1.
Bạn thân Lê Kiều ôm tôi, khóc nức nở, đưa tay lên trời thề thốt, nói bản thân là người trọng sinh.
Miệng thì hết mực khuyên tôi không nên điền nguyện vọng vào Bắc Đại, khuyên mất hơn một tiếng đồng hồ rồi, mất hẳn 20 phút để thề thốt, 40 phút còn lại là để chử* Lâm Phong.
“Nam Nam, cậu nhất định phải tin mình, mình là người trọng sinh.”
“…”
“Thật đấy, cậu đừng có để ngoài tai mấy lời mình nói, mới hơn một tiếng trước thôi, mình vẫn còn 24 tuổi, chắc chắn không phải là hoang tưởng!” Cả gương mặt Lê Kiều đẫm nước mắt.
Tôi cắt ngang lời nói của Lê Kiều, lần nữa đưa tay thử sờ sờ trán cậu ấy.
“Đời trước, cậu với Lâm Phong cùng nhau vào Bắc Đại, kết quả tên *bíp bíp* đó lại qua lại với một chị khóa trên trong trường, một chân đạp hai thuyền, nhưng hắn ta diễn quá tốt, vì vậy đến tận năm ba mình với cậu mới phát hiện ra, thằng đó còn cướ* mất cơ hội học lên thạc sĩ của cậu! Ông trời đánh ch*t cái thứ *bíp bíp* đó đi…”
Hai tai tôi đã ù hết cả đi, hơn một tiếng đồng hồ rồi, cậu ấy còn không cho tôi một cơ hội để xen vào, không dễ gì mới đợi được đến lúc Lê Kiều khóc đến đứt hơi tôi mới tìm được thời cơ lên tiếng.
Tôi vội vàng hỏi: “Có phải trong bữa liên hoan chia tay hôm qua các cậu rút được quẻ mạo hiểm gì không? Ha ha ha, dọa chế* tôi rồi, vừa nãy Lâm Phong cũng chạy đến tìm tôi, những lời cậu ta nói cũng không khác gì mấy lời cậu nói cho lắm…”
Giây tiếp theo, vị thục nữ lúc nào cũng tự rêu rao bản thân là nữ thần dịu dàng này, lại tiếp tục một hơi không ngừng bíp bíp bíp tiếp 10 phút đồng hồ. Tôi cảm tưởng, trong mấy phút đồng hồ này, có lẽ bản thân tôi đã được nghe hết mấy từ chử* bậy cả đời cộng lại.
“Mọe, cậu đừng có mà tin thằng đó, nó là thằng trai trap boy, trap boy của trap boy đấy.”
“Thằng đó cướ* cơ hội học thạc sĩ của cậu còn chưa đủ, đôi cẩu nam nữ chúng nó còn vừa ăn cắp vừa la làng, vu cho cậu là tiểu tam, lại còn, lại còn baoluc mạng cậu, cuối cùng còn tìm mấy thằng xã hội đen đến hại đời cậu nữa. Lúc tỉnh lại, bởi vì không thể tiếp nhận được mọi chuyện nên cậu đã dại dột mà nhảy sông, huhuhu…”
Nhìn đứa bạn khóc đến mức thở không ra hơi, tâm trạng của tôi hơi phức tạp.
Hai tiếng trước, tôi mới nghe được một phiên bản hoàn toàn khác từ “bạn trai” Lâm Phong.
Trong câu chuyện mà Lâm Phong kể, tôi và Lê Kiều cùng nhau vào Bắc Đại, nhưng sau đó Lê Kiều lại âm thầm giở trò, khiến cho tôi bị bắt n*t suốt bốn năm đại học.
Khi tôi học đến năm tư, Lê Kiều còn tìm mấy kẻ xã hội đen đến để làm nhục tôi, sau đó phát tán ảnh lên mạng, khiến tôi mắc phải bệnh tinh thần, cũng mất đi cơ hội để tiếp tục học lên.
Tôi: “…”
Rốt cục chấp niệm của đám người bọn họ với xã hội đen sâu đến mức nào chứ.
Sau khi tiễn Lê Kiều đi, dập điện thoại của Lâm Phong, tôi load đi load lại trang web báo điểm trước mặt 3 lần.
366 điểm.
Với cái điểm này, đến học đại học chính quy còn xa vời, còn nói cái méo gì mà Bắc Đại? Làm tôi xém chút nữa tin mấy lời xà lơ của bọn họ rồi.
Tôi mặt không biểu cảm, gập máy tính lại.
2
Ba năm học cấp ba, tôi và Lê Kiều không có nhiều giao tiếp. Chúng tôi ngồi cạnh nhau nhưng chỉ duy trì mối quan hệ bình thường trong suốt 3 năm, không quá thân thiết lắm.
