07.
Đợi lúc ta tới, đã là ba ngày sau.
Tin Bùi gia sẽ bị đoạt tước đã xôn xao khắp nơi.
Thọ An đường cũng không khỏi nháo nhào.
Bùi lão phu nhân muốn dùng một chén thuốc bỏ đi cái thai của Hứa Diểu, nhưng Hứa Diểu sống chết không đồng ý, còn ỷ vào Bùi Cảnh Du, chạy tới Thọ An đường vừa khóc vừa quậy.
Chỉ nói đáng thương cho đứa trẻ, xin lão phu nhân xem như ả đã chết bất đắc kỳ tử, đợi đến khi sinh con xong, ả sẽ đâm đầu xuống hồ tự vẫn.
Đương nhiên ta biết ý định của ả.
Ả chỉ muốn mượn chuyện lần này để trốn đi, trước khi đi tiện thể chia rẽ tình cảm của ta với Bùi Cảnh Du. Đợi sau này mọi chuyện trôi vào quên lãng, lại đổi một thân phận khác, đưa đích trưởng tôn về Hầu phủ, trong sạch quay về.
Nhưng Bùi Cảnh Du không biết.
Gã không chỉ không biết, mà còn là một thằng ngu.
Thật sự bị ả ta khóc cho mềm lòng, còn nói mấy câu ngu ngốc như “Thánh nhân nhân hậu, có lẽ sẽ không thật sự muốn mạng của đứa nhỏ này. Việc đã đến nước này, mọi hậu quả sẽ do một mình gã gánh vác”.
Làm Bùi lão phu nhân giận tới mức đập nát mấy bộ ấm trà.
Lúc ta đi vào, đúng lúc nghe Bùi Cảnh Du đang oán trách mình:
“Nói tới nói lui vẫn là do Trình Thư Ý sai. Nếu không phải cô ta náo loạn, thì chuyện này sao lại…”
Hứa Diểu cũng khóc sướt mướt:
“Ta cũng không dám suy đoán lung tung đại nương tử, nhưng trên đời này lại có chuyện trùng hợp…”
Bùi lão phu nhân đang định cau mày trách móc ta.
Nhưng lại thấy bóng ta sau rèm, bèn nuốt lời muốn nói xuống, nặn ra một nụ cười:
“Thư Ý, cuối cùng con cũng tới! Trong người thấy khá hơn chút nào chưa?”
— trước hùng hổ sau khúm núm.
Có lẽ trong ba ngày nay, bà ta đã suy nghĩ kỹ càng, biết giờ phút này có trách móc ta cũng không được gì.
Cũng nhớ tới hai năm trước, Tuyên Đức Hầu chỉ huy sai lầm trên chiến trường, bị bắt giam đoạt tước, là do ta nhờ phụ thân bôn ba khắp nơi vì Bùi gia.
Cũng chính trong lúc đó, Bùi Cảnh Du quỳ trước mặt phụ thân ta, lợi dụng tình nghĩa của ta với gã, hứa hẹn sẽ đối tốt với ta cả đời.
Ta rũ mắt không lên tiếng, Hội Xuân lại giận tới phát run.
Ta vỗ vỗ tay muội ấy, rồi xông lên trước, cho Hứa Diểu một bạt tai.
Ả bị đánh té ra đất.
Ta cũng ngã xuống theo, rồi lại khóc lóc đứng dậy, run giọng trách móc:
“Nếu không phải tại ngươi… Nếu không phải do ngươi không biết liêm sỉ gây ra mấy chuyện này, thì hôm nay sao có thể…”
Bùi Cảnh Du siết chặt quả đấm.
Dù sao thì mấy lời đó là để mắng ai, người nào cũng rõ.
Nhưng chỉ trong một chốc, ta lại quẹt nước mắt, hành lễ với Bùi lão phu nhân.
Trở thành người thứ hai trong nhà nói giúp cho Hứa Diểu.
“Tổ mẫu, con cũng không nên cầu xin cho tiện tỳ kia, nếu có thể, con chỉ hận không thể giết ả một ngàn một vạn lần. Chẳng qua việc đã đến nước này, ả lại đang mang trong mình cốt nhục của thế tử.”
“Xem như là bỏ đứa trẻ này, thì được gì chứ? Cũng chỉ làm tổn hại tình cảm bà cháu của người với thế tử mà thôi.”
“Giờ việc quan trọng nhất, là nghĩ cách giữ lại tước vị cho Hầu phủ.”
–
Nhưng làm sao mà giữ được?
Bùi Cảnh Du là độc đinh của Hầu phủ.
