Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:08 sáng – 16/11/2024

1.

Ta tên là Tô Hoa Dung, là thứ nữ của Lễ bộ Thượng thư.

Trưởng tỷ Tô Nguyệt Ảnh là một tài nữ nổi danh, từ nhỏ đã đọc nhiều sách, tính tình thông minh dịu dàng, tuy không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng đối với ta và đệ đệ lại rất đỗi chăm sóc.

Ai ngờ có một ngày bị rơi xuống nước được cứu lên, tính tình tỷ ấy lại thay đổi rất nhiều.

Chỉ vào ta và di nương lớn tiếng mắng: “Kế thất thứ nữ các ngươi thật độc ác âm hiểm, chuyện ta rơi xuống nước có phải do các ngươi làm không?”

Hoàn toàn quên mất, lúc nàng vùng vẫy trong nước, chính ta là người đã kéo nàng lên.

Thiếp thân nha hoàn khuyên nhủ nàng: “Phu nhân cùng Nhị tiểu thư đã chăm sóc người suốt một ngày một đêm, người đừng nói bậy, làm tổn thương lòng họ.”

Nàng liền muốn bán nha hoàn: “Nô tài phản chủ, sợ là đã sớm bị mua chuộc, giúp người ngoài nói chuyện, mau kéo ra ngoài bán đi!”

Ta ngăn cản nàng: “Tỷ tỷ, Xuân Lan từ nhỏ đã theo tỷ, hầu hạ tỷ mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, sao có thể tùy tiện bán đi được?”

Tỷ tỷ trừng mắt lạnh lùng nhìn ta, giọng điệu chế giễu: “Còn nói không phải ngươi mua chuộc nàng sao?”

“Nếu không có cấu kết, sao ngươi lại bênh vực nàng?”

Sau đó thể hiện dáng vẻ đích nữ.

“Ta là đích xuất, ngươi là thứ xuất, ta làm tỷ tỷ bán một nha hoàn, nào đến lượt một thứ nữ hèn hạ như ngươi xen vào?”

Thật đáng thương, Xuân Lan năm tuổi đã hầu hạ bên cạnh nàng, tỷ tỷ còn nói đợi nàng xuất giá, nhất định sẽ gả Xuân Lan cho một nhà tử tế, kết quả không hợp ý liền bán nàng đi.

Ta không biết tại sao tỷ tỷ ta đột nhiên lại trở nên như vậy, chỉ có thể ngầm sai người mua Xuân Lan, trả khế ước cho nàng, đưa nàng về nhà.

Lúc gần đi, Xuân Lan cảm ơn ta rối rít, nhắc nhở ta: “Nhị tiểu thư, đại tiểu thư hình như bị ma nhập rồi, hoàn toàn trở thành một người khác, người nhất định phải cẩn thận.”

Sau đó, tỷ tỷ nói rằng trong nhà này, mẹ kế độc ác, thứ muội giả tạo, cha thiên vị, đệ đệ là một kẻ vong ơn bội nghĩa.

Nàng muốn tự lực cánh sinh, ép buộc mẫu thân ta đưa tiền hồi môn của tiên phu nhân cho nàng, tự mình mở cửa hàng buôn bán.

Mẹ là một phụ nhân nội trạch cực kỳ bảo thủ, khuyên nhủ: “Hồi môn do mẹ đẻ ngươi để lại, đều có danh sách, theo quy củ phải đợi ngươi xuất giá mới đưa cho ngươi, bây giờ ngươi…”

Trưởng tỷ mở miệng liền mắng chửi: “Cái gì mà đợi ta xuất giá rồi mới cho ta, ta thấy rõ ràng là ngươi muốn nuốt riêng, có phải nghĩ nếu ta chết thì những của hồi môn này đều thuộc về con gái ngươi không?”

Ta và cha nghe xong vô cùng kinh ngạc.

Trước kia tỷ tỷ đọc thuộc luật lệ, sao rơi xuống nước tỉnh dậy, đến cả luật pháp Đại Khang cũng không hiểu?

Hiện tại ta là con kế thất, phu nhân trước của phụ thân đã mất sớm, của hồi môn để lại, nhà chồng cũng không thể tùy tiện động vào.

Có con cái thì con cái thừa kế, nếu không có con cái thì phải trả về cho nhà mẹ đẻ.

Chiếm dụng của hồi môn nhà vợ, chỉ có những nam nhân không có tiền đồ mới làm.

Phụ thân giữ chức đứng đầu Lễ bộ, một trong sáu bộ thượng thư, sao có thể làm loại chuyện này?

