“Tô Nguyệt Ảnh, nghe nói kế mẫu này đối xử với ngươi như con đẻ, ngươi nỡ lòng nào trơ mắt nhìn bà ta bị thiêu chết?”
Ta khổ sở cầu xin Hằng vương đừng thiêu chết mẫu thân ta.
“Điện hạ, xin người, đừng thiêu chết mẫu thân ta.”
“Để ta thay mẫu thân đi!”
Trong lòng ta hận Hằng vương đến cực điểm, càng oán hận tỷ tỷ vô tình, nhưng sao có thể để mẫu thân chịu đau đớn bị lửa thiêu đốt?
Khổ sở cầu xin, suýt nữa thì đập vỡ đầu.
Hằng vương lại nâng cằm ta lên, ngắm nghía khuôn mặt có vài phần giống trưởng tỷ của ta, điên cuồng nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có vài phần giống tỷ tỷ ngươi, là có thể mê hoặc được cô!”
Rồi dùng kiếm rạch hai đường trên mặt ta, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Ảnh nhi, ngươi ra đây!”
“Cô đời này chỉ yêu một mình ngươi, tuyệt đối sẽ không nhìn đến hồ ly tinh khác!”
Ta cố nén đau đớn trên mặt, không thể tin nổi nhìn Hằng vương trước mắt, không hiểu từ khi nào mình lại trở thành hồ ly tinh.
Tô Khiêm hét lớn tỷ tỷ, nhào đến trước mặt ta, nhưng bị thị vệ của Hằng vương đè chặt.
Giàn hỏa thiêu được đốt lên, chúng ta trơ mắt nhìn mẫu thân giãy giụa trong lửa, kêu gào, cho đến khi không còn hơi thở.
Từ đầu đến cuối, Tô Nguyệt Ảnh đều không xuất hiện.
Hằng vương nổi giận, túm lấy đệ đệ Tô Khiêm, treo ở trên cổng thành.
“Ngươi không quan tâm đến phụ thân ngươi, cũng không quan tâm đến kế mẫu ngươi, vậy rốt cuộc ngươi quan tâm đến ai?”
“Người đâu! Treo tên này lên cổng thành, để nàng có thể nhìn thấy từ xa.”
“Ảnh nhi là người nhân từ nhất, chính là hơi bướng bỉnh một chút, nếu nhìn thấy đệ đệ của nàng sắp chết, chắc chắn sẽ không đành lòng, cầu xin cô thả hắn!”
Đệ đệ khóc lóc gọi ta: “Tỷ tỷ… cứu đệ… hu hu hu…”
Ta nhìn đệ đệ đáng thương, mắt muốn nứt ra.
“Hằng vương, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Đôi cẩu nam nữ ngươivà Tô Nguyệt Ảnh, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Hằng vương nghe vậy, đá một cước vào ngực ta.
“Thứ tiện nhân này, ngươi cũng xứng mắng Ảnh nhi?”
“Chắc chắn là ngày thường các ngươi đối xử không tốt với nàng, nàng mới không chịu vì các ngươi mà quay về bên cô.”
“Vậy cô giữ các ngươi lại có ích gì?”
Cuối cùng đệ đệ bị treo cổ chết trên cổng thành, còn ta bị Hằng vương ban thưởng cho binh lính, tra tấn đến chết.
Sau khi cả nhà chúng ta bị Hằng vương tàn nhẫn giết chết, Tô Nguyệt Ảnh cuối cùng cũng xuất hiện.
“Ngươi thật tàn nhẫn! Ngươi vì ép ta, mà giết chết toàn bộ gia đình ta!”
“Mặc dù họ đối xử không tốt với ta, nhưng đó cũng là mấy mạng người sống sờ sờ!”
Hằng vương ánh mắt âm u, giọng điệu tà ác, như thể đã nhập ma: “Quả nhiên ngươi để ý đến những người này, không được, ngươi chỉ có thể để ý đến cô!”
Rồi giam cầm Tô Nguyệt Ảnh bên cạnh, đối với nàng ép buộc, dụ dỗ, cưỡng đoạt.
Tô Nguyệt Ảnh thì hận hắn, trả thù, trầm luân, mang thai, bỏ trốn, bị bắt về, lại bỏ trốn, lại bị bắt về… sau đó, tha thứ cho hắn.
Dẫu sao, ngươi là cha của đứa trẻ, ta hận ngươi nhưng cũng yêu ngươi, không nỡ ra tay với ngươi.
Chúng không biết rằng, sau khi cả nhà ta chết, đều lơ lửng trên không trung nhìn chúng.
Càng buồn cười hơn là, chúng ta đều tỉnh lại, phát hiện ra đây lại là một quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm, nữ chính Tô Nguyệt Ảnh là người xuyên không, cả nhà ta đều là một mắt xích trong trò chơi của bọn hắn, chỉ là bối cảnh, là công cụ mà thôi.
4.
Mở mắt lần nữa, ta đã trở về khoảnh khắc tỷ tỷ rơi xuống nước được vớt lên.
