39
Cuối cùng, ta cũng không thể thấy rõ dung mạo của Thái tử như lời đồn.
Ma ma dạy quy củ đã nói đi nói lại nhiều nhất rằng, thân là nô tỳ, nếu dám nhìn thẳng vào chủ tử thì chính là hành động phạm thượng, khinh miệt uy quyền, to gan làm loạn.
Huống hồ, bên cạnh ta còn có bốn cung nữ đứng hầu, bao quanh bốn phía, lặng thinh nhưng theo sát từng bước, chăm chú theo dõi ta không rời.
Thái tử chỉ hỏi ta ba câu.
“Câu đó là ngươi viết?”
“Ngươi tự mình trốn ra khỏi Hầu phủ?”
“Nhà ngươi còn ai không?”
Câu hỏi đầu tiên dễ trả lời, ta đã thẳng thắn với Chu Việt Sơn, không thể để câu trả lời trước sau không nhất quán.
Câu thứ hai cũng tàm tạm, dù Chu Việt Sơn có giúp ta một tay, nhưng đúng là ta tự bước ra khỏi cổng Hầu phủ.
Còn với câu hỏi thứ ba, ta chỉ có thể cúi đầu thật sâu.
“Bẩm Thái tử, nô tỳ không nhớ rõ.”
Người sau tấm màn nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Nói không tệ, ban thưởng đi.”
Chu Việt Sơn từng nói, ta không có quyền từ chối.
Còn Thái tử, rõ ràng không định cho ta cơ hội từ chối.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể thử.
“Nô tỳ hèn mọn, thật không xứng đáng nhận ân sủng của Thái tử, mong Thái tử suy xét kỹ lưỡng.”
Người sau tấm màn dường như đã đứng dậy.
Trong chốc lát, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trên đỉnh đầu ta.
“Quá cũng không tốt, Vọng Phong, không cần gượng ép quá, lại mất tự nhiên.”
“Hoàng thượng đa nghi, quá hoàn hảo lại trở nên quá giả tạo.”
Đây không phải là những lời mà ta nên nghe thấy.
Những cái chết lặp đi lặp lại đã dạy ta một điều.
Khi người trên không còn kiêng dè nói những chuyện mà ngươi không nên biết, chỉ có hai kết cục.
Hoặc là ngươi sắp trở thành một người chết, hoặc ngươi đã là một người chết rồi.
Chu Việt Sơn nuôi ta bao lâu nay, chắc chắn không phải chỉ để đưa ta đến cho Thái tử giết chơi.
Vậy chỉ còn lại một đáp án cuối cùng.
Mục đích mà họ muốn đạt được, chắc chắn sẽ dùng mạng sống của ta làm cái giá.
Và họ hoàn toàn không nghĩ rằng ta sẽ sống sót.
40
Một lời của Thái tử còn có sức mạnh hơn cả vạn lời khác.
Khi ta trở lại tiểu viện, bốn a hoàn dạy ta quy củ đã không còn thấy bóng dáng.
Tiên sinh dạy chữ cũng trở nên khoan dung, nhắm mắt làm ngơ với những lần trốn học của ta.
Chu Việt Sơn đưa cho ta một tấm hộ dẫn mới, bảo ta hãy quên đi tên cũ.
“Nô tỳ to gan xin hỏi công tử một điều.”
Ta cầm tấm thẻ gỗ, biểu trưng cho thân phận lương dân của ta, gọi Chu Việt Sơn khi hắn đang định rời đi.
Hắn vẫn đặt tay trên cửa, chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừm” nhạt nhẽo.
Ta cúi đầu nhìn cái tên khắc trên tấm thẻ.
[Tứ nữ Trình gia, tên là Thiện Nương.]
Ta nhắm mắt lại một chút, cuối cùng đổi cách hỏi.
“Nô tỳ còn có thể ở đây bao lâu nữa?”
Chu Việt Sơn dường như không ngạc nhiên trước câu hỏi của ta.
“Ngươi đoán ra rồi?”
Hắn quay trở lại, ngồi xuống ghế đá trong tiểu viện.
“Nói xem, ngươi đoán được bao nhiêu?”
Hai tiểu nha hoàn đã bị đuổi đi từ trước, trong viện chỉ còn lại ta và hắn.
Không còn những lần thử sai lặp đi lặp lại như ở Hầu phủ, bị giam cầm trong bốn bức tường nhỏ này, những gì ta có thể tiếp xúc là quá ít ỏi.
Hoàng thượng và Thái tử đang ngấm ngầm nghi kỵ lẫn nhau, nhưng ta không rõ mình giống ai, đến mức khiến Chu Việt Sơn và Thái tử đều muốn lợi dụng điểm giống nhau đó để làm mưu kế.
Chu Việt Sơn chắc chắn không phải vì lòng tốt mà tìm cho ta một thân phận mới, càng không phải vì ngẫu hứng mà dẫn một nô tỳ bỏ trốn như ta đi gặp Thái tử.
