04.
Lại nữa.
Đời trước, ta cản Bùi Cảnh Du, Bùi lão phu nhân không muốn xung đột với gã nên lên tiếng chỉ trích ta.
Trách ta cản Bùi Cảnh Du, hại “tôn chất nữ” của bà ta.
Giờ ta không cản Bùi Cảnh Du, thì trách ta hại gã.
Ta không nói tiếng nào, quỳ phịch xuống đất.
Tạ Nhàn đi cùng ta không nhìn nổi nữa:
“Chuyện này sao có thể trách Thư Ý được?”
Lúc bấy giờ Bùi lão phu nhân mới để ý còn có người ngoài, vội im miệng.
Nhưng Hội Xuân thì lại bắt đầu.
Muội ấy cúi đầu, dùng quãng giọng ai cũng nghe được “trình bày nhỏ nhẹ”:
“Đúng đó, lời này của lão phu nhân cũng vô lý quá, là thế tử kiên quyết muốn vào đó cứu người, còn động tay động chân với cô nương nhà ta nữa.”
“Thế tử cũng đẩy cô nương nhà ta té bị thương chân rồi, còn muốn cô ấy phải làm sao nữa?”
“Huống hồ, thế tử vừa chạy tới đã lo nhìn chằm chằm biểu cô nương, còn ôm ôm ấp ấp cô ấy nữa…”
“Nhiều người thấy lắm đó! Ai không biết còn tưởng biểu cô nương mới là chính thê của thế tử. Thật là thật là… Thật là xấu hổ!”
Mặt Bùi lão phu nhân đỏ bừng.
Bà ta đang định tìm thêm lý lẽ, thì thấy vẻ mặt giễu cợt của Tạ Nhàn, lập tức thở dài, không biết làm sao bèn trách mắng: “Một nha hoàn như ngươi, ở đây làm gì đến phiên ngươi lên tiếng!”
Mà ta cũng vừa lúc nâng tay áo lên che mặt, cắn bể túi máu giấu sẵn trong răng, suy yếu nói:
“Hội Xuân là nha hoàn con dẫn từ Trình gia tới, con tất sẽ dạy dỗ nó thật tốt… Không để tổ mẫu nhọc lòng…”
Mới nói được một nửa, đã phun máu.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, ta hài lòng ngất xỉu trong lòng Hội Xuân.
Tiếp theo là một hồi ầm ĩ.
Ta nhắm mắt.
Cười thầm trong lòng.
Ầm ĩ lên đi.
Vẫn còn chuyện lớn hơn nữa đây.
Tỷ như… Hứa Diểu mang thai.
Nếu không phải sau khi chết nghe thấy Bùi Cảnh Du than thở.
Ta cũng vĩnh viễn không ngờ rằng, Hứa Diểu đó vốn chẳng phải biểu cô nương Bùi gia gì, mà là một cô nhi Bùi Cảnh Du từng gặp ở tây bắc.
Là người trong lòng gã.
Gã vừa không muốn mới cưới ta được gần một năm đã nạp thiếp, làm mất mặt Trình gia, người ta sẽ nói gã vong ân phụ nghĩa, vừa không muốn chia lìa với người yêu.
Thế nên lấy danh nghĩa “biểu cô nương” đưa Hứa Diểu về phủ, vụng trộm với ả, gian díu mập mờ, ai ngờ mập rõ thành cái thai.
Một người là “biểu cô nương” ở nhờ Bùi gia.
Một người là nam chủ nhân Hầu phủ.
Trong lúc quốc tang lại chơi ra mạng người.
Nếu để người ta biết được, còn không biết sẽ ầm ĩ thế nào đâu.
Còn nữa…
Ta nhớ, năm thứ ba sau khi ta chết, Bùi Cảnh Du xuôi nam tuần tra, vô tình gặp được Hứa Diểu “đại nạn không chết”.
Gã run rẩy ôm người ta vào lòng.
Hứa Diểu cũng nước mắt ngắn dài giải thích rằng ả không cố ý lừa gạt Bùi Cảnh Du, nhưng ả sống khổ sở quá.
“Ta biết Bùi lang đối xử rất tốt với ta, nhưng ta chỉ là một cô nhi, không danh không phận, phu nhân với lão thái thái ghét ta cũng đúng…”
“Nhưng ta không bỏ được giọt máu của chúng ta… Ta vừa sợ không lo được cho nó, lại sợ nếu giữ nó rồi sẽ làm ô uế danh tiếng của chàng. Thế nên ta mới mượn đám cháy đó, tương kế tựu kế… Bùi lang, chàng sẽ không trách ta chứ?”
Dứt lời, lại dắt một đứa trẻ đã hơn hai tuổi ra.
Nói đến vậy rồi, Bùi Cảnh Du còn nói được gì nữa?!
Gã còn chả thèm suy nghĩ, đã chấp nhận mọi lời giải thích của Hứa Diểu.
Bọn họ hoàn toàn quên mất, nơi này vẫn còn một người chết yểu vì họ, đó chính là ta.
Nhưng cũng đúng thôi.
Khi đó gã cũng chẳng thật sự mất đi thứ gì.
Cho dù thỉnh thoảng có chút áy náy trong lòng với ta, thì cũng làm sao sánh được với ánh trăng sáng chết đi rồi sống lại, ở nơi xa lạ gặp được nhau?
Có điều…
Không biết đời này, nếu Bùi Cảnh Du biết đám cháy đó là do một tay Hứa Diểu sắp đặt, thì sẽ có vẻ mặt gì.
Ta sẽ chờ xem.
05.
Ta “bệnh”.
“Bệnh” nặng tới mức không thể xuống giường.
Lúc ta nằm trên giường dưỡng bệnh, là lúc trong ngoài Hầu phủ loạn hết cả lên.
Bên ngoài, sự tích Tuyên Đức Hầu Thế tử “anh hùng cứu mỹ nhân” “quên mình vì người khác” đã sớm lan truyền khắp kinh thành.
Trong kinh, phàm là người có mặt mũi, ai mà không biết Bùi Cảnh Du vì một cô nhi không danh không phận xích mích với chính thê mỗi ngày, còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân, chính thê gã giận đến mức hộc máu hôn mê?
Đám mưng mủ hôi thối của Hầu phủ tươi đẹp này đã dần bại lộ trước mặt mọi người.
Còn bên trong…
Đùi phải của Bùi Cảnh Du đã phế hoàn toàn, từ bắp đùi trở xuống phải cắt cụt hết.
Thật ra thì ban đầu cũng chưa tới mức như vậy.
Lúc đầu vết thương khôngnghiêm trọng lắm.
Nhưng Bùi Cảnh Du lại cố kỵ nam nữ chung đụng, không cho người khác đụng vào, cắn răng chịu đựng tự bế Hứa Diểu ra ngoài.
Đại phu tìm được trong lúc vội vàng thì y thuật lại “có hạn”, không vệ sinh vết thương kỹ càng, lúc trở về Hầu phủ, chân đã bắt đầu chảy mủ.
Sau, có đại phu nói chân của Bùi Cảnh Du không giữ được nữa.
Nhưng Bùi lão phu nhân lại không chịu tin.
Bà ta mắng đại phu là lang băm, đuổi người ra ngoài, còn thề quyết tìm cho bằng được đại phu tốt nhất, chữa trị cho cháu trai của bà ta.
Lại kéo dài thêm mấy ngày.
Đợi đến lúc bà ta quyết định cho người cưa chân Bùi Cảnh Du, thì đùi phải đã hoại tử nhiều hơn, không còn cách nào khác đành cắt cụt hết.
Hứa Diểu cũng trở thành mục tiêu chỉ trích.
Bùi lão phu nhân mắng ả là đồ xui xẻo, không biết liêm sỉ gieo hoạ cho cháu trai bà ta, trừng mắt nhướng mày suốt ngày bới lông tìm vết chỗ ả.
Cả Bùi Lão Hầu gia bị thương trên chiến trường, bệnh liệt giường mấy năm nay, cũng tức tới mức nhổm dậy. Ông ta mắng Bùi Cảnh Du là nghiệt chướng không biết lớn nhỏ, đuổi “biểu cô nương” ngỗ nghịch kia ra khỏi phủ.
Nhưng Bùi Cảnh Du không đồng ý.
Gã chẳng những không nghe theo, mà còn cùi không sợ lở, mới xuống giường được hai ngày đã đòi nạp Hứa Diểu làm thiếp.
Gã nói Hứa Diểu là “tôn chất nữ” của Bùi lão phu nhân, được nuôi cạnh lão phu nhân, dù thế nào thì cũng xứng ở hàng Quý thiếp.