Nhưng tỷ tỷ không nghe, thẳng thừng nói nếu mẫu thân không đưa của hồi môn cho nàng, nàng sẽ đi cáo trạng trước mặt bệ hạ.

“Mẫu thân của ta là nữ nhi thế gia vọng tộc, sao có thể so sánh với ngươi, con gái của một thương hộ sa sút.”

“Thấy của hồi môn mẫu thân ta để lại thì không rời mắt được phải không?”

“Chỉ tiếc rằng, những thứ tốt như vậy, chỉ có ta là đích nữ mới xứng được hưởng, các ngươi nhìn một chút đều là đi quá giới hạn!”

Phụ thân tức đến nỗi suýt nữa thì thổ huyết, phất tay nói: “Để nàng lấy đi!”

“Tô gia chúng ta, chưa đến nỗi phải tính toán của hồi môn của nữ nhi mình!”

2.

Tỷ tỷ lấy hết của hồi môn, liền dọn ra ngoài ở.

Mẫu thân lo lắng nàng là nữ tử chưa xuất giá, một mình ở bên ngoài không an toàn, muốn gọi hộ vệ trong phủ bảo vệ.

Tỷ tỷ không chút cảm kích, cười lạnh nói: “Ai mà không biết, Trương hộ vệ trong phủ này là cháu trai nhà mẹ đẻ của ngươi, bảo vệ ta cái gì, là muốn theo dõi ta đi?”

Chỉ mang theo mấy nha hoàn bà tử dùng thuận tay, còn lại đều mua từ bên ngoài.

Mẫu thân ở đâu cũng chiều theo nàng, chưa từng bạc đãi nàng nửa phần.

Nhưng ngược đãi đích nữ, bức đích nữ phải dọn ra ngoài ở, tiếng xấu đố kỵ độc ác vẫn truyền ra ngoài.

Liên lụy đến cả danh tiếng của ta, những nhà vốn có ý định cầu hôn đều rút thiếp canh về.

Nhưng việc kinh doanh của tỷ tỷ lại vô cùng phát đạt.

Đích nữ của Lễ bộ Thượng thư lại ra mặt làm ăn, ai mà không muốn xem náo nhiệt?

Những thứ trong cửa hàng của tỷ tỷ cũng thực sự lạ mắt.

Đồ ăn, đồ uống, đồ dùng, đều là những thứ mới lạ chưa từng thấy.

Ngay cả cung nữ và quý nhân trong cung cũng đến mua đồ của nàng.

Rất nhanh trưởng tỷ đã trở thành nữ tử làm ăn phát đạt nhất kinh thành.

Đệ đệ thèm ăn, muốn ăn điểm tâm mới lạ trong cửa hàng của nàng, ta sai người đi mua, bị nàng và nữ chưởng quầy kia mắng cho một trận.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ta tay trắng gây dựng cơ nghiệp lớn như vậy, không thấy các ngươi giúp đỡ nửa phần, giờ thấy ta phát đạt rồi, liền muốn làm tiền? Thật là không biết xấu hổ!”

“Đúng vậy, điểm tâm nhà chúng ta đều phải đặt trước, dù là đệ đệ cùng cha khác mẹ đến, cũng không được chen ngang!”

Tay trắng gây dựng cơ nghiệp? Của hồi môn tỷ tỷ mang ra khỏi nhà đủ đến mười tám kiệu.

Không thấy giúp đỡ càng buồn cười hơn, nếu không có sự đồng ý của cha, cửa hàng này của nàng sợ là ngày đầu tiên đã bị niêm phong rồi.

Có thể kinh doanh đến bây giờ, ai mà không phải do nể mặt cha?

Ta nói với đệ đệ: “Tô Khiêm ngoan, chúng ta không mua nữa, muốn ăn gì, tỷ về làm cho đệ được không?”

Trà bánh quả của Tô Nguyệt Ảnh có gì lạ, chỉ là hình dạng đặc biệt, mọi người ăn cho mới lạ mà thôi.

Ta nghiên cứu một phen, chưa chắc không bắt chước được.

Ta cũng không tin, đệ đệ ta lại không ăn được món điểm tâm này!

Tô Nguyệt Ảnh ở phía sau cười nhạo: “Chỉ dựa vào loại khuê các thiên kim mười ngón không dính nước này như ngươi, còn muốn làm ra được điểm tâm ta làm sao?”

“Dù có học thêm hai nghìn năm nữa, ngươi cũng học không được!”