Nhìn Tô Nguyệt Ảnh sắp tỉnh lại trên giường, ta cầm lấy chiếc gối bên cạnh đè lên mặt Tô Nguyệt Ảnh.
“Thứ tiện nhân này, hại chết cả nhà ta, bản thân lại cùng kẻ thù giết chết chúng ta ân ái mặn nồng.”
“Cảm giác giẫm đạp lên thây cốt chúng ta để lên cao thế nào? Cướp đoạt cuộc đời của người khác có phải rất thú vị không?”
“Ta sẽ không cho ngươi cơ hội làm yêu nữa, lập tức, ngay lập tức, chết đi cho ta!!!”
Mẫu thân ở bên cạnh thấy ta đột nhiên nổi giận, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mẫu thân vốn yếu đuối không tự lo nổi bản thân liền tiến lên đè chặt hai tay đang giãy giụa của Tô Nguyệt Ảnh: “Dung nhi dùng sức! Đè chết nàng! Đè chết nàng là xong!”
Nha hoàn Xuân Lan ngây người trong chốc lát, hét lớn một tiếng: “Xin đại tiểu thư hãy chết đi, nô tỳ cũng không còn cách nào!!!”
Sau đó đè chặt hai chân của Tô Nguyệt Ảnh!
Lúc này, không cần nhiều lời, cả ba chúng ta đều biết, chúng ta đã được tái sinh.
Mà lúc này nằm trên giường sắp tỉnh lại chính là Tô Nguyệt Ảnh, kẻ sắp hại chết chúng ta.
Chỉ cần ả còn sống, chúng ta đều không thể sống.
Ta liều chết đè gối lên mặt Tô Nguyệt Ảnh, cảnh tượng cả nhà thảm chết ở kiếp trước hiện lên trong đầu.
Ta rất sợ, cũng cực kỳ hận.
Ai ngờ, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Nguyệt Ảnh bị ta đè chặt lấy gối lại giãy ra, hét lớn một câu.
“Muội muội đừng giết ta! Ta là chính ta!”
Sức lực trên tay ta buông lỏng: “Hả?”
Tô Nguyệt Ảnh nắm lấy tay ta, trong mắt đẫm lệ, thở hổn hển: “Khụ khụ khụ! Muội muội đừng giận, ta… ta không sao, không bị nữ xuyên không kia đoạt xá!”
Nghe Tô Nguyệt Ảnh nói vậy, cả người ta chấn động: “Tỷ tỷ? Ngươi cũng… sống lại rồi sao?”
Tỷ tỷ ngồi dậy trên giường, ho khan nói: “Không sai, ta cũng được trùng sinh rồi.”
“Kiếp trước ta rơi xuống nước, thân thể đã bị người khác chiếm mất.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Những việc ả ta làm, đều không phải xuất phát từ ý nguyện của ta.”
“Khi các ngươi bị Hằng Vương bắt giữ, ta muốn cứu các ngươi, nhưng lại không giành lại được quyền kiểm soát cơ thể.”
“Chỉ có thể trơ mắt nhìn các ngươi chết trước mặt ta.”
“Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để ả ta cướp đi thân thể của ta nữa, sẽ không để bất kỳ ai trong các ngươi bị tổn thương!”
Ta cẩn thận phân biệt, mãi một lúc lâu sau mới òa lên một tiếng khóc, nhào vào lòng tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ! Thật sự là tỷ!”
“Hu hu hu! Dung Dung biết mà, sao tỷ tỷ có thể nhẫn tâm như vậy được!”
“Hóa ra là bị nữ xuyên không chiếm mất thân thể.”
Trưởng tỷ ôm ta, vuốt ve đầu ta, đau lòng không thôi.
“Dung Dung đừng khóc, ngươi có biết không, ngày đó nhìn thấy Hằng Vương cứa rách mặt ngươi, tim tỷ như muốn vỡ ra rồi.”
Đồ tiện nhân xuyên không kia, lại còn dùng thân thể của ta, cùng hắn…
“Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ băm vằm tên cẩu tặc kia thành muôn mảnh!”
Được lắm, được lắm, tỷ tỷ ta vốn là người đọc sách thánh hiền, ôn nhu nho nhã, vậy mà lại nói ra hai chữ cẩu tặc, có thể thấy tức giận đến mức nào.
Ta có chút lo lắng nói: “Nhưng mà, dù sao hắn cũng là đích tử của Hoàng hậu, hơn nữa hiện tại cũng chưa tạo phản, chúng ta làm sao có thể đấu lại hắn?”
Trưởng tỷ cười lạnh nói: “Ta tuy bị ả ta chiếm lấy thân thể, không thể khống chế lời nói hành động của mình, nhưng cũng đã nhìn rõ ràng mọi việc mà ả ta và Hằng Vương làm.”
“Hắn căn bản không phải con ruột của Bệ hạ, mà là con riêng của Hoàng hậu và Nhân Thân Vương.”
