nguyệt thật sự đã xảy ra chuyện gì với tôi.
Thẩm Tòng Ân bị tôi đánh cho quay đầu đi.
“Không sai, là anh quá xúc động.”
“Nhưng Đường Du, anh không chấp nhận được việc em ở bên cậu ta.”
Tôi cười lạnh.
“Tôi ở bên ai, là tự do của tôi, anh có chấp nhận hay không thì ai thèm quan tâm chứ?”
“Còn nữa, tôi đã không thích anh nữa, trước đây vẫn không chịu ly hôn, là Đường Du tôi mắt mù, nhìn lầm người, yêu nhầm người.”
“Hiện tại, tôi đã buông xuống, tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới, xin anh đừng đến làm phiền tôi.”
“Cuối cùng, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc là cái gì khiến anh vẫn hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Giang Nguyệt.”
“Tôi chỉ có một người bạn tri kỷ như cô ấy, cuối cùng bởi vì anh, cô ấy ở Mỹ chưa từng trở về, vì sợ can thiệp vào chuyện tình cảm giữa anh và tôi.”
“Bây giờ nghĩ lại, thật sự không đáng.”
“Thẩm Tòng Ân, anh không xứng.”
Thẩm Tòng Ân bỗng nhiên đỏ mắt, hắn cất cao giọng.
“Em có thể đánh anh, có thể mắng anh. Nhưng chuyện Giang Nguyệt rõ ràng là lỗi của em, Đường Du, video đều bày ra trước mắt anh, là em không xứng với anh. Là em phản bội anh trước!”
“Yêu nhiều hận nhiều, anh vì yêu em, mới làm ra những chuyện tổn thương em. Anh hiện tại đã biết sai rồi, vì cái gì em không chịu tha thứ cho anh chứ?”
Tôi nhíu mày: “Anh nói video gì?”
Thẩm Tòng Ân tự giễu nở nụ cười: “Em nhất định muốn anh lấy ra sao?”
Hắn ta tìm ra đoạn video đã được giấu trong sáu năm.
Bày ra trước mặt tôi.
Hắn cho rằng hắn thắng, cho rằng thật sự là tôi không xứng đáng với hắn.
Nhưng tôi lại thất vọng đến cực điểm.
Đưa điện thoại lên mặt hắn.
Tôi gằn từng chữ: “Đây là AI, Thẩm Tòng Ân, anh quên rồi à? Trên lưng tôi, cho tới bây giờ cũng không có nốt ruồi này.”
“Nếu mấy năm nay anh thật sự đối xử tốt với tôi, lời nói dối này đã sớm tự sụp đổ rồi.”
Nói hết xong.
Tôi trực tiếp ném điện thoại vào trong tuyết, xoay người lên lầu.
Lúc này đây, Thẩm Tòng Ân không ngăn cản tôi.
Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, chiếc ô trên tay cũng rơi sang một bên.
“Không, không thể nào, sao có thể là AI được, đây chính là…”
Thẩm Tòng Ân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai mắt đỏ ngầu.
“Lý An, là hắn!”
17
Khi Thẩm Tòng Ân đến Lý thị.
Trong lòng Lý An còn ôm hai người phụ nữ, ở trong phòng làm việc vui đùa.
Thẩm Tòng Ân một cước đá văng cửa lớn.
Trợ lý của Lý An bên cạnh càng sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra.
“Thẩm tổng… Thẩm tổng bên trong còn có những người khác!”
Nhưng Thẩm Tòng Ân bây giờ, căn bản không nghe nổi gì cả.
“Cút.”
Hắn lạnh lùng nói.
Lý An lúc này mới vỗ vỗ tay, để cho mấy cô gái đi ra ngoài.
Trong mắt hắn hiện lên một tia phiền chán, đảo mắt lại đổi thành nụ cười lấy lòng.
“Anh Thẩm, tức giận cái gì đấy, lại là ả tiện nhân Đường Du kia chọc à, em nói anh không nên nuông chiều cô ta mà, ai bảo cô ta năm đó cùng cô gái…”
Bụp!
Lý An còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Tòng Ân đánh một đấm.
Một đấm này, khóe miệng lập tức tràn ra vết máu.
“Mẹ kiếp……”
“Thẩm Tòng Ân anh đây là có ý gì? Tôi coi anh là anh em, anh lại cho tôi một đấm sao?
“Con mẹ nó cậu lại giả bộ?”
Thẩm Tòng Ân đem di động đang phát video đập vào mặt Lý An.
“Mẹ nó Lý An, cậu như vậy là coi tôi như anh em sao?”
Công ty của Lý thị chính là làm về trí tuệ nhân tạo này.
Những hình ảnh này chỉ cần hắn muốn làm, quả thực rất dễ làm ra.
Lý An thấy vậy, cũng không giả bộ.
Hắn nhổ một ngụm, cười nói: “A, hiện tại mới phát hiện, Thẩm Tòng Ân, anh con mẹ nó có ngu ngốc hay không hả?”
“Tôi tùy tiện làm một video, khiến anh tổn thương Đường Du nhiều năm như vậy.”
Thẩm Tòng Ân tức giận ngút trời, hắn nắm lấy cổ áo Lý An: “Tại sao? Lý An, Thẩm thị tôi những năm này đối với Lý thị đã nâng đỡ không biết bao nhiêu!”
“Lương tâm trỗi dậy sao?”
Lý An cười ha ha.
“Đường Du yêu anh đến muốn chết muốn sống, cha mẹ người ta đều đã chết, anh nói sẽ chăm sóc người ta cả đời, nhưng anh làm thế nào?”
“Nếu lúc trước tôi không đưa video cho anh, anh có giúp tôi không? Lý thị có thể đi tới ngày hôm nay? Vì sao anh không cảm thấy anh ghê tởm, bởi vì một video liền hoài nghi Đường Du.”
“Câm miệng!”
Ánh mắt Thẩm Tòng Ân đã đỏ bừng, bởi vì lời Lý An nói, đúng là mặt ghê tởm nhất của hắn, hắn giơ nắm đấm lên, còn muốn đập vào mặt Lý An.
Nhưng Lý An cũng không muốn bị hắn đánh chết.
Hắn cũng vung nắm đấm về phía nhau.
Hơn nữa trong miệng còn châm chọc.
“Đến đây, dù sao Đường Du cũng đã hết hy vọng rồi, nghe nói Hạ Tây Đồng đã trở lại, người ta mới là thanh mai trúc mã chính thức!”
“Lý An, con mẹ cậu!”
Hai người, anh một quyền tôi một quyền.
Rất nhanh động tĩnh lớn đến nỗi tất cả nhân viên đều biết.
Cuối cùng.
Kết thúc bằng sự xuất hiện của cảnh sát.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.