Ta quay lại nhìn nàng: “Tỷ tỷ trước kia cũng là khuê các thiên kim, còn đọc đủ thứ sách thánh hiền.”

“Giờ cũng chỉ là một tiểu nhân buôn bán, toàn thân đầy mùi đồng tiền, ngay cả tình thân cũng không màng!”

Rồi kéo Tô Khiêm đi.

Lờ mờ nghe thấy Tô Nguyệt Ảnh ở phía sau ta chửi nhỏ.

“Thứ trà xanh chết tiệt, giả vờ thanh cao cái gì.”

“Đích nữ tôn quý như ta còn chưa lên tiếng, thứ nữ hèn hạ như ngươi lại còn vênh váo.”

Thật buồn cười, mẫu thân ta tuy là kế thất, nhưng cũng là chính thất phu nhân.

Tính ra ta cũng là đích nữ, sao lại thấp kém hơn nàng ta?

Tỷ muội ruột thịt, không biết vì sao nàng cứ mở miệng là lại gọi ta một tiếng thứ nữ!

Tô Khiêm rất thất vọng, cắn môi hỏi ta: “Tỷ tỷ, đại tỷ tỷ sao vậy? Có phải không thích Khiêm nhi nữa không?”

Trước kia trưởng tỷ rất thương Tô Khiêm, Tô Khiêm năm tuổi vỡ lòng, chính là trưởng tỷ đích thân dạy dỗ.

Ta phải nói với đứa trẻ thế nào đây, trưởng tỷ giờ coi ngươi như kẻ thù, hoàn toàn không giống trước kia?

Chỉ nói: “Khiêm nhi ngoan, chúng ta về đọc sách được không?”

Phụ thân biết chuyện này, thở dài cả đêm, chỉ nói: “Sau này các con không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mặt nàng, lão phu coi như chưa từng sinh ra người nữ nhi này.”

Kể từ đó, trưởng tỷ ở kinh thành danh tiếng nổi như cồn.

Kết giao với công chúa, được thái hậu thưởng thức, khiến Hằng vương và Dự vương vì nàng mà ghen tuông, đánh nhau kịch liệt.

Tất cả những điều này, đều không liên quan gì đến chúng ta, không muốn dính dáng đến nàng nửa phần.

Không ngờ, chúng ta không làm gì cả, tai họa ngập trời vẫn là rơi xuống trên đầu chúng ta.

Chỉ vì tỷ tỷ và Hằng vương có tình, Hằng vương lại không chịu cưới nàng làm chính phi, nên nàng liền bỏ trốn.

Hằng vương tức giận, bắt toàn bộ gia đình chúng ta, dùng tính mạng chúng ta uy hiếp, bắt nàng quay lại cầu xin hắn.

Toàn bộ gia đình chúng ta: “???”

3.

Hằng vương là đích tử của hoàng hậu, địa vị tôn sùng.

Tuy chưa được lập làm thái tử, nhưng mọi người đều cho rằng, hắn là ứng cử viên hoàng đế tương lai không ai sánh bằng.

Trưởng tỷ không biết làm sao mà lại cùng hắn yêu nhau, đến mức bàn đến chuyện hôn nhân.

Điều khiến người ta khó hiểu là, Hằng vương vốn nắm chắc phần thắng lại đột nhiên khởi binh bức cung, giam lỏng hoàng đế, muốn tự lập làm đế.

Càng quá đáng hơn là sau khi trưởng tỷ không chịu làm tiểu thiếp của hắn, đào hôn, hắn phát điên bắt hết chúng ta lại.

“Tô Nguyệt Ảnh, ai cho phép ngươi rời khỏi cô?”

“Ngươi là thuộc về cô! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi.”

“Hiện tại từ trên xuống dưới Tô gia đều nằm trong tay cô, nếu ngươi không quay lại, mỗi ngày cô sẽ giết một người Tô gia, cho đến khi ngươi hồi tâm chuyển ý mới thôi!”

Hôm đó, hắn đã đâm cha ta một nhát, trực tiếp đưa cha ta về trời!

“Cô không tin, ngươi ngay cả tính mạng của cha mình cũng không màng!”

Trưởng tỷ không xuất hiện, chỉ sai người truyền lời.

“Mộ Dung Viễn, ngươi không uy hiếp được ta!”

Mẫu thân vì phụ thân chết thảm, vừa kinh vừa sợ, tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu lớn.

Ngày hôm sau lại bị Hằng vương trói trên giàn hỏa thiêu.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận