Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

11:14 chiều – 16/11/2024

10

Đến Âu Dương gia, nơi đó đã sớm chật kín khách khứa, tiếng pháo nổ không ngớt ở cửa.

Uyển Nương vừa nhìn thấy ta, liền buông nhi tử mình kéo ta lại hôn liên tục:

“Tuế Ninh lại cao lớn rồi, tiểu cô nương của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp!”

Trước khi Âu Dương Tú tài đỗ đạt, hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, lúc Uyển Nương ở cữ, thậm chí còn không uống được một ngụm canh thịt, là phụ thân ta cách ba bữa lại sai ta mang gà rừng đến cho Uyển Nương hầm canh uống.

Lúc đó Tú tài còn đi học xa, Uyển Nương sinh con xong tâm trạng buồn bã, cũng là ta ngày ngày đến trước mặt nàng chơi với tiểu đệ đệ, làm nàng vui.

Kiếp trước sau khi Âu Dương Tú tài phát đạt, Uyển Nương cũng rất chăm sóc ta, thường xuyên tặng ta quần áo đẹp ấm áp.

Nàng nhiệt tình dẫn ta vào phòng ấm, cho ta ăn đủ loại bánh ngọt.

Thám hoa lang ở chính sảnh đang buồn rầu.

Trong triều đảng phái chia rẽ, sĩ tử hàn môn tuy một sớm đỗ đạt nhưng muốn đứng vững trong quan trường còn phải tốn nhiều tâm huyết.

“Vinh phi đắc tội hoàng thượng, sau khi rời cung thì Thục quý phi trong cung một mình một cõi, được sủng ái nhất hậu cung.

“Thục quý phi có tam hoàng tử, tam hoàng tử đã mười sáu tuổi, học vấn rất tốt, hoàng thượng có ý lập làm thái tử.

“Đương kim Hoàng thượng tính tình thất thường, thường xuyên đau ốm, chỉ sợ không tốt, tam hoàng tử mới là tương lai của ngươi và ta.”

Một đại thúc làm quan khác khuyên Thám hoa lang như vậy, Thám hoa lang buồn rầu:

“Thưa ân sư, đạo lý trong đó học trò sao có thể không hiểu, chỉ là học trò xuất thân hàn môn, ngoài một thân tài học, không biết làm sao có thể được Tam hoàng tử để mắt tới.”

Khi họ nói những lời này, ta và Âu Dương đệ đệ đang ngồi trong bình phong ăn bánh ngọt.

Chúng ta đều là tiểu hài, không ai đề phòng ta.

Ta nghe họ nói ba câu hai lời, luôn nhắc đến Thục quý phi trong cung.

Thục quý phi?

Chính là Thục quý phi mà Tần Vinh Nguyệt ngày ngày trong lòng mắng là “Ả tiện nhân”: “Ả trà xanh chết tiệt” đó sao?

Kiếp trước, sau khi Tần Vinh Nguyệt hồi cung được phong làm hoàng hậu thì Thục quý phi này hình như bị đày vào lãnh cung.

Như vậy xem ra, Thục quý phi và Tần Vinh Nguyệt hẳn là kẻ thù không đội trời chung.

Ta không thể phán đoán Thục quý phi tốt hay xấu nhưng phụ thân ta thường dạy ta- kẻ thù của kẻ thù, chính là minh hữu.

Phía trước sảnh, ân sư của Thám hoa lang nói: “Ngươi cần phải lập công trước mặt Thục phi nương nương, Thục phi nương nương muốn nhất, không gì khác ngoài việc Vinh phi không bao giờ có thể quay lại cung.”

“Tuế Ninh, có ngon không?”

Uyển Nương lại gắp cho ta một miếng bánh ngọt mới, ta vẫy tay rồi thì thầm với nàng:

“Uyển Nương, ta nói cho người một bí mật lớn.”