Còn về Lâm Phong, tôi cố gắng nhớ lại, liệu chúng tôi đã từng nói chuyện hơn 10 câu chưa? Tôi đã hẹn hò với hắn từ bao giờ vậy?
Một cuộc gọi đột ngột, rồi đến thăm tận nhà, giọng điệu rất thân thiết, như thể chúng tôi thực sự là bạn bè lâu năm lắm vậy.
Những lời nói kỳ lạ, sự xuất hiện bất ngờ của cái gọi là “bạn thân” và “bạn trai”.
Tâm trạng tôi không tốt lắm, ngay cả nếu đây chỉ là trò đùa thì cũng hơi quá đáng.
Tôi tắt điện thoại, lười biếng lật qua cuốn sách hướng dẫn tuyển sinh, điền đại vài trường đại học. Đúng lúc đó, có tiếng ồn ào vọng lên từ dưới nhà.
Với bản năng tò mò, tôi lập tức chạy ra cửa sổ. Ồ, lại là người quen.
Lê Kiều và Lâm Phong đang cãi nhau kịch liệt dưới nhà, qua lại không ngừng, khiến các cụ già xung quanh tấm tắc kinh ngạc.
“Ghê thật, ghê thật, bọn trẻ bây giờ, giỏi chửi quá…”
Tâm trạng tốt của tôi liền tan thành bọt khí.
Thật không may, hai người đó vẫn nhớ việc chính, vừa cãi vừa lên nhà, thi nhau bấm chuông cửa. Trước khi hàng xóm gọi cảnh sát, tôi mở cửa cho họ vào.
Cả hai khoanh tay ngồi ở hai đầu ghế sofa, nhìn nhau đầy thù địch.
Trước khi họ kịp mở miệng, tôi vội vàng cho họ xem điểm số của mình.
“366? Sao có thể? Người nào sửa điểm của cậu rồi? Chúng ta đi báo cảnh sát thôi, Nam Nam.” Lê Kiều trông hoàn toàn không thể tin được.
Vở kịch này đã đi quá xa, tôi nhíu mày, kiềm chế cơn giận, “Nếu đây là trò thách đố hay trò đùa gì đó của các cậu, thì dừng lại được rồi đấy, không hề vui chút nào đâu.”
“Mình không… mình…” Lê Kiều bối rối đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
“Giả sử những gì các cậu nói là thật, nhưng có khi nào các cậu đã nhầm người không?”
“Tôi không có bạn trai, hơn nữa cũng không thân thiết với bạn học Lê Kiều lắm, tôi thậm chí còn không có QQ hay WeChat của các cậu.”
Hiện trường im lặng, Lâm Phong và Lê Kiều đồng loạt mở điện thoại.
Hai người nhìn nhau, đều thấy sự sốc và sợ hãi trong mắt đối phương.
Trong điện thoại của họ, QQ và WeChat của tôi đều biến mất, không chỉ vậy, những bức ảnh chụp chung và tin nhắn trước đây cũng không còn…
Lê Kiều run rẩy lấy ra một điếu thuốc, ngửi ngửi nhưng không châm, “Trong Thế vận hội sắp tới, Dương XX sẽ giành huy chương vàng đầu tiên, sau đó cô giáo Trương sẽ sinh non…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi “???”
Lâm Phong bổ sung, “Sinh con gái, và lớp trưởng sẽ bị bắt vì mua dâm, lát nữa trong nhóm chat sẽ thảo luận về việc này…”
Tôi “?” Lớp trưởng bình thường là một chàng trai thuần khiết, không ngờ được!
“Có vẻ ký ức của chúng ta khá giống nhau, ở đây đợi một lúc đi, chúng ta sẽ sớm xác minh được…”
“Ừm” tôi yếu ớt giơ tay, “Mẹ tôi sắp về rồi.”
“Không đâu” Lâm Phong lắc đầu, “Dì sẽ nhận được cuộc gọi trên đường về, đồng nghiệp của dì bị viêm ruột thừa cấp tính nhập viện, con cái không ở bên cạnh, dì phải đến bệnh viện giúp đỡ.”
Lê Kiều gật đầu bên cạnh.
“Haha.” Tôi cười khan hai tiếng, điện thoại ngay lập tức đổ chuông.
Không thể nào, tim tôi đập thình thịch.
“Nam Nam, mẹ phải đến bệnh viện một chuyến…”
3
Một giờ sau, tôi run rẩy lấy ra trà hoa quả đã cất giữ lâu, pha cho hai vị thần trước mặt.
“Chúng ta đúng là đã trở về quá khứ, nhưng nhất định là có điều gì đó không ổn?” Lê Kiều cắn môi, gương mặt xinh đẹp đầy u sầu.
“Cậu kể tình hình bên cậu trước đi.”
