Gia đình tôi không hạnh phúc, nên tôi hy vọng mình có một mái nhà hạnh phúc, mong muốn cho con tôi một tổ ấm hạnh phúc.
Giờ xem ra, hình như chưa làm được cái nào.
Tôi bắt đầu thấy mừng vì đứa trẻ không được chào đời.
“Anh thật sự muốn cùng tôi đi qua nhiều năm nữa sao?” Tôi nhìn thẳng vào mắt Hạ Chiêu.
Anh ta kéo tôi đến gần, nghiêm túc nói: “Đương nhiên!”
Giây tiếp theo, chuông điện thoại anh ta vang lên.
“A Chiêu, anh chạy đi đâu rồi? Mua băng cá nhân chưa?”
Tôi thấy trong túi áo khoác Hạ Chiêu có một túi băng cá nhân.
Thì ra là trước khi tới đây, anh ta vẫn bận mua băng cá nhân cho Hứa Thiến.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lồng ngực tôi vẫn cuộn trào lửa giận.
“Hạ Chiêu, cút đi.”
Tôi nhắm hai mắt lại, lặp lại câu nói lúc vừa tỉnh.
“Vãn Vãn, mình về nhà đi.”
Hôm xuất viện, Hạ Chiêu đến đón tôi.
Anh ta vẫn cười đến dịu dàng, đưa tay muốn kéo lấy tôi.
“Không cần phiền anh, tôi tự gọi xe về được rồi.”
Tôi tránh tay anh ta, lùi ra một khoảng cách đủ để xã giao.
“Vãn Vãn, em đừng vậy với anh.” Hạ Chiêu đỏ mắt.
“Chuyện của Hoan Hoan, anh xin lỗi. Nhưng anh không mong tình cảm của mình bị nó làm tổn thương. Chúng ta vẫn còn sau này.”
Hoan Hoan, là tên ở nhà bọn tôi đặt cho em bé trong bụng.
Tên khai sinh là Hạ Tẫn Hoan, mong cho sau này con có thể vui vẻ tận hưởng thế gian.
“Hạ Chiêu, hai ta không có sau này.”
Tôi mở cửa chiếc xe vừa gọi.
“Hạ Chiêu, phong cảnh nhìn từ nơi cao nhất của vòng đu quay, có đẹp không?”
Hôm qua Hứa Thiến mới đăng lên trang cá nhân ảnh cô ta và Hạ Chiêu chụp trên đu quay.
Có lẽ do Hạ Chiêu sợ độ cao, cũng có thể là vì thấy áy náy với tôi, nên anh ta nghiêng đầu.
Hứa Thiến mỉm cười hôn vào má anh ta.
Hạ Chiêu nghe câu này, đầy mặt không thể tin.
“Sao em… Sao em biết?”
Thì ra anh ta vẫn luôn cho rằng, cứ gạt tôi là được.
Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Tôi định dọn ra ngoài, không cách nào ở lại đây được nữa.
Tôi cứ nghĩ mình đã điều chỉnh xong tâm lý, nhưng đến lúc mở cửa phòng em bé chuẩn bị cho Hoan Hoan ra, tim vẫn đau âm ỉ.
Trước đây, tôi và Hạ Chiêu đã chăm chút cho căn phòng này từng chút một.
Giường em bé, mấy món đồ chơi nho nhỏ, từng bộ quần áo xinh xinh.
Giờ đây, căn phòng ban đầu đã trở thành một căn phòng em bé đáng yêu mơ mộng.
Nhưng nó không còn chủ nhân nữa rồi.
Tôi lấy một quyển nhật ký trong ngăn kéo ra.
Nó là quyển nhật ký tôi và Hạ Chiêu cùng viết, ghi lại quá trình cục cưng chào đời.