Uyển Nương lại gần, tưởng rằng ta lại muốn nói chuyện gì buồn cười để chọc nàng vui nhưng rất nhanh sắc mặt nàng đã nghiêm túc lại.

Bởi vì ta nói với nàng:

“Vinh phi đó, đang ở ngay trong Sở thôn của chúng ta.”

Con đường công danh của Thám hoa lang, đang ở ngay trước mắt.

11

Khi ta và phụ thân trở về nhà, đã rất muộn.

Lúc đi, Thám hoa lang đích thân gói cho ta ba hộp bánh ngọt lớn, vừa xoa đầu ta vừa khen với phụ thân ta: ” Nghiêm ca, Tuế Ninh nhà ngươi đúng là một tiểu hài ngoan ngoãn.”

Nghe nói ngày hôm sau, phủ Tam hoàng tử đã tặng một nghiên mực Tương Châu cho Thám hoa lang.

Rất lâu sau ta mới biết, Tam hoàng tử chọn ai làm mưu sĩ phụ tá, sẽ tặng một nghiên mực Tương Châu đến phủ của người đó.

Ta và phụ thân ta từ phủ Thám hoa về nhà, vừa xuống xe ngựa, ta đã chia bánh ngọt cho những tiểu hài khác.

Sở gia thôn nằm gần biên giới, những năm đầu thường có người Bắc Địch xâm phạm thôn.

Triều đình không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta, vì vậy trong thôn có rất nhiều cô nhi, phụ mẫu của họ đều chết vì chiến tranh.

Ta đã được coi là rất may mắn.

Khi ta chia bánh ngọt, Tần Vinh Nguyệt lấy tư cách là nương ta mà nói trước mặt mọi người: “Nha đầu tham ăn, xem ra là ở nhà Thám hoa quen ăn sơn hào hải vị rồi, không muốn về nhà nữa, vậy thì một bàn thức ăn này của nương không phải là phí sao?”

Bà ta làm ra vẻ cô đơn vì bị phụ bạc.

Những tiểu hài đang chia nhau bánh ngọt bên cạnh xấu hổ đến mức không dám ăn nữa.

Ta tiến lên nói: ” Vinh di, tối qua con và phụ thân đã nói với a di rồi, hôm nay chúng con đến nhà Thám hoa dự tiệc, a di cứ tự ăn đi, lời này trước khi ra khỏi cửa con đã dặn lại một lần, a di quên rồi sao?”

Tần Vinh Nguyệt ấm ức giơ bàn tay đỏ ửng lên nói: “Ta sợ các con ăn không no, ta hầm canh cá này cả một buổi chiều, tay còn bị bỏng.”

Những tiểu hài bên cạnh đều ghen tị nhìn ta: “Tuế Ninh, dưỡng mẫu của ngươi đối với ngươi thật tốt.”

Tần Vinh Nguyệt nhân cơ hội phát huy, buồn bã thở dài: “Dù là như vậy, Tuế Ninh vẫn không chịu gọi ta một tiếng nương.”

Có mấy thẩm thẩm không nhịn được nói: “Tuế Ninh à, thân mẫu của con năm đó đã bỏ đi theo nam nhân khác, Vinh Nguyệt này còn đáng tin hơn thân mẫu của con, đối với con cũng tốt, con không thể phụ lòng bà ấy được!”

Thấy mọi người xung quanh đều đứng về phía Tần Vinh Nguyệt, ngầm chỉ trích ta không thể làm kẻ vong ân bội nghĩa.

Tần Vinh Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt: “Tuế Ninh, thân mẫu của con là một phụ nhân xấu xa nhưng ta thì không, ta thật lòng muốn ở lại ngôi nhà này, chăm sóc con, tại sao con không chịu gọi ta một tiếng nương?”

Phụ thân ta cũng có chút không đành lòng, ông nói với ta: “Tuế Tuế, chỉ cần con gật đầu, Vinh di chính là nương của con.”