Hầu phu nhân qua đời sớm, Hầu gia lại thâm tình, chỉ cưới một mình bà ấy, có đúng một đứa con trai là Bùi Cảnh Du, sớm đã xin phong gã làm thế tử.
Nay gã lại cụt chân, nhìn là biết sắp bị thánh thượng chán ghét vứt bỏ.
Vẻ sầu lo trên mặt Bùi lão phu nhân lại nhiều thêm.
Trong Thọ An đường, bà ta lùi lại một bước, nhìn ta nói:
“Thư Ý à, ta biết con bị ấm ức, chuyện này là Du nhi có lỗi với con, nhưng con xem tình hình Hầu phủ bây giờ…”
“Giờ Hầu gia bệnh nặng trên giường, ta lại không thể làm gì. Con mau nghĩ cách, đi xin phụ thân con, nhờ phụ thân con nói giúp cho Hầu phủ chúng ta…”
Ta chỉ dùng sức lau nước mắt, cố tình hù doạ:
“Tổ mẫu nghĩ con chưa từng nghĩ tới ư? Con đương nhiên mong Bùi lang sống tốt, có điều… Có điều phụ thân con nói, thánh nhân rất trọng chữ hiếu, đây lại là đại tội không tôn trọng tiên hoàng…”
“Tước vị nhà chúng ta sợ rằng không thể giữ được… Vậy cũng không sao. Nhưng nếu lại bị người ta vạch tội tiếp, dính dáng tới chuyện hai năm trước, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không giữ nổi…”
“Thật sự nghiêm trọng tới vậy sao?!”
Sắc mặt bà ta trắng bệch.
Bên ngoài, mấy người dòng thứ Bùi gia vừa nghe tin chạy tới cũng biến sắc.
Ta lại lau nước mắt.
“Là do con, thân làm đại nương tử mà không giúp được gì…”
“Con chỉ đau lòng cho tổ mẫu, rõ ràng là do con với Bùi lang sai, nhưng lại liên luỵ đến tổ mẫu, liên luỵ cả nhà bị… Con không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Bùi nữa!”
Dứt lời, mấy vị thúc bá dòng thứ Bùi gia vội bước tới, mồm năm miệng mười…
“Vậy… Vậy phải làm sao!”
“Nếu Du nhi có đệ đệ, nếu Hầu gia có thêm một đứa con trai thì tốt rồi…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Không thì thừa dịp thánh thượng còn chưa ra ý chỉ, chúng ta đi thỉnh tội trước, giữ lại tước vị cái đã!”
Ta vừa gạt lệ vừa im lặng nhìn Bùi lão phu nhân.
— thật ra thì ta cũng muốn biết, cuối cùng Bùi lão phu nhân với Bùi Hầu sẽ lựa chọn thế nào.
Một bên là lợi ích, vinh hoa.
Còn bên kia, là đứa con đứa cháu cụt chân, không có đầu óc, không có chút giá trị nào của họ.
Hai người thân nhất của Bùi Cảnh Du, rốt cuộc sẽ chọn cái gì đây?
Không phải Bùi Cảnh Du rất để ý thân phận Hầu thế tử của gã, luôn lấy đó làm kiêu ngạo hay sao?
Thậm chí tàn phế rồi mà vẫn mơ mộng truyền tước vị cho con trai, tiêu dao sung sướng với người tình cơ mà.
Đã thế ta càng muốn gã mất đi tất cả, bị người người xa lánh.
08.
Bùi lão phu nhân rốt cuộc vẫn từ bỏ Bùi Cảnh Du.
Trước khi ý chỉ của thánh thượng ban xuống, phụ thân của Bùi Cảnh Du, Bùi Hầu cướp lấy thời cơ, dâng tấu chương lên trước.
Trong tấu chương, từng câu từng chữ đều khóc lóc kể lể mình không biết cách dạy con, thật sự không còn mặt mũi nào gặp thánh thượng. Còn nói Bùi Cảnh Du ngỗ nghịch, bất hiếu, đang yên đang lành chọc Bùi lão phu nhân tức đến sinh bệnh. Nói ông đã bàn bạc thoả đáng với tộc lão, đuổi Bùi Cảnh Du ra khỏi tộc, chọn một người có đức có hạnh trong dòng thứ làm con thừa tự, có ý xin phong người đó làm thế tử.
Châu phê của thánh thượng cũng rất rõ ràng: Chuẩn.
Bùi Cảnh Du cứ như vậy bị hai người thân yêu nhất vứt bỏ, Hứa Diểu cũng bị đút một chén thuốc phá thai.
Đến tận khi bị đuổi khỏi Hầu phủ, gã vẫn không dám tin.