Bùi lão phu nhân định đến báo cho ta, để ta lo liệu chuyện nạp thiếp.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng bà ta vừa lên tiếng, thì Hội Xuân đã quỳ phịch xuống đất, nhéo bắp đùi rặn ra vài giọt nước mắt:
“Xin lão phu nhân chừa cho cô nương nhà ta một con đường sống! Nô tỳ là hạ nhân, người muốn đánh chửi thế nào cũng được. Chỉ đáng thương cho cô nương nhà ta một lòng si tình với thế tử, sau khi thế tử gặp chuyện còn tức tới đổ bệnh, ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên…”
“Chuyện thế tử muốn nạp thiếp, cô nương nhà ta chắc chắn ủng hộ cả hai tay, nhưng sức khoẻ của cô ấy…”
Ta cũng phối hợp mắng muội ấy:
“Càn quấy!”
“Ta đã gả vào Bùi gia, là phụ nữ của nhà họ Bùi. Tổ mẫu kêu ta làm gì… Cho dù có phải thí cái thân này, ta cũng không thể không nghe…”
Nhưng vừa dứt lời, đã ho tới mức không thở nổi, khăn tay cũng dính đầy máu, trên mặt trắng bệch không còn chút máu.
Thì trắng là do đánh phấn.
Nô tỳ nha hoàn bên ngoài, và cả đại phu ta cố ý mời tới, ai cũng rướn cổ lên xem.
Bùi lão phu nhân cũng sợ hết hồn, vội bưng chén thuốc ngay đầu giường làm bộ muốn đút ta.
Ta run tay một cái, nước thuốc nóng bỏng đổ hết lên người bà ta.
06.
Ta đã bệnh là bệnh hơn một tháng.
Trong một tháng này, ta chỉ từng gặp Bùi Cảnh Du một lần.
Gã ngồi trên xe lăn, dẫn Hứa Diểu tới kính trà cho chính thê là ta.
Ta lúc này đã “không buồn chải đầu trang điểm” “bệnh tật ủ rũ”, mà gã còn sợ ta ăn thịt Hứa Diểu nữa cơ.
“Thư Ý, ta với Diểu Diểu đúng là có lỗi với cô, nhưng bây giờ Diểu Diểu đã vào phủ, cô đã là vợ lớn của ta thì phải biết bao dung nhân hậu. Tính tình Diểu Diểu yếu đuối, cô chớ có bạc đãi nàng.”
Hứa Diểu thì quỳ phịch xuống.
Rưng rưng nhìn ta, cất giọng nhẹ nhàng như chim vàng anh:
“Đại nương tử, ta biết đại nương tử vốn đã không thích ta, giờ lại giận ta với Bùi lang tương tư lẫn nhau, làm xấu mặt Hầu phủ. Nhưng ta với Bùi lang thật lòng yêu nhau…”
“Diểu Diểu không dám xin đại nương tử điều gì cả, Diểu Diểu chỉ mong đại nương tử có thể cho ta vài tấc đất dung thân, để ta ở cạnh Bùi lang. Nếu được như vậy, Diểu Diểu có chết cũng cam lòng!”
— mùi trà xanh nồng ghê.
Hội Xuân đứng cạnh ta tức run người.
Nhưng ta không nói tiếng nào, chỉ lau nước mắt, lẳng lặng đỡ Hứa Diểu lên.
Tiếp đó, sau khi “khỏi bệnh”, ta bắt đầu chăm lo cho Hứa Diểu.
“Đại nương tử đang làm gì vậy?”
Mặt mũi ả ta đầy khinh thường.
Mấy ngày nay, ta hết lòng chiều chuộng ả.
Ta “nhớ kỹ” lời dặn của Bùi Cảnh Du, dặn người bên dưới chi những thứ tốt nhất ả. Lại thêm ta “mệt mỏi vì bệnh”, nhiều ngày nay không ai giục ả đến thỉnh an.
Hôm nay, ả mặt váy gấm đỏ tươi, dùng trang sức vàng khảm đá quý rực rỡ chói loà, mà ta chỉ độc một bộ váy trắng.
Nhìn cứ như ả mới là đại nương tử trong nhà, còn ta chỉ là một tiểu thiếp không được coi trọng mà thôi.