Ta nhất thời bị khó xử, dường như đêm nay không gọi tiếng nương này, chính là ta phụ lòng Tần Vinh Nguyệt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ánh mắt Tần Vinh Nguyệt nhìn ta đầy đắc ý và kiêu ngạo, bà ta đang khoe khoang với hệ thống:

[Xem đi, trói buộc đạo đức đối với một tiểu hài cũng có tác dụng, hôm nay nếu nó không mở miệng gọi ta một tiếng nương thì ngày mai nó chính là kẻ vong ân bội nghĩa trong mắt cả thôn!]

Bà ta thấy ta từ từ đi tới, càng đắc ý hơn: [Hệ thống, ta sắp thành công rồi!]

Bà ta ngồi xổm xuống, mắt sáng rực nhìn ta.

Ta đón nhận ánh mắt chờ mong đó, cười nói:

“Ngươi muốn làm nương ta? Ta còn muốn làm phụ thân ngươi cơ!”

Tần Vinh Nguyệt tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi, ngươi nói gì?”

Ta tiến đến bên tai bà ta, nói lớn:

“Ta, là, phụ thân, ngươi!”

12

Sắc mặt Tần Vinh Nguyệt vô cùng đặc sắc, những thẩm thẩm và tiểu hài bên cạnh đều cười phá lên.

Phụ thân bịt miệng ta, trách móc: “Tuế Tuế, nói bậy bạ gì thế! Vinh Nguyệt, nha đầu này nghịch ngợm, tiểu hài không hiểu chuyện , nàng đừng chấp nó.”

Tần Vinh Nguyệt kéo khóe miệng, trên mặt độ lượng nói không có gì.

Vừa về đến phòng lập tức lộ nguyên hình.

[Con tiểu tiện nhân này cố tình nhắm vào ta! Ta làm sao mà thu phục được nó! Hay là ta giết chết nó luôn, ở Sở gia thôn này có nhiều cô nhi hạ tiện như vậy, ta tuỳ tiện tìm một đứa về làm dưỡng nữ!]

[Ký chủ chỉ có thể thu phục những ứng cử viên làm dưỡng nữ được chỉ định, ngươi phải được Sở Tuế Ninh chấp nhận.

[Có một tin tốt, hệ thống phát hiện ra thân sinh nữ nhi của ngươi là công chúa Minh Ngọc đã biết được tung tích của ngươi trước, hiện đang trên đường đến Sở gia thôn.]

Tần Vinh Nguyệt vừa kinh vừa mừng: [Nàng đến cầu xin ta về làm mẫu phi của nàng sao?]

[Hệ thống không phát hiện thấy cốt truyện phát sinh truy cầu mẫu thân. Tuy nhiên, sự xuất hiện của công chúa là một cơ hội đối với ký chủ.]

Tần Vinh Nguyệt lập tức tự tin trở lại: [Hai nữ nhi tranh một nương, ta đã mong chờ màn kịch này từ lâu rồi!]

Hai ngày sau, một cỗ xe ngựa lộng lẫy dừng lại ở Sở gia thôn, Tri phủ trong trấn đích thân ra đón, còn cho toàn bộ dân làng ra cổng làng quỳ xuống nghênh tiếp.

Từ trên xe ngựa bước xuống một tiểu thư chừng mười tuổi, toàn thân mặc gấm vóc lụa là, đầu đầy trâm vàng châu ngọc, trên cổ còn đeo một vòng cổ bằng vàng.

Ta liếc mắt đã nhận ra, đây chính là công chúa Minh Ngọc kiếp trước đã dùng đá ném ta trên phố, ở trong hoàng cung ra lệnh nghiền nát tay chân ta.

Chắc là Thám hoa đã bán tin tức của Tần Vinh Nguyệt cho Thục quý phi rồi.

Đúng như ta dự đoán, Công chúa quả nhiên xuất hiện sớm.

Toàn bộ dân làng đều quỳ xuống hành lễ, chỉ có Tần Vinh Nguyệt là kiêu ngạo đứng đó.