Lúc lên xe ngựa, gã đột nhiên giữ chặt tay áo ta, giận dữ nói:
“Trình Thư Ý, sao cô phải làm như vậy?! Cô bất mãn với ta và Diểu Diểu thì có thể tự nói với ta, sao cô phải…”
Nhưng tay gã vừa đụng tới ta, đã bị gia đinh đi theo ta hất ra, làm cả cái xe lăn cũng rung rinh theo.
Hội Xuân khoanh tay trước ngực, phun ra một câu:
“Làm sao, còn tự xem mình là Hầu phủ Thế tử cao quý à? Tự làm bậy liên luỵ tới cô nương nhà ta, còn không biết xấu hổ ríu ra rít rít nữa.”
Vẻ mặt gã đầy khiếp sợ, vừa tức vừa xấu hổ.
Đến tận bây giờ, gã vẫn xem Trình Thư Ý là cái người đặt mỗi gã trong lòng, xem gã là trời, gã chỉ bị đau một chút đã lo tới mất ăn mất ngủ.
Nhưng thế sự đã đổi dời.
Ta liếc nhìn quầng mắt thâm đen của gã.
“Không phải là do thế tử nói hay sao? Ta vào nhà họ Bùi của các ngươi, thì là người phụ nữ của Bùi gia, phải tuân theo quy tắc của Bùi gia. Ta cũng chỉ lo cho nhà họ Bùi mà thôi.”
“Vả lại, chuyện này là do phụ thân và tổ mẫu thương lượng, nếu thế tử…”
“À, đúng rồi, giờ phải gọi là đại gia nhỉ. Nếu đại gia oán trách trong lòng, có thể cho ta một lá thư hoà ly, để ta trở về nhà.”
Mặt Bùi Cảnh Du xanh rồi lại trắng, cuối cùng vẫn ngượng ngùng im miệng.
Gã sẽ không cho cho ta hoà ly, dù sao thì bây giờ ta là tấm ván duy nhất của gã lúc chìm, là nơi hút máu tốt nhất của gã.
Còn phải kéo ta chịu khổ chung nữa, gã chắc chắn sẽ không thả ta đi.
…
Ta và Bùi Cảnh Du, còn cả Hứa Diểu nữa, cùng dọn vào hẻm Ô Y.
Vì “ngỗ nghịch, bất hiếu” bị đuổi khỏi tộc, nên Bùi lão phu nhân thậm chí còn không dám nhét nhiều đồ cho gã. Chỉ cho một toà nhà riêng, vài cửa hàng, vài mẫu ruộng tốt với một ít vàng bạc phòng thân.
Nếu vào tay người bình thường, bao nhiêu đó là đủ ăn được mấy đời.
Nhưng Bùi Cảnh Du là ai?
Gã là quý tộc cao quý hưởng phúc mười mấy năm nay, thứ gã uống là quỳnh tương ngọc dị, cơm gã ăn là thức ngon vật lạ.
Càng đừng nhắc tới, gã “ngỗ nghịch, bất hiếu” còn “bất kính tiên hoàng”, thánh thượng tự mình hạ chỉ cách chức của gã, ăn tám mươi gậy lớn.
Đến giờ gã còn chưa khỏi hẳn thương tích đâu.
Bên cạnh còn một Hứa Diểu sảy thai phải nghỉ ngơi cho khoẻ nữa.
Chưa được một tháng, mấy thứ Bùi lão phu nhân lén đưa cho gã đã bị xài hết bảy tám phần mười, cả cửa hàng cũng sang tay bán mất.
Giữa lúc đó, gã đến tìm ta, trên mặt cũng bứt rứt hiếm thấy.
Mà ta thì vẫn cẩm y ngọc thực, gấm lụa quanh thân.
“Hẳn là đại gia cũng biết, trên đời chỉ có hạng đàn ông vô dụng nhất mới nhòm ngó đến của hồi môn của đàn bà, đúng không?”
Rốt cuộc gã vẫn không thể mở miệng ra xin.
Sau khi Bùi Cảnh Du đi mất, Hội Xuân hỏi ta:
“Cô nương, cô nói xem khi nào chó Bùi mới chịu hoà ly?”
— Há, giờ muội ấy đã bắt đầu gọi là chó Bùi rồi.
Ta cười một tiếng.
“Nhanh thôi, chờ thêm chút nữa.”
Ta lại đợi thêm nửa tháng.
Một buổi tối nửa tháng sau, thời tiết hanh khô.
Ta mở mắt trong bóng tối, bên ngoài đã bốc cháy.
Mấy tên gia đinh vốn phải gác đêm bên ngoài ngã lung tung trên đất.
Ta đập cửa, nhưng cửa đã bị khoá từ bên ngoài.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.