Hạ Chiêu bỗng nghiêm giọng nói tôi: “Vãn Vãn, câu này của em khó nghe quá.”
“Hạ Chiêu, anh thấy lời cô ta nói thì xuôi tai à?”
Không khí trong xe rơi vào im lặng, không một ai mở miệng nói tiếp.
Hồi cấp ba tôi có cha có mẹ, nhưng lại chẳng khác gì cô nhi.
Thế nên tôi trở thành quả hồng mềm, bị người ta bắt nạt.
Mới đầu cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là cô lập tôi, xé sách vở.
Tôi không nhịn được, đẩy người bắt nạt mình một cái, con nhỏ đó mách với giáo viên.
Giáo viên mời phụ huynh, nhưng phụ huynh nhà tôi thì đương nhiên không xuất hiện.
Lúc tôi đứng đó nghe phụ huynh nhà người ta mắng chửi, là Hạ Chiêu đã giải vây cho tôi.
Sau đó nữa, tôi bị đám bắt nạt chặn trong hẻm đánh đập, thậm chí bọn nó còn muốn tìm côn đồn tới khi dễ tôi. Lúc đó cũng chính Hạ Chiêu trùng hợp đi ngang cứu lấy tôi.
Anh ấy lấy điện thoại ghi lại bằng chứng, nhờ mấy bằng chứng đó mà nhà trường đã kỷ luật nghiêm khắc đám bắt nạt.
“Bạn có sao không?”
Tôi chật vật cuộn tròn người lại, Hạ Chiêu ngồi xổm xuống phủ áo khoác lên vai tôi.
Khi nước mắt tôi tuôn trào, cũng là anh ấy đưa tôi một tờ khăn giấy.
Sau đó, tình trạng của tôi khá hơn, nhưng lại xuất hiện mấy tin đồn nhảm.
Tôi bắt đầu thầm để ý Hạ Chiêu.
Anh ấy là người rất dịu dàng, với ai cũng thế.
Hạ Chiêu là một cơn gió nhẹ, thổi qua những năm tháng cấp ba nặng nề, cho tôi thấy được vài tia nắng ấm.
Lúc ấy, anh và Hứa Thiến là một đôi trai tài gái sắc được cả trường công nhận.
Tôi cũng biết đến đây là hết.
Cho đến cái năm hai đại học năm ấy, tôi biết tin Hạ Chiêu và Hứa Thiến chia tay qua vài người bạn cấp ba.
Chia tay rất mất mặt, tóm lại là Hứa Thiến bỏ Hạ Chiêu.
Trong lòng tôi rối loạn.
Đến khi thấy Hạ Chiêu mặt đầy sa sút ngồi trong quán cà phê nơi tôi làm việc, tim tôi lại đập lên rộn ràng.
Trần Á An nói với tôi: “Hạnh phúc là phải tự mình bắt lấy.”
Thế nên, tôi bắt đầu bầu bạn với Hạ Chiêu, chữa khỏi vết thương lòng cho anh ấy.
Cuối cùng, đúng là tôi đã bắt được phần hạnh phúc này.
Nhưng dường như Hạ Chiêu đang yên lặng nói với tôi rằng, hạnh phúc sắp đến hạn rồi.
Hạ Chiêu bị Hứa Thiến sai đi mua nước.
“Chị Vãn Vãn, tôi biết tôi làm vậy là không tốt, nhưng tính mạng tôi giờ đã đến thời gian đếm ngược. Tôi đành phải hèn hạ chiếm đoạt A Chiêu một tháng này nữa thôi.”
“Bệnh này rất đau, may mà có A Chiêu bên cạnh tôi. Có anh ấy, tôi cảm giác như mình không đau đến vậy.”
“Đợi đến một tháng sau, tôi sẽ trả A Chiêu lại cho chị.”
Thân hình cô ta gầy guộc, mặt mũi tái nhợt, nhưng trong mắt lại huênh hoang và tràn đầy chiếm hữu.
Cô ta từng bỏ rơi Hạ Chiêu, là tôi ở bên cạnh chữa khỏi vết thương lòng cho anh ấy.
Bọn tôi mưa dầm thấm lâu, cuối cùng tôi và anh cũng tu thành chánh quả.
Một căn bệnh ung thư thời kỳ cuối, cho Hứa Thiến và Hạ Chiêu cơ hội về lại bên nhau, khiến Hạ Chiêu rời bỏ tôi.
Thật là mỉa mai.
Trước khi chia tay, Hạ Chiêu có về nhà.
