Tôi vừa định trả lời “không phải đã dạy anh cách rồi sao”, anh đã gửi một video đến.
Trong video, chú mèo màu trắng không ngừng kêu, cào từ ghế sopha đến bàn làm việc bằng gỗ, từ cửa sổ sát đất đến phòng nghỉ…
Hiện trường tàn khốc, chỉ còn bóng dáng của nó.
Cuối video còn có tiếng thở dài như có như không của Lương Mục Bạch: “…Nó vẫn đang làm loạn.”
…
Giằng co một lúc.
Lương Mục Bạch thỉnh cầu: [Cô có tiện đi lên với nó một lúc không? Dỗ nó một chút.]
Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghe lời.
Lúc xin Từ Thanh Phong nghỉ, anh ấy lại quay lại dáng vẻ câu nệ kia: “Đi, đi đi, xin bao lâu cũng được, không quay lại làm thêm giờ cũng được.”
…
Nếu như ép buộc tìm lợi ích của hiểu lầm này thì có lẽ là mấy đồng nghiệp nam trong công ty không theo đuổi tôi nữa.
Chúng tôi vốn làm chung một công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, họ tặng hoa tặng quà làm quen, tôi không tiện từ chối quá rõ ràng, còn vì chuyện này mà ngượng ngùng một thời gian.
Bây giờ tin đồn của tôi và Lương Mục Bạch truyền khắp công ty, xung quanh ngược lại trở lại yên tĩnh.
Cũng xem như trong họa có phúc đi.
Nháy mắt đã đến Quốc Khánh.
Mặc dù nghề trái nghề phải của tôi đều làm cho Lương Mục Bạch nhưng ngày nghỉ lễ theo quy định thì vẫn có thể nghỉ, tôi quyết định về nhà thăm bố mẹ.
Lương Mục Bạch vui vẻ đồng ý.
Kỹ năng chăm mèo của anh đã tốt hơn, anh tự tin nói: “Yên tâm, lần này nhất định không có vấn đề!”
Sự thật chứng minh, đúng là không có vấn đề.
Trong kì nghỉ Quốc Khánh, Lương Mục Bạch gửi cho tôi vài video vào sáng trưa tối.
Nội dung phần lớn là mèo dậy, mèo ngủ, mèo ăn, mèo nghịch bóng, mèo chơi trốn tìm…
Tất cả đều là Hạt Dẻ, nhưng tôi vừa nhìn màn hình vừa nhớ nhung.
Thì ra không chỉ có tôi mạnh mẽ dung nhập vào cuộc sống của Hạt Dẻ mà nó cũng dần dần xông vào thế giới của tôi.
Video đủ để kích thích người nhìn nhưng lại không đủ để giải tỏa cơn thèm.
Tôi lại mắc bệnh nghiện mèo, dứt khoát kết thúc sớm ngày nghỉ Quốc Khánh, lén lút quay về nhà Lương Mục Bạch, định tặng cho anh và mèo một niềm vui bất ngờ.
Cửa mở, tôi dừng trước cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện của Lương Mục Bạch với Hạt Dẻ.
“Muốn ăn đồ hộp không?”
“Meo.”
“Gọi bố đi.”
“Meo~”
“Kêu thêm một tiếng nữa, êm tai vào, bố cho con ăn.”
“Meo~~”
7.
Lương Mục Bạch thấy tôi về đến nhà thì lập tức đứng lên.
Anh co quắp đứng tại chỗ, đồ hộp bị anh giấu sau lưng.
Có thể thấy được anh rất xấu hổ.
Tôi cũng rất xấu hổ, dường như tôi đang phá vỡ gian tình giữa anh và Hạt Dẻ.
Lương Mục Bạch kiên trì giải thích: “Chuyên gia tâm lý đề nghị tốt nhất nên để mèo được sống trong tình yêu thương, không chỉ có tình thương của mẹ mà còn phải có bố…”
Anh im lặng nhắm mắt.
Vẻ mặt thất bại viết rõ mấy chữ “mình đang nói gì thế này”.
Tôi phụ họa: “Ừm ừm, đúng, đúng là như vậy, tôi cũng nghe thế.”
Anh vẫn còn xấu hổ, nhưng phong thái ngày thường của tổng giám đốc Lương đã từ từ quay về, hỏi tôi: “…Sao cô lại về lúc này?”
“Hơi nhớ nó.” Tôi chỉ Hạt Dẻ phía sau lưng anh.
Anh tránh sang một bên, Hạt Dẻ lập tức chạy về phía tôi.