“Kiếp trước hắn biết mình không phải hoàng tử, mới phát điên tạo phản, giết sạch con ruột của Bệ hạ.”
“Mục đích chính là, không có ai có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn!”
“Chỉ cần chúng ta phòng ngừa trước, vạch trần thân thế của hắn, phơi bày những việc mờ ám mà hắn làm trước mặt mọi người, hắn tự nhiên sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Đang nói chuyện, người hầu thông báo.
“Phu nhân, Nhị tiểu thư, Dự Vương điện hạ đến, nhất quyết đòi gặp Nhị tiểu thư, nô tỳ không cản được…”
Chỉ thấy một bóng người cao lớn xông thẳng vào phòng, bất chấp mọi người nhìn chằm chằm, ôm chầm lấy ta.
“Dung nhi? Ngươi không sao chứ? Không sao là tốt rồi!”
“Bản vương vừa rồi nằm mơ thấy một giấc mơ rất tệ, mơ thấy ngươi gặp phải chuyện không may, tỉnh dậy liền đến đây ngay lập tức.”
Lời nói của Dự Vương Mộ Dung Tiến khiến mặt ta đỏ bừng.
Mẫu thân ta và mẫu thân của Mộ Dung Tiến là Đoan Phi trước kia vốn là bạn thân, hai người từ nhỏ đã thân thiết.
Nghe hắn nói vậy, chẳng lẽ cũng được trùng sinh sao?
Lời nói của Mộ Dung Tiến khiến lòng ta rung động.
Nhưng nghĩ lại, kiếp trước Mộ Dung Tiến dường như tranh giành với Hằng Vương, vì cướp đoạt nữ nhân xuyên không kia mà đánh nhau, trong lòng liền có chút khúc mắc.
“Điện hạ tự trọng.”
“Thần nữ nghe nói, điện hạ và Hằng Vương điện hạ không phải đều đối với tỷ tỷ…”
Mộ Dung Tiến không để ý đến ánh mắt của người khác, giữ chặt ta nói: “Hoàn toàn là lời bịa đặt, những lời này đều là do yêu nữ kia nói bậy!”
“Bản vương cùng Hằng Vương đánh nhau, là vì yêu nữ kia đã làm tổn hại đến thanh danh của ngươi, Hằng Vương thiên vị, bản vương mới ra tay.”
“Trong lòng bản vương, từ đầu đến cuối chỉ có một mình ngươi!”
Mọi người xung quanh nhìn chúng ta, trong mắt đều là nụ cười của bà mối, một bộ dạng như đã ăn cẩu lương.
Ngay cả trưởng tỷ cũng không ngoại lệ.
Nhưng Mộ Dung Tiến vừa nói hết lời trong lòng, nhìn thấy tỷ tỷ đang ăn cẩu lương ở bên cạnh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Rút kiếm đeo bên hông, định giết nàng.
“Tô Nguyệt Ảnh? Yêu nữ này!”
“Bản vương hôm nay phải thay trời hành đạo, trừ hậu họa mãi mãi!”
Trưởng tỷ kinh hô một tiếng: “Dự Vương điện hạ bớt giận, ngài… ngài nghe thần nữ giải thích!”
Ta cũng vội vàng kéo hắn lại: “Sai rồi sai rồi!”
“Đây không phải yêu nữ mà ngài nói, đây là tỷ tỷ thật sự.”
“Tỷ tỷ phạm phải nhiều lỗi lầm như vậy, đều là do bị nữ nhân xuyên không kia chiếm lấy thân thể, không thể làm chủ được bản thân!”
Sau đó đem những chuyện chúng ta biết như xuyên sách, tiểu thuyết, trùng sinh kể hết cho Mộ Dung Tiến nghe.
Ta và Xuân Lan, mẫu thân ba người còn đối chiếu tình tiết, phát hiện không có gì khác biệt.
Một người còn có thể nói là phát điên, không thể nào ba người đều phát điên, biết những chuyện giống nhau được chứ?
Sau đó mấy người ôm đầu khóc.
“Chúng ta quả nhiên là đã chết một lần rồi!”
Khóc một hồi, Xuân Lan ngẩng đầu nói: “Chúng ta đều được tái sinh, vậy còn lão gia và thiếu gia thì sao?”
Chớp mắt đã đến giờ cha hạ triều, tiện thể đón Tô Khiên tan học ở học đường về.
Cha vốn luôn bình tĩnh, nhưng hôm nay lại có vẻ nghiêm trọng, dắt theo đệ đệ từ bên ngoài đi vào.
Thấy ta và mẫu thân đều ở đó, cha mở lời: “Thân thể của Ảnh nhi, đã đỡ hơn chưa?”
Chúng ta cũng không biết cha và đệ đệ có được tái sinh không, không dám nói hớ, chỉ nói: “Tỷ tỷ đã đỡ nhiều rồi, đã tỉnh rồi.”
Trên mặt cha thoáng qua một tia phức tạp: “Ồ…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.