13
Ta vừa về đến nhà đã bảo phụ thân ta dùng nước xà phòng rửa mặt cho ta.
Tần Vinh Nguyệt ở bên ngoài còn ấm ức: “Tuế Ninh ghét bỏ ta đến vậy sao? Ta chỉ thực sự thích con thôi mà!”
“Đủ rồi!”
Phụ thân ta cũng không ngốc, tình cảnh hôm nay, ông cũng đoán ra được, vị tiểu thư mười tuổi kia chính là nữ nhi mà Tần Vinh Nguyệt sinh ra ở nhà phu quân trước.
Kiếp trước, chỉ cần Tần Vinh Nguyệt khóc, phụ thân ta lập tức dịu dàng dỗ dành bà ta, bây giờ, ông lại nghiêm mặt cảnh cáo Tần Vinh Nguyệt:
“Ngươi dây dưa với nhà phu quân trước thế nào cũng không liên quan ta, đừng kéo nữ nhi ta vào!
“Hơn nữa, tiểu hài còn chưa nhận ngươi làm mẫu thân, ngươi còn chưa phải dưỡng mẫu của nó! Nếu ngươi không tôn trọng được nữ nhi ta, vậy thì tự mình dọn ra ngoài đi!”
Tần Vinh Nguyệt bị phụ thân ta quát đến ngẩn người, bà ta nghiến răng chạy về phòng khách, khóc rất to rất ấm ức.
Phụ thân ta căn bản không để ý, ông tiến lên đưa cho ta một chiếc khăn tay để lau mặt, trên khăn tay còn có con thỏ nhỏ mà phụ thân ta khâu cho ta.
Ta hỏi: “Phụ thân, người không phải rất thích Vinh di sao?”
“Con ngốc, con mới là tâm can của ta.”
Phụ thân véo mũi ta, nói:
“Trong mắt phụ thân chỉ không chứa nổi một hạt cát, đó chính là người tính toán với nữ nhi ta.”
Ngày hôm sau, Uyển di trở về thôn, Âu Dương Tú tài đã trở thành Thám hoa, Uyển di liền xây dựng một trường nữ học trong thôn.
Ta sáng sớm đã chạy đến trường nữ học giúp đỡ, vừa khéo Công chúa cũng ở đó, Uyển di biết thân phận của Công chúa, đang ở bên cạnh nói chuyện với nàng.
Tần Vinh Nguyệt cũng ở trong trường nữ học, bà ta đang cùng đám tiểu hài nặn người tuyết.
Bà ta đến Sở gia thôn lâu như vậy, chưa từng nhìn thẳng vào đám cô nhi đó.
Ngay cả đối với ta, cũng ngày ngày trong lòng gọi là con tiểu tiện nhân.
Hôm nay bà ta lại tỏ ra rất thích những tiểu hài đó, luôn không ngừng bế một đứa trong số chúng lên hôn rồi lại hôn.
Công chúa có vẻ không để ý nhưng thực ra ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên người Tần Vinh Nguyệt.
Ngay khi nàng ta định tiến lên, thị nữ bên cạnh đột nhiên hét lớn: “Tiểu thư, vòng cổ trên cổ người đâu?!”
Ngày đầu tiên Công chúa đến, vòng cổ vàng trên cổ đã làm chói mắt tất cả mọi người.
Nàng ta ngày nào cũng đeo, hôm nay cổ nàng ta lại trống không.
Những thị vệ mặc thường phục bên cạnh nàng ta lập tức vào nhà lục soát.
Nha hoàn quát lớn với bọn hài tử chúng ta: “Chắc chắn là đám dân làng này tay chân không sạch sẽ, dám trộm đồ của tiểu thư nhà ta, thật là không muốn sống nữa rồi!”
Bọn tiểu hài sợ hãi đứng im tại chỗ, không dám lên tiếng.
Công chúa đột nhiên nhìn về phía ta: “Sở Tuế Ninh, có phải là ngươi trộm không?”
Cùng lúc đó, thị vệ tìm thấy chiếc vòng cổ vàng trong ngăn bàn của phòng học.
“Chiếc vòng cổ này được tìm thấy trong ngăn bàn của Sở Tuế Ninh, hẳn là tiểu thư không để ý, bị nha đầu này trộm mất.”
Công chúa chỉ vào ta ra lệnh: “Chiếc vòng cổ này là quà sinh thần mà mẫu thân ta tặng cho ta, ngươi không những muốn cướp mẫu thân của người khác, còn muốn trộm đồ mà mẫu thân tặng! Người đâu, đánh nàng ta ba mươi đại bản!!”
Ta định phản bác thì Tần Vinh Nguyệt đột nhiên xông đến trước mặt ta bênh vực: “Ngươi dựa vào đâu mà vu khống nữ nhi ta! Tuế Ninh tuy từ nhỏ đã mất mẫu thân nhưng không phải là tiểu hài hư hỏng!”
Bà ta tỏ ra là một mẫu thân tốt đang bảo vệ nữ nhi nhưng tiếng lòng lại ồn ào bên tai ta.
[Chiếc vòng cổ này là ta lấy rồi đặt vào ngăn bàn của Sở Tuế Ninh, bây giờ nó bị vu khống là kẻ trộm, chỉ có ta đứng ra bảo vệ, chỉ có ta tin tưởng nó, nó không cảm động chết mất à!]
[Ký chủ thật lợi hại. Dù sao ngươi cũng là người từ trong cung ra, tiếp cận Công chúa dễ như trở bàn tay, hơn nữa Công chúa cố ý đeo chiếc vòng cổ này, chứng tỏ lần này nàng ta đến là vì nghe nói ngươi có dưỡng nữ nên đến tranh sủng với dưỡng nữ của ngươi.]
Công chúa thấy Tần Vinh Nguyệt bảo vệ ta như vậy, quả nhiên nổi giận: “Ngươi thích nàng ta như vậy sao? Được thôi, Sở Tuế Ninh, ngươi có thừa nhận là ngươi đã trộm vòng cổ không!”
Ta giả vờ sợ ngây người, không nói một lời.
Quả nhiên Tần Vinh Nguyệt chớp lấy cơ hội, ôm ta xông đến trước mặt Công chúa nói: “Ngươi đừng dọa nữ nhi ta, có hình phạt gì thì cứ trút lên người ta!”
Bà ta tỏ ra là một mẫu thân anh hùng nhưng trong lòng lại đắc chí:
[Sở Tuế Ninh xem ra đã bị dọa sợ đến ngây người, không nói nên lời! Vừa hay, nó không nói, mọi người sẽ đều cho rằng nó là kẻ trộm!]
[Ký chủ không sợ Công chúa thật sự phạt ngươi sao?]
Tần Vinh Nguyệt rất tự tin: [Công chúa là thân sinh nữ nhi của ta, sao có thể nỡ đánh ta được?]
Không ngờ Công chúa lại tức giận đến đỏ mặt, ra lệnh lớn tiếng: “Được lắm! Ngươi bảo vệ nữ nhi ngươi như vậy, vậy thì ngươi thay nó chịu phạt đi! Người đâu!”
14
Hai thị vệ mặc thường phục nhận lệnh của Công chúa, đành phải tiến lên áp giải “Vinh phi nương nương.” ngày xưa lên ghế dài.
Tần Vinh Nguyệt không ngờ Công chúa lại dám thật sự đánh bà ta.
Bà ta đau khổ nhìn ta: “Tuế Ninh, con không cần quan tâm đến ta! Ta coi con như thân sinh nữ nhi, con phạm lỗi, ta là mẫu thân thì đương nhiên phải chịu thay con! Mẫu thân chỉ mong con có thể học tốt!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng trong lòng lại nghĩ: [ Đứa con hoang này, sao nó không nói một lời! Ta đã vì nó mà làm đến mức này rồi! Nhanh gọi ta một tiếng mẫu thân đi! Chỉ cần nó gọi ta một tiếng mẫu thân, Công chúa sẽ quỳ xuống cầu xin ta tha thứ!]
Tôi giả vờ sợ hãi lao vào vòng tay của Uyển di, không để ý đến lời bà ta, vùi mặt vào lòng Uyển di.
Uyển di là người cẩn thận, nàng biết Tần Vinh Nguyệt chính là Vinh phi, Công chúa và Vinh phi đang giận dỗi, người ngoài tốt nhất không nên xen vào.
Cây gậy đầu tiên đánh vào mông Tần Vinh Nguyệt, bà ta kêu thảm thiết.
Trong lòng bà ta sụp đổ: [Ta chịu không nổi rồi! Con nghịch tử này nó thật sự dám để người đánh ta!]
[Ký chủ, ngươi vẫn chưa công lược thành công Sở Tuế Ninh, nàng ta vẫn chưa gọi tiếng mẫu thân đó, cho nên dù là hoàng đế hay công chúa thì hiện tại đối với ngươi đều không có chút hối hận nào, chỉ có oán hận.]
[Sở Tuế Ninh đứa con hoang này, đồ vong ơn bạc nghĩa! Ta vì nó mà hy sinh nhiều như vậy, sao nó có thể làm như không thấy được!!]
Gậy lớn từng cái từng cái giáng xuống người Tần Vinh Nguyệt, bà ta đau đến đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Hệ thống an ủi bà ta: [Lúc này, ký chủ nhất định phải biểu hiện ra vẻ bi tráng chịu đựng đau khổ! Sau này Công chúa sẽ càng hối hận với ngươi, vội vàng đuổi theo tìm mẫu thân, ngươi mới càng sung sướng!]
[Đau chết mất! Ta chịu không nổi rồi!]
[Ký chủ ngươi nhất định phải kiên trì! Biết đâu đánh đến giữa chừng, Sở Tuế Ninh sẽ bị ngươi cảm động, gọi tiếng mẫu thân đó!]
Ta nghe thấy tiếng tính toán của hệ thống, đáy mắt lộ ra ý cười.
Hệ thống và Tần Vinh Nguyệt đều tính sai rồi, ba mươi gậy đều đánh xong rồi, công cụ dưỡng nữ là ta đây vẫn lạnh lùng nhìn.
Mãi đến khi hình phạt kết thúc, ta mới đi đến trước mặt Tần Vinh Nguyệt, nâng khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi của bà ta lên.
Bà ta đầy hy vọng nhìn ta, tưởng rằng ta sẽ gọi tiếng “Mẫu thân” đó.
Ta cười lạnh lùng: “Vinh di, ngươi có biết tại sao ta không nói một lời nào không?”
“Bởi vì chiếc vòng cổ chính là ngươi trộm đến vu khống ta, ngươi mới là kẻ trộm, trận đòn này vốn dĩ ngươi phải chịu!”
Đồng tử Tần Vinh Nguyệt mở to.
15
Tần Vinh Nguyệt dù sao cũng là phàm nhân, sau ba mươi gậy đã ý thức mơ hồ, trong sự kinh ngạc và đau đớn dữ dội, chỉ muốn nắm lấy tay ta, không cho ta nói lung tung.
Ta dễ dàng hất tay bà ta ra, đứng dậy, thấy bên cạnh lớp nữ học không biết từ lúc nào đã dừng một cỗ xe ngựa bí ẩn.
Rèm xe ngựa đóng chặt, tiếng lòng của Tần Vinh Nguyệt đã ngừng nhưng giọng nói của hệ thống vẫn không ngừng vang lên:
[Ký chủ! Phát hiện hoàng đế giá lâm! Phát hiện hoàng đế giá lâm! Ký chủ, mọi biểu hiện của ngươi lúc này đều vô cùng quan trọng!
[Ký chủ! Ký chủ! Mau tỉnh táo lại!]