Nó dụi đầu vào chân tôi, giống như vật trang sức đính kèm bên chân, tôi đi đâu nó đi đó, thỉnh thoảng còn ngẩng đôi mắt to tròn vô tội lên ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi vừa ôm mèo vừa vuốt ve nó, cố gắng làm dịu cảm giác kinh ngạc của mấy tiếng bố kia.
Lương Mục Bạch tự nhận là bố Hạt Dẻ, chuyện này kích thích không khác gì việc anh mặc đồ nữ đi họp.
Quá dọa người!
Không biết Lương Mục Bạch đã trốn đi đâu để làm dịu đi sự xấu hổ của mình, tôi cũng ôm mèo để làm dịu đi sự căng thẳng.
Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, chỉ có duy nhất một suy nghĩ ngày càng rõ ràng:
Không phải Lương Mục Bạch sẽ thật sự thích tôi đấy chứ?
Hiểu lầm nối đuôi hiểu lầm, một lần có thể xem là trùng hợp, nhiều lần như thế thì cũng quá trùng hợp rồi.
Tôi kể chuyện này cho chị họ nghe, đầu tiên chị ấy mắng tôi ngốc, sau đó nói: “Chuyện này đơn giản thôi, thử một chút là biết.”
“Thử thế nào?”
Chị họ nói bên tai tôi một lúc, tôi gật đầu, rất tán thành.
Hôm sau vừa tan tầm, tôi gửi tin nhắn cho Lương Mục Bạch theo kế hoạch.
Tôi: [Tổng giám đốc Lương, tối nay tôi có việc nên về trễ.]
Lương Mục Bạch: [Chuyện gì vậy?]
Tôi: [Mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt.]
Nhưng thật ra là đi ăn cơm với chị họ.
Anh đồng ý rất thoải mái: [Được, tôi chăm sóc mèo một mình vẫn ổn.]
Trên bàn cơm, chị họ chỉ vào câu cuối cùng của Lương Mục Bạch: “Đây là đang trà xanh một cách kín đáo.”
“Hả?”
Chị ấy giả giọng nói: “Được, cô đi xem mắt đi, mèo tôi có thể chăm sóc được, một mình tôi có thể làm được.”
“90% là như vậy.” Chị ấy khẳng định.
Đây là xác suất chị ấy đoán Lương Mục Bạch thích tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMà xác suất này dần tăng lên 100% sau khi Lương Mục Bạch gửi video về Hạt Dẻ cho tôi sau bữa ăn.
Ăn cơm xong, chị họ vỗ vai tôi, giọng điệu thâm thúy: “Vốn dĩ chị vẫn rất ủng hộ hai người ở bên nhau, nhưng người đàn ông này khá lợi hại, chị sợ em bị anh ta ăn đến mức bã cũng không còn.”
“…Không đến mức đó chứ?”
Chị ấy nghiêm túc gật đầu: “Đến mức đó.”
Tôi nói: “Nhưng em không muốn ở bên cạnh anh ấy.”
Chị ấy im lặng một lúc lâu rồi giơ ngón tay cái lên với tôi: “Được đó, em như thế này cũng có thể chơi chết anh ta, chị ủng hộ em.”
…
Lương Mục Bạch nói muốn đến đón tôi, chị họ thấy vậy thì rút lui trước.
Chiếc xe Maybach màu đen của anh từ từ dừng trước mặt tôi.
Lương Mục Bạch đến đón tôi, còn như có như không nhìn xung quanh tôi một chút.
Tôi hỏi anh: “…Sao vậy?”
Anh nói: “Đối tượng hẹn hò của em đâu?”
“À, người ta có việc gấp nên đi trước rồi.”
Anh gật đầu, không chút do dự mở cửa cho tôi lên xe.
Lúc này tôi mới phát hiện Lương Mục Bạch còn đặc biệt ăn mặc chỉn chu.
Anh mặc áo somi và quần âu, chân đi giày da, tóc còn chải sáp, đồng hồ giá trị cao trên cổ tay anh lấp lóe sáng.
Bộ đồ này, dù có đi thảm đỏ cũng không ai dám dị nghị.
Tôi lặng lẽ nghĩ, rốt cuộc là anh mới đi từ bữa tiệc nào ra vậy, hay là cố ý mặc thế này để đến gặp “tình địch”?
Lương Mục Bạch làm như tùy ý hỏi tôi: “Xem mắt thế nào, thuận lợi chứ?”
Tôi giữ nguyên kế hoạch để thăm dò: “Vẫn ổn.”