Hứa Thiến cũng vào theo.
Cô ta đi tới đi lui trong nhà với Hạ Chiêu, tò mò đánh giá hết chỗ này đến chỗ khác.
Hạ Chiêu cầm một cái túi đen to từ trong kho ra, mở tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác dày của tôi phủ lên vai Hứa Thiến.
Anh kéo Hứa Thiến rời đi.
Trước khi đi, có quay đầu nhìn tôi một lần: “Ở nhà tự chăm sóc bản thân. Có chuyện gì cứ gọi cho anh… Cho Trần Á An hoặc mẹ anh.”
Lại là tiếng đóng cửa, trong nhà chỉ còn mình tôi.
Đến một tuần sau, lúc Trần Á An chụp trang cá nhân của Hạ Chiêu cho tôi xem, tôi mới biết anh ấy đem cái túi gì đi.
Vào kỷ niệm một năm ngày cưới, bạn bè ai cũng ồn ào nói chờ ngày được ăn đám cưới vàng của bọn tôi.
Hạ Chiêu ôm vai tôi cười: “Thì tất nhiên, lúc đó đám các cậu cũng phải tới cho tôi.”
Tôi không rõ, nên hỏi nhỏ anh: “Đám cưới vàng là bao nhiêu năm?”
Ý cười tràn ngập đáy mắt Hạ Chiêu: “50 năm.”
Cuối buổi, Hạ Chiêu tặng tôi quà kỷ niệm một năm, và một bó hoa.
Hoa làm bằng giấy xốp, hơi vụng về.
Anh ấy đưa hoa cho tôi, “50 năm là đám cưới vàng, 1 năm là đám cưới giấy. Năm nay anh tặng vợ một bó hoa giấy trước.”
“Vãn Vãn phải ở bên anh tận 50 năm, lúc ấy sẽ là một bó hoa vàng thật to.”
Đám cưới bông, là một bó hoa làm bằng vải bông.
Đám cưới da, là một bó hoa làm bằng da.
Đám cưới hoa quả, là một bó hoa và trái cây.
Còn chưa tới kỷ niệm 5 năm đám cưới gỗ, Hạ Chiêu đã mua trước một khúc gỗ thượng hạng để trong kho.
Những bó hoa đó không đắt tiền, nhưng đều do chính tay Hạ Chiêu làm.
Hạ Chiêu cái gì cũng tốt, nhưng làm đồ thủ công lại rất dở.
Một bó hoa thôi cũng phải lén tôi làm một tuần mới xong.
Mỗi lần nhận được hoa, tôi sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Mà thứ đựng trong chiếc túi đen Hạ Chiêu cầm đi tuần trước, là khối gỗ ấy.
Anh khắc một bó hoa gỗ tinh xảo tuyệt đẹp, caption: 5 năm.
Đúng rồi, anh ấy và Hứa Thiến từng yêu nhau 5 năm.
Kỷ niệm 5 năm đám cưới gỗ của bọn tôi còn chưa tới, anh đã đem quà tặng người khác mất rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNước mắt tôi rơi từng giọt lên bó hoa trong điện thoại, thấy như cả người không còn dưỡng khí, đầu óc quay cuồng.
Năm thứ 5 thì sao? Tôi vẫn sẽ nhận được hoa chứ?
Tôi ngơ ngác nhìn bức ảnh kia, trong lòng thầm nghĩ: “Không có năm thứ năm đâu.”
Mấy ngày nay, tôi hay nằm mơ, mơ thấy tôi với Hạ Chiêu.
Mơ về bốn năm hạnh phúc.
Đến khi choàng tỉnh, mới nhận ra, làm gì có năm thứ năm.
Dù là trong giấc mộng, cũng chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.
Tôi thấy, đến đây hẳn nên chấm dứt được rồi.
Nửa đêm khát khô cổ họng, tôi quen tay đưa lên chiếc tủ đầu giường, không có gì cả.
Lúc trước, Hạ Chiêu sẽ để một ly nước trên đầu tủ, để lỡ nửa đêm tôi khát nước.
“Em dậy đi lấy nước lỡ không cẩn thận bị ngã, thì anh đau lòng chết mất.”
Nhưng bây giờ, bên cạnh tôi không còn ai cả.
Tôi đứng lên, tự đi rót nước, nước lạnh.
Lạnh như căn nhà này, chiếc giường này, và cả lòng này.
Đang đi thì tôi vấp cái ghế, trượt chân ngã sõng soài ra đất.
Chẳng mấy chốc, bụng đau dữ dội.
