“Chuyện đó không được đâu…”
“Không có gì không được, từ đầu mèo cũng là em nuôi.”
Anh tự giễu: “Vì nó không nghe lời mà còn tốn không ít thời gian nữa.”
9.
Lương Mục Bạch dọn đi như lời anh nói.
Tôi và mèo ở lại căn hộ lớn ở giữa trung tâm thành phố của anh.
Cũng là khi Lương Mục Bạch dọn đi rồi tôi mới phát hiện căn nhà của anh lớn đến mức nào, to đến mức không bình thường.
Hạt Dẻ vẫn ăn ngủ chơi như thường, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một vài hành động kì quái.
Ví dụ nó sẽ tha dép lê của Lương Mục Bạch đến cho tôi, sau đó mở to mắt “meo meo” nhìn tôi, giống như đang hỏi “bố đâu rồi”.
Thỉnh thoảng nó cũng sẽ chạy vào phòng ngủ của Lương Mục Bạch, nhảy lên giường, lăn qua lăn lại, cuối cùng còn duỗi móng ra mời tôi ngủ ở đó.
Mèo cũng đang nhớ Lương Mục Bạch.
Thật ra tôi cũng hơi nhớ anh.
Có lẽ đây là một kiểu nhớ theo quán tính.
Dù sao tôi cũng đã ở chung với anh mấy tháng, đã sớm quen với việc anh xuất hiện trong nhà.
Bây giờ bốn phía vắng lặng, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Nhưng tôi căn bản không gặp được anh.
Chỉ cần Lương Mục Bạch muốn, ngay cả góc áo của anh tôi cũng không thấy được.
Trong công việc không có gì giao nhau, cuộc sống không liên quan, anh dường như chưa từng xuất hiện, ngay cả khoảng thời gian trước ở chung cũng là ảo ảnh của tôi.
Anh trốn tránh tôi.
Như những gì tôi mong muốn.
Hạt Dẻ ngày càng nhớ anh.
Nó thường xuyên nhìn về phía cửa phòng Lương Mục Bạch mà meo meo không ngừng, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Tôi không nhịn được nữa, cầm điện thoại lên chủ động liên lạc với Lương Mục Bạch.
Tôi: [Có đó không?]
Lương Mục Bạch lập tức trả lời: [Sao vậy?]
Tôi quay video Hạt Dẻ nhìn về phía cửa phòng anh kêu gửi cho anh.
Thêm tin nhắn: [Hạt Dẻ nhớ bố.]
Không hiểu sao khi thấy hàng chữ này tôi lại có chút ngượng ngùng.
Câu trả lời của Lương Mục Bạch lại ngoài dự đoán của tôi, anh nói: [Nói đối tượng hẹn hò của em đến dỗ nó.]
Tôi hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Bây giờ tôi mới hiểu rõ đẳng cấp trà xanh mà chị họ nói là gì, tôi nghiến răng gõ chữ: [Không có đối tượng hẹn hò.]
Một lúc lâu sau Lương Mục Bạch cũng không có động tĩnh.
Tôi tiếp tục gõ: [Cũng không thích ai.]
[Lúc đầu là lừa anh.]
Anh vẫn không trả lời, tôi chờ một lúc, ra đòn sát thủ: [Hạt Dẻ đang nhớ anh.]
Mấy chữ [Em cũng vậy] còn chưa kịp đánh xong anh đã gửi voice chat.
Giọng anh có hơi hổn hển: “Mở cửa, anh ở bên ngoài.”
10.
Lương Mục Bạch nói dọn đi nhưng thật ra là vẫn ở chung một tòa nhà.
Chỉ là anh cố gắng trốn tránh nên tôi mới không gặp anh.
Bố con lâu rồi không gặp, dính vào nhau thân thiết một lúc.
Tôi nhìn chú mèo nhỏ xù lông nghe lời kia, nghi ngờ hai bố con nhà này vừa hợp tác diễn khổ nhục kế với mình.
Tôi cầm cốc nước hỏi Lương Mục Bạch: “Còn đi nữa sao?”
Ánh mắt anh sáng bừng: “Em giữ anh lại anh sẽ không đi.”
Trong lòng tôi nói, anh cũng biết được một tấc lại đòi thêm một thước quá đấy.
Cũng may không cần tôi giữ lại.
Hạt Dẻ nằm trong lòng Lương Mục Bạch ngủ, móng vuốt giữ chặt lấy áo anh, anh căn bản không cựa được.
Anh vừa vuốt mèo vừa nhìn tôi hỏi: “Anh có thể hiểu là vì… em cũng hơi nhớ anh không?”
Tôi không thể nhìn thẳng vẻ mặt người thắng này của anh, cố tình chống đối: “Cũng không thể hiểu như vậy.”
Anh lại cười: “Giáo viên dạy văn của anh nói hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì.”
