1.
Mười giờ tối, bạn thân gửi tôi một bức ảnh chụp cô ấy trên giường khách sạn, đầy các món ăn ngon, kèm theo một tin nhắn thoại.
[“Khách sạn Minh Châu, 1314, nhanh đến đi.”]
Nghe xong tin nhắn, tôi thoát khỏi cửa sổ trò chuyện, tiếp tục rửa mặt.
Tính rửa mặt xong sẽ trả lời, nhưng Tống Hiểu Hiểu lại giục như đòi mạng, liên tục gửi tin nhắn.
Xà phòng trên mặt tôi còn chưa rửa sạch, tôi mở khung chat trên cùng và nhắm mắt, giọng điệu trêu đùa, trả lời bằng tin nhắn thoại.
[“Đêm dài đằng đẵng, chị biết cưng cô đơn, buồn chán, khó ngủ một mình.”]
[“Gọi tiếng bố đi, chị sẽ ngủ với cưng.”]
Nhắn xong, tay tôi trượt một cái.
Điện thoại rơi thẳng vào bồn rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, tôi không vội vàng, từ từ vớt điện thoại lên.
Nó không thể khởi động lại được.
Tôi “he he” cười, cuối cùng cũng có lý do để đổi điện thoại mới rồi!
Đợi khi tôi đổi sang Huawei Pura70 Ultra 16GB+1TB hương tụng lục, nhất định phải mang đi khoe với Giang Dực.
Cho anh ta bớt cái kiểu cứ cầm điện thoại “ngoan ngoãn” của anh ta đi khoe mẽ trước mặt tôi.
Đuôi anh ta sắp dựng lên trời rồi.
2.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Tiểu Hiểu đã đi rồi.
Cô ấy phải sang Úc làm sinh viên trao đổi.
Tối qua là lần cuối cùng hai chúng tôi tiệc tùng cùng nhau.
Sau khi rửa mặt qua loa, tôi thu dọn rác thừa trong phòng mang ra ngoài.
Mở cửa phòng.
Một chàng trai cao mét tám tựa vào cửa, thấy tôi đi ra, cậu ấy bước tới trước mặt tôi.
“Chị Thịnh Hạ, cuối cùng chị cũng dậy rồi. Em là Tống Sách, là em trai sinh đôi của Tống Hiểu Hiểu. Chị ấy đã lên máy bay an toàn rồi, chị ấy bảo em đưa chị về trường.”
Tôi vẫn biết Hiểu Hiểu có một cậu em trai, nhưng không ngờ em trai cô ấy lại đẹp trai thế này!
Mái tóc xoăn bồng bềnh, làn da trắng mịn, áo hoodie xám rộng thùng thình.
Có một cảm giác khiến người ta muốn vuốt ve.
Nhưng tôi đã kìm chế.
Tại sảnh khách sạn, tôi ra quầy lễ tân để trả phòng.
Tống Sách đứng bên cạnh gọi điện cho bố.
“Vâng, vâng, con đã đưa chị lên máy bay rồi, nhìn thấy chị ấy lên máy bay, bố cứ yên tâm.”
“Con đã đón chị Thịnh Hạ rồi, lát nữa sẽ đưa chị ấy về trường.”
…
“Vâng, bố ạ.”
Sau khi cúp máy, Tống Sách cúi xuống nhấc túi rác dưới đất lên.
Tôi không nhịn được, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu ấy.
“Thật ngoan!”
Vừa nói ra câu đó, tôi bất ngờ chạm mắt với một chàng trai vừa bước tới sau lưng Tống Sách.
Giang Dực, người trông có vẻ kiệt sức, khi nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức đỏ hoe.
Không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy như Giang Dực vừa chịu một cú sốc lớn.
Chỉ thấy đôi môi anh ta mấp máy, hình như đang nói: “Bố sao?”
Nhưng lại không phát ra âm thanh.
Ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa tôi và Tống Sách, không biết nghĩ gì, mắt càng đỏ hơn.