Lúc thấy dưới chân ra máu, tôi hốt hoảng không thôi.
Theo thói quen gọi với vào phòng: “Hạ Chiêu! Hạ Chiêu anh ra đây!”
Không ai trả lời.
Mặt tôi đầy nước mắt, cố rướn người lấy điện thoại.
Run rẩy gọi cho Hạ Chiêu.
“A lô?”
“Hạ Chiêu, em bé… Mau…”
Giọng Hứa Thiến vang lên bên đầu dây bên kia: “A Chiêu anh mau qua đây, em cắt trúng tay rồi!”
Điện thoại bị cúp ngang.
Tôi ôm bụng, càng ngày càng đau.
Tôi lại gọi Hạ Chiêu lần nữa, không ai nghe máy.
Tôi không dám gọi tiếp.
Tôi gọi cho Trần Á An, có người bắt máy ngay.
“Sao vậy Vãn Vãn?”
Tôi ngơ ngác nhìn máu chảy trên đất, bình tĩnh nói.
“Trần Á An, con mình… Hình như mất rồi.”
Tôi được đưa đến bệnh viện, em bé không giữ được thật.
Ngay khi con đi đến thế gian, đã không còn hơi thở.
Lúc tôi tỉnh lại, nghe có tiếng người cãi vã, là Trần Á An với Hạ Chiêu.
“Sao mày còn dám tới, tất cả là do mày, cái thằng khốn nạn mày còn dám tới hả?”
“Mặt mũi nào mà mày đòi gặp Vãn Vãn?”
“Vãn Vãn mang bầu, sao mày dám bỏ cậu ấy đi ở với con khốn Hứa Thiến?”
Một mình Trần Á An đứng mắng Hạ Chiêu. Anh ta không trả lời lại một câu nào, trừ câu chửi Hứa Thiến.
“Xin lỗi, là tôi sai. Nhưng chuyện này không liên quan gì tới Hứa Thiến.”
Tôi mở mắt ra, nhìn Hạ Chiêu.
“Hạ Chiêu, cút đi.”
Anh ta từng nói, ngày con chào đời anh sẽ đến.
Nhưng bây giờ không còn con nữa, anh ta cũng không cần phải đến.
Tôi nhớ tới một câu văn của Somerset Maugham mà mình từng đọc:
“Nếu chuyện gì cũng bạn cũng tha thứ được, thì những việc bạn đã gặp phải thật đáng đời.”
Nhưng tôi đâu đáng phải chịu những khổ sở này.
Trần Á An tự giác ra ngoài, để lại phòng bệnh cho tôi và Hạ Chiêu.
“Hạ Chiêu, chúng ta ly dị đi.”
Hẳn là anh ta không ngờ tôi sẽ đòi ly hôn: “Không được, anh không đồng ý.”
Mặt Hạ Chiêu trông vô cùng hoảng hốt, anh ta bắt lấy tay tôi.
“Anh biết lần này anh có vấn đề, anh sai rồi Vãn Vãn.”
Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh.
Tôi đang nghĩ, mới cách đây không lâu, cái tay này của Hạ Chiêu còn đang dắt tay Hứa Thiến.
“Vãn Vãn, sau này anh sẽ không như vậy nữa, anh sẽ thay đổi. Em chờ anh thêm nửa tháng nữa thôi!”
“Hôn nhân là phải thấu hiểu lẫn nhau. Anh thật sự không nên bỏ nhà đi với Thiến Thiến lúc em mang thai. Nhưng anh không còn cách nào khác.”
“Em cũng biết, Thiến Thiến không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nhưng con mình thì sinh lại được mà phải không em? Mình còn trẻ, mình còn rất nhiều thời gian.”
Nghe anh ta nói vậy, mắt tôi lại đỏ.
Tức giận, và cả thấy không đáng cho chính mình.
Một lời xin lỗi đúng đắn là thừa nhận sai lầm, tìm ra nguyên nhân và biện pháp khắc phục, tránh phạm phải lần sau.
Nhưng Hạ Chiêu lại chọn cách khác. Qua quít xin lỗi, chối bỏ trách nhiệm của bản thân, còn ngầm trách tôi không hiểu chuyện.
“Hạ Chiêu, Hứa Thiến sắp chết.” Tôi thấy mặt Hạ Chiêu sượng ngắc khi tôi nói câu này, “Còn con tôi, đã chết rồi.”
Là con tôi, không phải con chúng tôi.
Hạ Chiêu không hợp làm cha của con tôi nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.