Tôi mím môi, quyết định sẽ không tiếp tục tranh cãi với anh.
Lương Mục Bạch vô cùng bình thản, cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn tôi với ánh mắt quyến luyến.
Tôi rất tò mò nên hỏi: “Sao anh lại thích em?”
Nếu như anh nói bắt đầu từ lúc huấn luyện mèo, thì phải thích từ trước khi tôi vào công ty mới đúng.
Nhưng sao có thể được?
Lúc trước tôi và anh hoàn toàn không quen nhau.
Lương Mục Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm anh lập nghiệp sống rất khó khăn, đánh nhau với người ta khắp nơi, còn vào cả đồn cảnh sát. Lúc đó anh ngồi ở vỉa hè, có lẽ nhìn quá đáng thương nên khi em đi qua đã cho anh một chiếc bánh bao và một chút hạt dẻ rang đường.”
Đoán đi đoán lại cũng không đoán được chuyện này, tôi thất vọng: “…Chỉ như thế?”
Anh dường như không thể hiểu được tâm trạng của tôi, bổ sung: “Lúc đó em mặc đồng phục xanh trắng lớp mười hai, tết tóc đuôi ngựa, rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức anh không thể diễn tả bằng lời được.”
“Anh vừa thấy đã yêu.” Anh nói.
Tôi vẫn không thể hiểu được.
Anh tiếp tục: “Anh nhớ cảnh tượng khi đó rất lâu.”
“Lâu đến mức sau này mỗi khi nhớ lại anh đều không ngừng nói với bản thân, anh không làm gì sai, là anh chưa xứng với em, anh không thể quấy rầy em, càng không thể khiến em liên lụy.”
Anh đột nhiên cười: “Em có thể tưởng tượng được cảm giác của anh khi thấy sơ yếu lý lịch của em ở bộ phận nhân sự không?”
“Giây phút đó anh cảm thấy như được ông trời quan tâm vậy.”
Anh nói: “Anh nghĩ ông trời đã để ý đến anh rồi nên mới cho anh cơ hội thứ hai như vậy.”
Ánh mắt anh sáng ngời, giọng điệu kiên định: “Mà lần này anh sẽ không bỏ lỡ.”
Tôi im lặng.
Lương Mục Bạch vẫn ôm mèo, hình như không tiện nên anh chạm đầu gối vào đầu gối tôi.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc cơ thể.
Anh nói: “Nếu như không có đối tượng hẹn hò mình thích, em có thể thích anh một chút không?”
11.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?” Vẻ mặt chị họ hóng hớt: “Lúc đó em trả lời như thế nào?”
“Em không trả lời.”
“Hả?”
“Giống như không thể nói không thích, nhưng cũng không dám nói thích một cách dễ dàng.”
Tôi nhìn chị họ, rất chân thành nói: “Nếu như em nói thích anh ấy thì không phải sẽ ở chung một chỗ sao? Em thấy quá nhanh.”
“Em đang lo lắng cái gì?” Chị họ hỏi.
“Chuyện anh ấy thích em.” Tôi nói: “Em cảm thấy không quá chân thật.”
“Đó là vì em không hiểu được chấp niệm của đàn ông.” Giọng điệu của chị họ như người từng trải.
“Thứ càng không có được ở thời niên thiếu sẽ càng chấp niệm, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều sẽ biến thành hiện thực tra tấn người ta… Cho nên đàn ông mới khao khát thành công như vậy.”
Tôi vẫn không quá hiểu.
Chị ấy nêu ví dụ: “Ví dụ như dì không cho em ăn khoai tây chiên, cho nên sau khi lớn lên em mới thích ăn như vậy.”
…Hơi hiểu rồi.
Chị họ đột nhiên than thở: “Nhưng nhìn em thế này chị cũng yên tâm hơn nhiều.”
?
“Chị vốn dĩ còn lo người thông minh như anh ta chắc chắn sẽ ăn trọn em, bây giờ nhìn lại còn không biết là ai ăn ai đâu.”
Tôi chớp mắt: “Vậy bây giờ làm sao đây?”
“Đơn giản.” Chị họ nói: “Thích thì nói, không thích thì dẹp.”
Tôi quyết định vẫn nói.
Chuyện tôi làm đầu tiên khi về nhà Lương Mục Bạch là thu dọn hành lý.
Lương Mục Bạch cuống, anh tiến đến ngăn tôi hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Tôi gom hết dũng khí, có phần ám chỉ hỏi lại: “Nếu như chúng ta vừa yêu đương đã sống chung thì có phải không thích hợp lắm không?”
“Chúng ta cái gì…”
Anh đột nhiên ngơ ngẩn.
Sau khi kịp phản ứng lại, khuôn mặt anh tràn ngập sự vui mừng.