Tống Sách đứng thẳng dậy, cậu chàng bị tôi vuốt tóc, hơi đỏ mặt, gãi cổ cười bẽn lẽn.
Ngay giây sau, Giang Dực vượt qua Tống Sách, bước tới trước mặt tôi, kéo tôi lại.
Giọng anh ta hơi run.
“Hứa Thịnh Hạ, cô không trả lời tin nhắn của tôi là vì ở cùng với tên này sao?”
“Cô giỏi lắm đấy!”
“Ông đây đúng là bị điên mới chạy đến đây đợi cô cả đêm!”
Nói xong anh ta quay người bỏ đi.
Chỉ còn tôi đứng ngơ ngác.
Tôi chớp mắt nhìn theo bóng lưng đầy giận dữ của Giang Dực, rồi quay đầu nhìn Tống Sách.
Tôi hỏi: “Anh ta bị sao vậy? Anh ta vừa nói là đợi tôi suốt đêm qua à?”
Tống Sách lắc đầu: “Không biết nữa. Hình như là vậy.”
Tôi: “Đợi tôi làm gì? Anh ta bị bệnh à?”
Tống Sách bặm môi: “Nhưng vừa nãy trông anh ta có vẻ như sắp khóc, không biết anh ta có sao không?”
Tôi đẩy Tống Sách: “Tôi với anh ta không hợp nhau, cậu đi xem giúp tôi đi?”
Tống Sách nghe lời chạy đuổi theo Giang Dực, tôi nghe thấy Tống Sách hỏi Giang Dực.
“Người anh em, anh không sao chứ?”
Giang Dực không khách sáo hất tay Tống Sách đang đặt trên vai mình ra: “Mẹ nó, ai là anh em với mày!”
“Cút, đừng có mà khoe khoang trước mặt lão tử!”
Không phải chứ, anh ta sáng sớm đã phát điên gì đây?
Sao toàn nói những câu chẳng ăn nhập gì thế này.
Tống Sách có lòng tốt đến hỏi thăm, sao lại công kích vô tội vạ thế?
Tôi chạy đến, bảo vệ Tống Sách sau lưng.
Khi tôi quay lại, Giang Dực đã biến mất.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi chửi rủa vào cái đuôi xe của Giang Dực.
Tống Sách chọc vào cánh tay tôi nói: “Chị Thịnh Hạ, vừa nãy hình như người đó thật sự khóc rồi.”
Cái gì?
Giang Dực, người luôn ngông cuồng ngang ngạnh, lại khóc sao?
Vì cái gì chứ?
3.
Ngày Chủ Nhật tôi trở về ký túc xá, vừa vào phòng thì nghe thấy mấy cô bạn cùng phòng đang tám chuyện.
Vừa bước vào cửa tôi đã nghe thấy họ nhắc đến tên Giang Dực.
Tôi với Giang Dực từ nhỏ đã không hợp nhau, chỉ cần nghe thấy chuyện của anh ta, tôi không thể không lấy sổ nhỏ ra ghi lại.
Sau đó lại chạy đến trước mặt anh ta mà cười nhạo.
Nhưng lần này tôi lại không cười nổi.
Cô bạn cùng phòng nói rằng Giang Dực vừa thất tình.
“Không thể nào, Giang Dực là hot boy của khoa đấy, hot boy mà cũng có thể thất tình sao?”
“Thật đấy, bạn trai tớ ở cùng ký túc với cậu ta mà. Bạn trai tớ nói rằng tối thứ Sáu tuần trước cậu ta nhận được tin nhắn từ người mình thầm thương, cô gái ấy bảo cậu ta ra ngoài gặp. Giang Dực còn chưa chơi xong trận game đã vội vàng đi gặp. Kết quả là tối hôm đó cậu ta phải cô đơn trong khách sạn một mình!”
“Sáng hôm sau trở về ký túc xá, cậu ta nhốt mình trong nhà vệ sinh nghe hai tiếng đồng hồ bài ‘Thành toàn’. Khi đi ra, mắt cậu ta đã sưng đỏ lên.”