Ta có thể đoán họ muốn ta thay thế một ai đó, nhưng lại không biết người đó là ai.
Có lẽ liên quan đến hoàng cung, hoặc ta dám nghĩ xa hơn, có liên hệ đến người đang ngồi trên ngai vàng hiện tại?
Chu Việt Sơn dường như đã uống một ít rượu mơ, trên người toát ra vẻ mệt mỏi và lười nhác.
“Không cần lo lắng, nay Thái tử đã mở lời bảo ta không cần quá nghiêm ngặt với ngươi, có lời đó rồi, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Hôm nay dường như đã gần đến rằm, trăng tròn treo nghiêng trên bầu trời, lúc ẩn lúc hiện giữa những tầng mây.
Ánh trăng bàng bạc cùng hương thơm ngọt ngào của mơ làm dịu đi phần nào sự sắc bén trên người Chu Việt Sơn.
Hắn vỗ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh mình.
“Ngồi xuống đây.”
Ta chỉ ngồi hờ một mép ghế, nghiêng người giữ khoảng cách với hắn.
“Nô tỳ muốn biết, rốt cuộc nô tỳ giống ai.”
Đây là giới hạn câu hỏi ta có thể đưa ra.
Hỏi nhiều hơn, Chu Việt Sơn sẽ không đáp.
Hỏi ít hơn, thì uổng phí cơ hội lần này.
Chu Việt Sơn chống cằm bằng tay, nhìn ta với vẻ thích thú, rồi bật cười khẽ.
Hắn nắm lấy tay ta, nhúng ngón tay trỏ của ta vào chén trà hắn vừa uống, rồi giữ lấy tay ta, từng nét từng nét viết lên bàn đá tên mới của ta.
“Kỳ thực, ta cũng rất hiếu kỳ, là nơi nào lại có thể tốn biết bao nhiêu tài lực và tâm sức để dạy cho nữ nhân lễ nghĩa, nhưng lại không dạy nổi một nét chữ đẹp?”
Hơi thở của hắn phả nhẹ bên tai ta, tựa như tiếng sấm kinh động.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hay ngươi nói cho ta biết thử?”
41
Chu Việt Sơn không nói cho ta biết ta giống ai, nhưng dường như ta đã hé mở được một phần câu trả lời.
Ngày hôm sau, ta bị nhét vào một chiếc xe kéo không có dấu hiệu gì đặc biệt, băng qua con đường dài và hẹp, chạm đến rìa của trung tâm quyền lực trong thế gian này.
Chu Việt Sơn đưa tiễn ta một đoạn đường ngắn, chỉ để lại cho ta một câu nói:
“Hãy sống cho tốt.”
Hắn dường như rất giỏi nắm bắt lòng người, đặc biệt là tâm ý của ta.
Mấy tháng qua, ta đã nhiều lần do dự, liệu có nên dùng một dải lụa trắng kết liễu đời mình, để rồi bắt đầu lại từ đầu.
Nếu như làm lại, ta vẫn có thể tìm đến Chu Việt Sơn lần nữa, dựa vào quyền lực của hắn để thoát khỏi Hầu phủ, rồi tìm một con đường khác để thử.
Nhưng Chu Việt Sơn luôn nắm bắt đúng thời điểm ta do dự, vào lúc ta gần như từ bỏ, hắn lại ném ra một chút chân tướng mới, khiến ta muốn đào sâu tìm hiểu, giống như củ cà rốt treo trước mũi con lừa, buộc ta tiến về phía trước.
Rồi hắn từ từ nói với ta, nếu muốn sống tốt, phải hiểu rõ những chuyện này.
Nếu không tích lũy đủ vốn liếng cho bản thân, dẫu có bao nhiêu cơ hội làm lại, ngươi cũng sẽ chết một cách thê thảm.
Con ếch không có quyền lựa chọn nhảy ra khỏi nước ấm hay không.
Ta cũng như vậy.
Hắn dùng chút hy vọng nhỏ nhoi, không đáng kể đối với hắn, để treo lơ lửng trước mặt ta, khiến ta tiếp tục bước trên con đường chết mà hắn đã vẽ sẵn.
Rồi khi ta sắp bị nuốt chửng, hắn lại ban cho ta một chút ấm áp, để ta uống nước độc mà ngỡ là mật ngọt.
Thật đê tiện, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
42
Có lẽ là do Thái tử đã truyền lời trước, ta được phân trực tiếp đến Sùng Văn Quán.
Cung nhân dẫn đường, vừa đi vừa dặn dò ta về quy củ, vừa bàn tán:
“Nghe nói trước giờ Sùng Văn Quán luôn đóng cửa, lần này sao lại mở ra, còn điều nhiều người vào thế này?”
“Chuyện này có gì lạ? Quyết định của Thánh nhân tự nhiên phải có lý do. Nếu không mở Sùng Văn Quán, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến việc triệu tập nhiều nữ sử thế này?”