Phần trước là Hạ Chiêu viết:
[Nhà mình sắp có thêm một sinh mệnh nhỏ, mình và Vãn Vãn sắp thành cha mẹ. Cục cưng của mình cho mình thêm một bé cưng, mình sẽ dành hết tình yêu cho hai mẹ con.]
[Hoan Hoan không ngoan lắm, hay làm Vãn Vãn ói. May mà có người ba đáng tin như mình. Đợi đến khi Hoan Hoan chào đời, mình phải dạy bảo lại nó mới được.]
Từng dòng từng chữ của Hạ Chiêu, đều ghi lại quá trình tôi mang thai.
Nôn nghén, máy thai, vui giận thất thường lúc mang thai.
Câu nào chữ nào cũng chất chứa tình yêu.
Tôi xoa xoa khoé mắt hơi cay, lấy cây bút đặt bên cạnh.
Trịnh trọng để lại mấy dòng, rồi kéo vali quay đi.
Cái nhà này, cuối cùng đã không còn ai nữa.
Mấy ngày sau, Hứa Thiến không thể gắng gượng nữa, qua đời.
Tôi đã xoá wechat của cô ta từ lâu, không biết tin gì hết.
Nhưng khi thấy Hạ Chiêu mặt vest đen, đỏ mắt bước đến chỗ mình, tôi đã biết kết cục của Hứa Thiến.
“Vãn Vãn, Thiến Thiến mất rồi.” Giọng anh ta nghẹn ngào.
Hứa Thiến và con của tôi, đều không chịu nổi một tháng.
Ước hẹn đơn phương một tháng của Hạ Chiêu, cũng kết thúc trước thời hạn.
Cuối cùng anh ta đã đến tìm tôi.
Tôi nhìn Hạ Chiêu mất tinh thần, cười cười: “Hạ Chiêu, xem ra mấy ngày nay anh chưa từng về nhà.”
Cũng đúng, Hứa Thiến càng ngày càng yếu, sao anh bỏ được mà về nhà cơ chứ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tôi có để đơn ly hôn ký sẵn trên bàn trà nhỏ, Hạ Chiêu, hai ta nên ly hôn rồi.”
Câu này của tôi làm Hạ Chiêu mất khống chế.
“Vãn Vãn, đừng vứt bỏ anh, đừng để anh lại một mình.”
Giọng anh ta đầy hoảng loạn.
“Hạ Chiêu, nhưng anh thật sự chỉ có một mình.”
“Mối tình đầu mà anh lưu luyến chết rồi, đứa con anh đã từng mong đợi cũng chết, vợ anh cũng đang dứt áo ra đi.”
“Hạ Chiêu, đáng đời anh một mình.”
Lúc nói câu này, tôi nhìn thẳng mặt Hạ Chiêu.
Thấy sắc mặt anh ta dần tái nhợt, thấy biểu cảm anh ta dần hoảng hốt.
“Hạ Chiêu, tranh thủ ký tên đi. Tôi nóng lòng ly dị lắm rồi.”
Hạ Chiêu không đồng ý ly hôn.
Thế nên tôi đâm đơn ra toà.
“Vãn Vãn, em thật sự muốn cứ thế rời bỏ anh sao?”
“Anh thật sự không còn cách nào khác, Thiến Thiến ung thư giai đoạn cuối, em ấy cần người chăm sóc.”
Hạ Chiêu lại quỳ xuống trước mặt tôi, muốn cứu vãn.
Nhưng dưới tình huống như vậy, anh ta vẫn nhớ về Hứa Thiến.
“Nhưng Hạ Chiêu à, tôi mới là vợ hợp pháp của anh.”
“Người vợ mang thai của anh ở nhà một mình, lúc vợ anh cần anh nhất, anh còn đang chăm sóc một người phụ nữ khác.”
“Lúc tôi ngã, người đầu tiên tôi gọi chính là anh. Còn anh thì sao? Anh cúp máy của tôi, Hoan Hoan của tôi không còn nữa.”