Mông của Tần Vinh Nguyệt đã bị đánh nở hoa, bà ta ngay cả sức để ngẩng đầu cũng không có.
Không có ai đến bịt miệng ta, ta đứng đối diện với Công chúa, cố ý nói cho người Hoàng đế trong xe ngựa kia nghe.
“Chiếc vòng cổ không phải ta trộm, là phụ nhân đang vội vã muốn làm dưỡng mẫu của ta trộm!”
Ta phản bác có chứng cứ:
“Vị tiểu thư này bên cạnh toàn là thị vệ và tỳ nữ, hẳn là thân phận cao quý, một tiểu hài như ta sao có thể vượt qua nhiều lớp bảo vệ để trộm được chiếc vòng cổ vàng trên cổ tiểu thư chứ?
“Nhưng Tần Vinh Nguyệt thì khác, bà ta thật ra là thân mẫu của vị tiểu thư này, đúng không?”
Công chúa trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, đại khái không ngờ một tiểu hài nhà quê như ta lại biết được tầng chân tướng này.
Các thị vệ và cung nữ đều biết thân phận đặc biệt của Tần Vinh Nguyệt, cho nên khi bà ta đến gần chỗ ở của tiểu thư, họ căn bản không phòng bị nhiều, thế là sợi dây chuyền dễ dàng bị bà ta lấy đi, đặt vào trong ngăn bàn của ta.
“Tần Vinh Nguyệt là do phụ thân ta cứu, bà ta luôn lẩm bẩm đến việc muốn khiến đứa nữ nhi và người phu quân đã bỏ rơi bà ta phải hối hận, bà ta cố ý hôn ta trước mặt vị tiểu thư kia, chẳng qua chỉ muốn khiến tiểu thư ghen tuông.
“Bà ta khiến mọi người đều cho rằng ta là người đã trộm sợi dây chuyền, để bà ta có thể đứng ra bảo vệ ta.
“Bà ta muốn để đứa thân sinh nữ nhi của mình thấy bây giờ bà ta thiên vị một dưỡng nữ như thế nào, bà ta muốn khiến đứa thân sinh nữ nhi ghen tị, hối hận vì đã bỏ rơi thân mẫu của mình.
“Bà ta không từ thủ đoạn, dùng tâm địa xấu xa của một người lớn để vu khống một tiểu hài tám tuổi ăn trộm!
“Cho nên ba mươi gậy vừa rồi, đều là hình phạt mà Tần Vinh Nguyệt đáng phải chịu sau khi phạm tội ăn trộm! Không liên quan gì đến ta!”
Công chúa được ta nhắc nhở, cuối cùng cũng phát hiện ra mình cũng trở thành một mắt xích trong tính toán của mẫu phi.
Nàng ta tiến lên nói bên tai Tần Vinh Nguyệt: “Mẫu phi, người luôn chơi những trò này, chẳng trách phụ hoàng sẽ chán ghét người, người làm sao có thể so với Thục mẫu phi chứ?”
Nếu như trước đó Công chúa còn có chút lo được lo mất, sợ Tần Vinh Nguyệt thật sự thiên vị một dưỡng nữ thì bây giờ nàng ta đã không còn sợ hãi gì nữa.
Nàng ta đã nhận ra, những việc làm của Tần Vinh Nguyệt, đều chỉ là một cuộc tranh sủng.
Bà ta muốn tranh giành sự sủng ái của hoàng đế, muốn tranh giành tình cảm của đứa thân sinh nữ nhi này.
Người nên hèn mọn là bà ta, chứ không phải Công chúa.
Nghĩ thông suốt điểm này, Công chúa bỏ đi sự thù địch với ta, nàng ta quay người lên cỗ xe ngựa bí ẩn kia.
Trong xe ngựa, vị Hoàng đế vi phục cũng nghe thấy lời vạch trần của ta.
Ông ta lạnh lùng nói với Công chúa:
“Chỉ là những trò dục cầm cố túng của mẫu phi con thôi, không cần để ý, về cung.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.