Lần này thật không thể cười nổi.
Không trách sao sáng thứ Bảy anh ta trông có vẻ suy sụp, thì ra là bị người mình thích cho leo cây.
Một mình ở trong khách sạn cả đêm.
Thật đáng thương.
Lần sau gặp anh ta, có lẽ tôi không nên nói mấy lời cay nghiệt nữa.
Mặc dù mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều cãi nhau, nhưng rốt cuộc cũng là đôi bạn thân từ nhỏ.
Người ta gặp chuyện thế này, tôi ít nhất cũng nên an ủi một chút.
Vì vậy, tối hôm đó khi tự học, tôi quyết định chủ động ngồi cạnh Giang Dực để nói chuyện khuyên nhủ anh ta.
4.
Sau khi thất tình, Giang Dực phát điên.
Anh ta thậm chí còn đi làm xoăn tóc, phong cách ăn mặc cũng thay đổi hoàn toàn.
Những chiếc áo phông rộng màu tối trước đây đã được thay bằng áo hoodie màu xám nhạt.
Toàn bộ con người trông dịu dàng hơn hẳn.
Tôi ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh ta, không chớp mắt mà nhìn Giang Dực.
Bỏ qua tính cách hèn mọn thường ngày của anh ta, phải nói rằng Giang Dực thật sự rất đẹp trai.
Ngũ quan tinh tế, lông mi còn cong hơn cả tôi là con gái.
Lúc này, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mím lại, hàng mi đỏ hoe nhẹ nhàng cụp xuống, tạo cho người ta cảm giác muốn cưng chiều thật nhiều.
Nhưng rồi anh ta mở miệng, phá vỡ hết mọi ảo tưởng.
“Hứa Thịnh Hạ, lớp học rộng thế này sao cô lại cứ phải ngồi cạnh tôi? Cô có phải thích tôi không?”
Quả nhiên, đẹp trai mà không biết nói chuyện thì cũng vứt.
Mở miệng ra là chẳng khác gì tên kia.
Với lời tự tin đó, tôi lập tức quên mất mục đích tối nay là an ủi anh ta.
Bản năng phản pháo lại:
“Cậu yên tâm, dù tôi có thích chó cũng sẽ không thích cậu!”
Vừa dứt lời, đôi mắt Giang Dực ngay lập tức ngập nước.
Anh ta kéo mũ áo hoodie lên, quay mặt đi, giọng nói nghèn nghẹn qua mũi.
“Ai thèm!”
Hành động che giấu của Giang Dực khiến tôi kinh ngạc.
Miệng tôi há hốc, ngây ra trên ghế, lặng lẽ nhìn Giang Dực ba giây.
Cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống quyển sách tiếng Anh trước mặt Giang Dực, tôi mới bừng tỉnh.
Xong rồi.
Giang Dực vừa hỏi tôi như vậy, chắc anh ta muốn nhận được chút an ủi từ tôi.
Tôi không những không an ủi anh ta, mà còn nói những lời khó nghe.
Giờ lại còn làm anh ta khóc nữa.
Tôi thật đáng chết mà.
Giang Dực không thèm để ý đến tôi nữa, anh ta cắm đầu viết lia lịa.
Tôi ghé lại nhìn.
Trên tờ giấy toàn là lời bài hát “Thành toàn”.
[Người ấy thề non hẹn biển với em
Ta chỉ có một câu không hối tiếc mà thành toàn
Thành toàn cho em hôm nay và ngày mai
Thành toàn cho mùa hè năm sau của ta
Không vì lòng tự trọng lố bịch
…
Sự thành toàn của một người
Còn hơn ba người dằn vặt
…]
Từng chữ một đều đang làm đau đớn trái tim của Giang Dực.
Ôi, rốt cuộc cô gái kia đã làm gì với anh ta vậy?
Sao khiến anh ta đau lòng đến mức này?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.