Trong câu chuyện của Lê Kiều, cô ấy và tôi trở thành bạn cùng bàn từ năm nhất cấp ba, hai người hợp nhau ngay lập tức và nhanh chóng trở thành bạn thân.
Năm hai, Lâm Phong chuyển đến, theo đuổi tôi quyết liệt và chúng tôi trở thành một cặp.
Sau đó, cả hai cùng vào Đại học Thanh Hoa, Lâm Phong dần lộ rõ bản chất tồi tệ, bắt cá hai tay, để lấy lòng bạn gái mới, hắn ta đã cướp cơ hội bảo lưu nghiên cứu sinh của tôi, còn tung tin đồn và bắt nạt tôi trên mạng, thuê côn đồ làm nhiều chuyện kinh tởm, dẫn đến việc tôi tự tử.
Trong không gian thời gian của Lê Kiều, tôi đã chết vào năm 24 tuổi.
4
Câu chuyện của Lâm Phong cũng gần giống vậy, chỉ khác là năm thi đại học, tôi đã chọn vào Đại học Bắc Kinh cùng với Lê Kiều.
Lê Kiều trong nỗi ghen tị ngày càng tăng, gương mặt biến dạng, không ngừng làm tổn thương tôi, cuối cùng cướp đi cơ hội bảo lưu nghiên cứu sinh của cô ấy, và còn thuê côn đồ…
Trong không gian thời gian của Lâm Phong, tôi đã chết vào năm 24 tuổi.
Tôi “…” Vậy là cứ không cho tôi sống quá 24 tuổi à.
Lê Kiều ngắt lời Lâm Phong, “Tại sao tôi lại ghen tị? Gia đình tôi còn khá hơn một chút, thành tích học tập cũng không tệ, cả hai chúng tôi đều xinh đẹp, tôi với Nam Nam chỉ có thể là tri kỷ, làm sao có thể ghen tị được?”
Lâm Phong dừng lại một chút, “Tôi cũng chỉ biết sau này, cô… luôn thầm yêu tôi, sau đó còn tỏ tình với tôi, nhưng bị tôi từ chối.”
Yêu sinh hận! Tôi lấy ra bỏng ngô, cốt truyện này tôi quen thuộc.
“Đ** mẹ mày —— —— —— —— ——”
Lê Kiều đỏ mắt vì giận dữ, chỉ vào trán Lâm Phong, tuôn ra một tràng chửi rủa không lặp lại.
Nửa giờ sau, Lê Kiều cố gắng kiềm chế cơn giận,
“Cậu có phải xem quá nhiều tiểu thuyết yêu hận tình thù không vậy? Trên thế giới này chỉ có một mình cậu là đàn ông à? Tất cả phụ nữ đều phải xoay quanh cậu sao? Tôi rảnh rỗi sinh nông nổi đi cướp bạn trai của Nam Nam làm chó gì?”
“Tóm lại, mình tuyệt đối tuyệt đối không thể cướp bạn trai của cậu, những chuyện ngu ngốc lố bịch đó mình tuyệt đối không làm.” Lê Kiều nắm tay tôi, gần như khóc.
Tôi lúng túng, cứng nhắc ôm lấy cô ấy.
“Chính cậu mới đúng, đồ đàn ông bạc tình, thay đổi nhanh như chớp, không chỉ lăng nhăng, còn đổ tội cho người khác, làm đủ chuyện vô lương tâm với bạn gái mới của cậu…”
“Không thể nào!” Lâm Phong hét lên, hắn nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, nói từng chữ một, “Tôi không thể nào lăng nhăng, tôi tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương em.”
Ánh mắt kiên định của chàng trai lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu hình bóng của tôi.
Vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày không còn nữa, ánh mắt chỉ còn đầy dịu dàng.
Tôi gần như chìm đắm trong đó.
Lê Kiều, “Vậy, liệu có phải chúng ta đang ở những không gian thời gian khác nhau không?”
Tôi nhìn hai học sinh giỏi trước mặt tranh luận từ nghịch lý bà ngoại đến vũ trụ song song, nghe mà đầu óc quay cuồng, mí mắt cứ díp lại.
Đúng lúc hai người đang cãi nhau kịch liệt, tiếng nhạc vui nhộn của SpongeBob vang lên.
Tôi giật mình tỉnh táo, “À, xin lỗi, đó là chuông báo thức của tôi, tôi phải đi đón em gái tôi rồi.”
“Em gái gì cơ?” x2
“Hả? Em gái sinh đôi của tôi, Khinh Nhu.” Tôi hoang mang, “À phải rồi, sao trong câu chuyện của các cậu đều không có em gái tôi thế?”
Lâm Phong nhìn chằm chằm tôi, “Nam Nam, em là con một, không có em gái.”
Sao có thể chứ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.