Vị cung nhân lớn tuổi dùng cằm chỉ về phía chúng ta, lời nói như là nhắc nhở, cũng như đang cảm thán:
“Các ngươi thật có phúc.”
“Nhiều năm rồi nữ sử không còn được triệu nữa, huống chi lần này còn được chọn từ lương tịch.”
Ta thu mình giữa đám đông, cố gắng giảm đi sự hiện diện của bản thân.
Từ sau lần gặp ấy, Thái tử không hề triệu kiến ta lần nào nữa, Chu Việt Sơn cũng không nhắc đến chuyện ta phải làm gì, hay phải làm thế nào.
Họ dường như có một sự hiểu ngầm:
Ta không biết nhiều sẽ làm việc càng tốt hơn.
Dĩ nhiên, có lẽ họ cũng có một suy tính khác:
Kẻ không biết gì sẽ không tiết lộ quá nhiều.
43
Sùng Văn Quán là một gác nhỏ nằm ở góc khuất nhất trong Ngự Hoa Viên.
Ẩn mình sau rừng trúc rậm rạp, từ bên ngoài chỉ có thể lờ mờ thấy một góc mái nhọn thò ra từ giữa tán lá xanh um.
Việc đầu tiên mà ta được phân công là mang kinh thư sao chép xong đến cung Hoàng hậu.
Những người cùng vào cung với ta mắt đều đỏ lên vì ghen tị.
Dẫu sao cũng không phải ai mới vào cung đã được phân việc béo bở, có cơ hội diện kiến chủ tử và lĩnh thưởng.
Rồi ta được thưởng ba cái tát.
Đại cung nữ của Hoàng hậu đích thân cầm thanh gỗ rộng bằng bàn tay, quất thẳng vào miệng ta. Đánh xong còn đặc biệt dẫn ta vào trong để tạ ơn Hoàng hậu.
Ta quỳ trên tấm thảm dệt hoa cống nạp từ Ba Tư, nhìn máu và nước bọt từng giọt, từng giọt rơi vào nhụy hoa mẫu đơn rồi tan biến.
Hoàng hậu tựa mình trên nhuyễn tháp, xung quanh yên lặng đến đáng sợ.
Cung nữ đánh ta đi đến bên cạnh Hoàng hậu, cung kính đứng hầu.
Nơi đây không có Chu Việt Sơn, cũng sẽ không còn ai nhắc nhở bên tai ta những điều nên nói hay không nên nói nữa.
Trong khoảnh khắc đó, ta thậm chí cảm thấy Chu Việt Sơn cũng là kẻ đáng mến.
Dù hắn lợi dụng ta, nhưng chí ít hắn cũng rõ ràng, thẳng thắn.
Ta cúi đầu thật sâu xuống đất.
“Nô tỳ tạ ơn nương nương ban thưởng.”
Ánh mắt Hoàng hậu rơi trên người ta.
“Lần này xem ra cũng biết điều đấy nhỉ?”
Người có lẽ uống một ngụm trà, ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục hỏi:
“Đã thông minh như vậy, vậy ngươi thử đoán xem, bản cung vì sao lại ban thưởng cho ngươi?”
Cảm giác tê dại nơi môi dần dần tan biến, thay vào đó là cơn đau rát ngày càng rõ rệt, mỗi lần mở miệng đều như xé toạc vết thương mới.
Ta lại cúi đầu một lần nữa.
“Nô tỳ không biết quy củ, đã mạo phạm đến nương nương, nương nương rộng lượng không trách phạt, tha mạng cho nô tỳ, đó chính là đại ân lớn nhất.”
Hoàng hậu dường như cười khẽ một tiếng, đặt chén trà xuống bàn.
“Thôi được rồi, lui ra đi.”
Người lại tựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt lại, dường như nhìn ta thêm một lần cũng khiến người bẩn mắt.
Khi sắp bước ra ngoài, ta nghe thấy giọng nói của Hoàng hậu vang lên một lần nữa, như thể người đang nói về chuyện thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.
Người nói:
“Đã biết mình không biết quy củ, vậy bản cung lại ban thưởng thêm lần nữa. Đêm nay đến Ti Lăng trực đi, không cần đến tạ ơn.”
Mãi đến khi bước chân về tới Sùng Văn Quán, ta mới nhận ra hai chân mình đã mềm nhũn từ lúc nào.
Cuối cùng, ta cũng hiểu ý nghĩa của lời Chu Việt Sơn nói với ta trước khi vào cung, rằng hãy cố gắng sống sót.
Nếu nói Hầu phu nhân muốn giết ta, còn cần bịa ra một lý do hợp lý, thì trong cung, ta thậm chí không xứng đáng có một lý do.
Không đúng.
Nếu Hoàng hậu muốn giết ta, ta thậm chí còn phải nghĩ ra một lý do giúp người, rồi ca ngợi rằng người giết ta chính là tấm lòng nhân từ lớn nhất dành cho ta.
Mạng người thậm chí không bằng một con kiến.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.