Ta móc một cái hộp từ trong tay áo, hung hăng ném vào người ả.
“Cô tự xem xem đây là cái gì!”
“Nếu Lưu ma ma không tìm được thứ này trong phòng cô, thì ta cũng không ngờ cô lại có cái bản lĩnh này…”
Cái hộp sượt qua trán ả, để lại một đường máu.
Trong hộp, là một nam một nữ trần truồng loã thể.
Ả chỉ nhìn một cái, mặt mũi lập tức trắng bệch.
Hô to: “Không! Đây không phải là ta, cô vu khống!”
— đương nhiên ta biết đây là vu khống.
Nhưng thế thì sao.
Miễn là hôm nay Lưu ma ma “thật sự” lục được thứ này trong phòng ả, thì không phải cũng sẽ thành phải.
Huống chi ta cũng đâu vì chuyện này.
Ta không nói hai lời, cho người đè ả xuống đất, dạy dỗ ả thật tốt một phen.
Bên cạnh, là mấy nô tỳ già cầm roi trúc nhìn ả lom lom.
Hứa Diểu hoảng sợ thật rồi.
“Ai dám đánh ta! Ta là ái thiếp của thế tử, các ngươi ai dám đánh ta!”
Roi trúc vụt xuống lưng ả.
Ả thét lên một tiếng.
“Không! Các ngươi không thể đánh ta! Ta đã mang đứa con của thế tử!”
Thứ ta chờ đợi chính là câu này/
Ta vội đứng bật dậy, “hoảng hốt”, “sa sút tinh thần”, còn cả “không dám tin”:
“Cô mang thai đứa con của thế tử?!”
Hứa Diểu giãy khỏi tay mấy nô tỳ già.
Nha hoàn Oanh Nhi của ả cũng thừa lúc hỗn loạn mở cửa viện ra, chạy đi mời thế tử.
Cửa vừa mở ra, đối diện ánh mắt của tỷ tỷ nhà ta.
“Tiểu nương —”
Tỷ ấy vừa mở miệng gọi ta, thì đã không kịp.
Giọng Hứa Diểu đã vang lên.
To rõ dõng dạc:
“Đúng, đã hơn ba tháng rồi.”
Ả kiêu ngạo đứng dậy, đặt tay lên cái bụng còn chưa lộ rõ:
“Đại nương tử không ngờ tới chứ gì. Ta đã sớm mang thai đứa con của thế tử.”
“Cô là đại nương tử được thế tử cưới hỏi đàng hoàng thì thế nào? Thế tử nói, chờ sau này chàng được tập tước*, sẽ xin hoàng thượng phong con của bọn ta làm thế tử. Ta vĩnh viễn hơn cô một đứa con.”
*Tâp tước: Kế thừa tước vị của cha.
Lời này vừa thốt lên, bốn phương tĩnh lặng.
Bên ngoài, Hội Xuân đang dẫn tỷ tỷ nhà ta với mấy người bạn thân lúc trước của ta đi đường tắt đến Vãn Hương Các.
Người đi đầu, là người thích hóng chuyện nhất kinh thành.
Trong phủ, rốt cuộc Lưu ma ma cũng “tìm được” cái hộp và tiền bạc Hứa Diểu cất giấu, Lưu ma ma lớn tiếng bẩm báo, rồi lảo đảo vấp té một cái, thứ đó bay thẳng ra ngoài viện.
Lúc Lưu ma ma ngước lên, chỉ thấy một người luống cuống không biết làm sao, xấu hổ đỏ mặt, và cả những đôi mắt hiểu rõ tất cả.
…
Sau đó, là lời vạch tội khắp nơi đổ về.
Từ sau vụ cháy miếu, Bùi Cảnh Du chưa từng vào triều, nhưng dù là như vậy, thì tin tức vạch tội cũng bay vào Hầu phủ như tuyết bay đầy trời.
Từ chuyện Lão Hầu gia không biết dạy con, đến hậu viện Tuyên Đức Hầu phủ thất đức, rồi cả Bùi Thế tử sủng thiếp diệt thê, bất kính với tiên hoàng.
Trong đó, có không ít tấu chương vạch tội đến từ người của phụ thân ta.
Bùi lão thái thái muốn bắt ta sang hỏi chuyện.
Đến giả bộ ta cũng lười, chỉ nói trong người khó chịu, không đến được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.