Mấy lời cuối cùng làm anh ta suy sụp, tôi đá anh ta ra, đi thẳng ra cửa.
“Hạ Chiêu, tôi đốt hết hoa rồi. Hai ta đã không còn năm thứ năm.”
“Còn nữa, dọn dẹp lại phòng em bé đi, không cần nữa.”
Tôi mở cửa, đóng sầm lại y như cách Hạ Chiêu từng làm.
Trên đường đi, nhận được tin nhắn của Hạ Chiêu.
“Xin lỗi Vãn Vãn, anh xin lỗi em và Hoan Hoan.”
Tôi đoán, anh ta đã đọc quyển nhật ký kia.
Tôi viết trên một trang mới rằng: Hoan Hoan, phải đi đến một căn nhà hạnh phúc nhé. Hạ Chiêu, hai ta không còn nhà nữa rồi.
Hạ Chiêu đồng ý ly hôn, tôi nhận được phần lớn tài sản.
Tôi chọn tự mua một căn nhà nhỏ, cho mình một tổ ấm.
Tôi lại nằm mơ thấy Hạ Chiêu.
Cảnh trong mơ, toàn là tôi rung động.
Trong mơ, ngày thứ hai sau khi được Hạ Chiêu cứu khỏi bọn bắt nạt.
Tôi ngồi bên cửa sổ thấy Hạ Chiêu ở lớp bên cạnh chạy ra ngoài.
Gió thổi tóc anh bay, trên mặt tràn đầy khí thế thiếu niên, cả ánh mặt trời cũng vừa vặn rọi soi cho chàng nam sinh ấy.
Trong mấy giây đó, tôi nhìn chằm chằm bóng dáng anh, bên tai dường như có tiếng tim đập thình thịch.
Tôi yêu Hạ Chiêu.
Lại một giấc mơ, mơ thấy tôi với Hạ Chiêu ngồi trên sân cỏ trò chuyện.
Khi ấy, tôi nói với Hạ Chiêu tôi không có một gia đình hạnh phúc, rất lâu anh không hề lên tiếng.
Đến khi tôi bắt đầu cảm thấy bất an quay qua nhìn anh, bắt gặp đôi mắt dịu dàng ấy của anh.
Anh nói: “Vãn Vãn, anh cho em một mái nhà.”
Cũng mơ thấy anh ấy trao nhẫn cho tôi trong hôn lễ, kéo tay tôi lên môi, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Vãn Vãn, anh bắt được em rồi.”
Mơ thấy bọn tôi chuyển vào nhà mới, anh đặt chìa khoá vào tay tôi.
“Vãn Vãn, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta.”
Cảnh trong mơ quá hạnh phúc, khiến tôi mỉm cười thức giấc.
Hạ Chiêu gọi cho tôi, anh ta cũng gọi tôi “Vãn Vãn” như trong giấc mộng.
Hạ Chiêu trong mộng dịu dàng hoàn hảo, Hạ Chiêu bên ngoài lại nghẹn ngào muốn tôi tha thứ.
Tôi nói với Hạ Chiêu: “Hạ Chiêu, tôi mới mơ thấy anh.”
Anh ta hưng phấn như đào được vàng: “Vãn Vãn, mình bắt đầu lại, được không?”
Tôi nắm chặt điện thoại, nhẹ nhàng nói.
“Tôi chỉ nhớ về anh, không phải nhớ anh.”
“Hạ Chiêu, đừng tự mình đa tình nữa.”
Tôi vẫn thích Hạ Chiêu trong giấc mộng kia, thích những kỷ niệm ngọt ngào tươi đẹp ấy.
Nhưng không thể trở về được nữa, đã muộn rồi.
“Hạ Chiêu, muộn rồi.”
Tôi cúp điện thoại, nhìn ánh mặt trời sáng ngời bên khung cửa.
Trùng hợp thay có một tia sáng đậu lên mặt tôi, rực rỡ ấm áp.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.