“Anh ấy rất tốt, điều kiện cũng không tệ, nói chuyện hợp, cũng rất quan tâm, rất biết chăm sóc người khác…”
Trong ánh mắt cẩn thận của Lương Mục Bạch, tôi bổ sung mấy chữ cuối: “Tôi rất thích.”
Bàn tay nắm vô lăng của anh dùng sức đến mức trắng bệch.
Tôi đột nhiên nhận ra, nếu như tôi không muốn xảy ra gì đó với Lương Mục Bạch thì không nên thăm dò như vậy.
Cách làm tốt nhất là yên tĩnh im lặng rời xa.
Đáng tiếc lời đã nói, kiếm đã ra khỏi vỏ, Lương Mục Bạch cũng đã từ từ dừng xe lại.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy mèo thì làm sao?”
“Cái gì?”
“Em yêu đương, mèo làm sao bây giờ?”
Tôi nói nhỏ: “…Chuyện này liên quan gì đến mèo?”
“Vậy thì mặc kệ mèo.” Anh thuận thế hỏi tiếp: “Vậy anh thì sao?”
Trong cảm xúc lẫn lộn của tôi, anh nói: “Anh thích em.”
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào xe, nhưng đôi mắt anh lại rất sáng, ánh mắt vừa ẩn nhẫn vừa quật cường: “Em yêu rồi, anh thích em phải làm sao?”
8.
Đoán là một chuyện.
Đoán có bằng chứng lại là chuyện khác.
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn sự hối hận.
Không nên thử, lại càng không nên tò mò, biết Lương Mục Bạch thích tôi cũng không có ý nghĩa gì.
Tôi gượng cười làm dịu bầu không khí: “Tôi bây giờ không muốn yêu đương.”
“Nhưng em thích anh ta.” Anh nói: “Em thích anh ta, yêu đương không phải chỉ là chuyện sớm hay muộn sao?”
…Trong mắt anh tôi có sức hút đến mức đó sao?
Chẳng lẽ tôi thích một người đàn ông, người đó nhất định sẽ yêu đương với tôi sao?
“Đúng là vậy, không sai đâu.” Anh cướp lời.
“Vậy chuyện anh thích em, em có suy nghĩ như thế nào?” Anh lại hỏi.
Lương Mục Bạch sau khi tỏ tình trở nên khó đối phó một cách khó hiểu, anh lúc này dũng cảm theo đuổi khiến tôi khó chống đỡ.
Tôi kinh sợ trả lời: “Tôi có tài đức gì?”
Dường như ý từ chối của câu nói này khá rõ ràng, trong xe trở nên trầm mặc.
Lương Mục Bạch im lặng một lúc lâu.
Anh có vẻ không cam lòng: “Anh và em sớm chiều ở chung mấy tháng cũng không bằng một lần em gặp đối tượng xem mắt sao?”
Anh tò mò: “Có ảnh chụp không, anh muốn xem người đó thế nào, được không?”
Tôi từ chối: “Chỉ là một người bình thường với bề ngoài bình thường mà thôi.”
Anh lại cười một tiếng, sự chế nhạo hiện rõ, lặp lại: “Người bình thường, bề ngoài bình thường…”
“Đêm hôm khuya khoắt mà để em một mình ở đây chờ xe, tính cách cũng không được dịu dàng quan tâm lắm nhỉ.”
Anh nghiêm túc đặt câu hỏi: “Cho nên rốt cuộc anh không bằng anh ta ở chỗ nào?”
Tôi không biết trả lời lại như thế nào.
Cuộc trò chuyện đã hoàn toàn chệch quỹ đạo bình thường, tôi hoàn toàn không biết nên phát triển theo hướng nào.
Từ chối? Hay là trốn tránh?
Nhưng Lương Mục Bạch là sếp của tôi, nghề trái nghề phải đều liên quan đến anh, sao tôi có thể trốn được?
Tôi thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Lương, tôi có thể từ chức được không?”
Anh không nói gì một lúc.
Dưới ánh mắt thúc giục của tôi, anh chậm rãi nói: “Theo hợp đồng em phải làm một năm, nếu làm trái với điều khoản thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
Anh bổ sung: “Hợp đồng chăm mèo, em tự tay ký.”
Tôi nghi ngờ anh đã tính toán từ trước.
“Vậy…”
Anh ngắt lời tôi: “Em không cần phải từ chức, cũng không cần chuyển đi.”
“Anh chuyển.” Anh đưa ra quyết định: “Em và mèo vẫn ở đó đi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.