Ánh mắt anh không dám tin, vẻ mặt muốn nói nhưng lại không dám hỏi nhiều, cẩn thận một lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời tôi: “Hình như đúng là không thích hợp lắm.”
Giọng nói cẩn thận của anh giống như đang sợ quấy nhiễu một giấc mộng đẹp.
Anh nói: “Nhưng yêu đương cũng không phải chỉ có một kiểu. Chúng ta vừa yêu đã sống chung, anh cảm thấy không sao.”
“Thật sao?”
“Thật.” Anh gật đầu chắc chắn.
Thấy tôi vẫn còn do dự, anh còn nói: “Huống hồ Hạt Dẻ bây giờ căn bản không thể rời xa em.”
Động tác của anh chậm lại, từng chút từng chút ôm tôi vào lòng, chậm rãi ôm chặt, nói tiếp: “Anh cũng vậy.”
“Anh căn bản không thể rời xa em.”
12.
Chuyện phiền lòng đầu tiên sau khi xác nhận quan hệ với Lương Mục Bạch là tôi không biết nên nói chuyện này với thầy như thế nào.
Dù sao lúc trước người thề son hứa sắt nói không có quan hệ gì với Lương Mục Bạch là tôi.
Mặc dù thái độ của thầy tôi vẫn luôn nghi ngờ.
Nhưng anh ấy nghi ngờ và tôi thừa nhận là hai chuyện khác nhau.
Dựa vào sự giúp đỡ của anh ấy, tôi tiến bộ thần tốc ở dự án, nhiều khi có thể tự mình đảm đương mọi thứ.
Nghĩa thầy không thể chối bỏ.
Một lần ra ngoài hoạt động, tôi quyết định thẳng thắn.
Trên xe, tôi mở album ảnh trên điện thoại, ra hiệu cho anh ấy nhìn ảnh của Hạt Dẻ.
Tôi nói: “Thầy, đây là mèo của em.”
Anh ấy “ừ” một tiếng: “Tôi biết cô có mèo rồi.”
Tôi lại nói: “Thật ra đây cũng là mèo của tổng giám đốc Lương.”
Ánh mắt anh ấy không còn bình tĩnh, kinh ngạc nhìn tôi một lúc lâu rồi mới thở ra một hơi thoải mái.
Tôi vội hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Anh ấy nói: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, đến lúc đó nếu như họ hỏi cảm giác của tôi khi nhận vợ tổng giám đốc Lương làm học trò là thế nào thì nên trả lời ra sao thôi.”
…Thầy, thầy cũng xấu tính lắm đấy.
Sau khi Lương Mục Bạch biết tôi công bố chuyện yêu đương thì thái độ càng kiêu căng hơn.
Cụ thể là, anh bắt đầu thường xuyên mang Hạt Dẻ lên công ty.
Hạt Dẻ vừa lên công ty đã chạy đến chỗ tôi, dần dà mọi người cũng hiểu được đây là chuyện gì.
Làm gì có chuyện mèo của sếp tổng lại quấn nhân viên nữ như vậy chứ.
Quan hệ của tôi và Lương Mục Bạch không còn trong sạch.
Nhưng Lương Mục Bạch dường như rất tận hưởng việc tên tôi và tên anh ở bên cạnh nhau, càng khoe khoang hơn.
Có khi còn đi thẳng đến chỗ tôi ngồi chờ tôi tan làm.
Anh đứng sau lưng tôi, mặc kệ những ánh mắt lén lút hoặc công khai đánh giá của người khác.
Người như anh đi đến đâu cũng sẽ tỏa sáng, ngay cả ngáp ngủ cũng sẽ có người nhìn.
Có người hỏi: “Tổng giám đốc Lương tối qua không ngủ được sao?”
Lương Mục Bạch cười nói: “Mèo trong nhà vẫn luôn ồn ào.”
Anh nói: “Buổi tối kêu rất to, lại còn hay cào người nữa.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh nói láo, rõ ràng Hạt Dẻ bây giờ rất ngoan, lại còn nằm im ngủ không động đậy, ý của anh chắc chắn không phải chỉ mèo.
Tôi xấu hổ véo eo anh.
Cũng rất tức giận, sao có thể nói chuyện này trước mặt mọi người như vậy chứ!
Lương Mục Bạch vẫn mang theo ý cười, dịu dàng hỏi tôi: “Có thể đi được rồi chứ?”
Tôi buông tay.
Hậm hực nghĩ, đêm nay anh ra mà ngủ với mèo!
Mối quan hệ không trong sáng của chúng tôi kết thúc sau khi Lương Mục Bạch đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè.
Hình ảnh là giấy chứng nhận kết hôn.
Nhà trai là anh, nhà gái là tôi.
Anh đăng kèm dòng chữ: [Đến nhận bà chủ nào.]
Trong lời chúc bay đầy màn hình, tôi và anh cùng nhau chạy trên con đường tình yêu của mình.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.