Tri phủ ra lệnh cho bà ta quỳ xuống, Tần Vinh Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Nàng không đáng để ta quỳ!”

Công chúa đứng trên xe ngựa, cao hơn Tần Vinh Nguyệt một cái đầu: “Ngươi vẫn không hiểu chuyện như vậy, không bằng một phần dịu dàng chu đáo của Thục phi nương nương, chẳng trách phụ hoàng không thích ngươi!”

Tri phủ không nói rõ người đến là Công chúa, chiến loạn ở biên giới liên miên, trên ngọn núi đối diện Sở gia thôn có không ít người Bắc Địch giả làm thổ phỉ hung hãn, vì vậy Công chúa vi phục tuần du, căn bản không dám công khai, chỉ nói là nữ nhi của một vị quan lớn nào đó trong hoàng thành.

Những người khác quỳ xuống trong mơ hồ nhưng ta lại nghe rõ ràng từng chữ.

“Phụ hoàng” mà công chúa nhắc đến chính là hoàng đế đã sai người dìm chết phụ thân ta kiếp trước.

“Thục phi nương nương.” mà công chúa nhắc đến chính là Thục quý phi mà Tần Vinh Nguyệt ngày đêm nguyền rủa trong lòng.

[Ký chủ, lúc này đừng cãi lại, hãy rơi lệ đau lòng, như vậy có thể khiến công chúa sau này càng hối hận hơn.]

Tần Vinh Nguyệt quả nhiên làm theo chỉ dẫn của hệ thống, đứng tại chỗ mắt đỏ hoe.

Quả nhiên trên khuôn mặt non nớt của Công chúa hiện lên một tia áy náy.

Bỗng nhiên nàng nhìn về phía ta trong đám đông: “Ngươi chính là Sở Tuế Ninh, mẫu…”

Nàng ta nuốt chữ “Mẫu phi” xuống: “Dưỡng nữ của Tần Vinh Nguyệt?”

“Ta không phải! ”

Lời phủ nhận của ta còn chưa nói hết, Tần Vinh Nguyệt đột nhiên ôm lấy ta, khoe khoang với Công chúa:

“Đúng vậy, nàng chính là dưỡng nữ của ta! Ta đã sớm coi Tuế Ninh như thân sinh nữ nhi!

“Nàng ấy hiểu chuyện ngoan ngoãn, còn thân thiết hơn cả thân sinh của ta!”

Giống như kiếp trước, để kích thích sự hối hận của Công chúa, một lần nữa bà ta bất chấp sự sống chết của ta, nâng ta lên cao.

Bà ta biết rõ Công chúa sẽ vì thế mà ghen ghét ta thậm chí giết chết ta!

Ta chán ghét muốn đẩy Tần Vinh Nguyệt ra nhưng ta dù sao cũng chỉ là một tiểu hài, căn bản không đẩy được bà ta, phụ thân ta quỳ ở bên cạnh, vì uy áp của tri phủ, cũng không thể đứng dậy giúp ta.

Vì vậy Tần Vinh Nguyệt cứ thế ấn vai ta, mặc kệ sự phản kháng và chán ghét của ta, dưới ánh mắt ghen ghét thù hận của công chúa, hôn mạnh lên má ta.

Trên môi bà ta còn dính nước mắt, hôn lên má ta vừa nhớp nháp vừa dính.

Hôn một cái vẫn chưa đủ, Tần Vinh Nguyệt lại hôn lên trán ta.

Mỗi lần bà ta thể hiện sự yêu thích đối với ta, ánh mắt Công chúa nhìn ta lại thêm vài phần sát khí.

Ta lại nghe thấy tiếng lòng của Tần Vinh Nguyệt:

[Con tiểu tiện nhân, hôn ngươi còn làm bẩn miệng ta!

[Ta càng thích ngươi, sau này ngươi sẽ chết càng thảm nha!]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận