1.
Trong phòng khám yên tĩnh, chỉ còn tiếng bút máy loạt soạt trên giấy.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi tôi theo đuổi Ôn Cảnh Sơ.
“Tại sao không thể đồng ý?”
Ánh mắt tôi chăm chú nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp của anh mà thèm nhỏ dãi.
Ôn Cảnh Sơ mặc áo khoác trắng, ánh nắng chiếu lên sóng mũi cao của anh khiến khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú.
Đôi mắt hẹp dài hơi hạ xuống, vẻ mặt bình thản không gợn sóng.
Anh mặt không cảm xúc, bình tĩnh từ chối tôi lần thứ ba mươi: “Vì anh và anh của em, chỉ có thể chọn một.”
Lần đầu tiên gặp anh năm cấp ba đã là như vậy.
Anh và anh tôi, vì vị trí đầu khối mà tranh nhau đến mức cậu chết tôi sống.
Đương nhiên là anh tôi một mình tức giận.
Ôn Cảnh Sơ vĩnh viễn là dáng vẻ kiêu ngạo kia, lạnh lùng nhìn anh tôi buông lời ác độc với mình rồi mặc kệ.
Đối với tôi cũng rất lạnh nhạt.
Khổ nỗi tôi lại yêu thầm anh nhiều năm, ngay cả khi muốn nói với anh một câu cũng cần rất nhiều dũng khí.
Lúc tôi đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng anh tôi gào thét:
“Đường Nguyên Nguyên, tầng này có tên khố Ôn Cảnh Sơ, em chạy lung tung cái gì! Đi ra đây!”
Tôi bị dọa cho giật mình, Ôn Cảnh Sơ còn chưa kịp phản ứng tôi đã cúi xuống trốn dưới gầm bàn anh.
Muốn chết mất!
Nếu để anh tôi biết tôi nhân lúc đến đưa cơm cho anh ấy rồi chạy đến tán tỉnh Ôn Cảnh Sơ, kiểu gì anh ấy cũng treo tôi lên đánh.
Không gian dưới gầm bàn chật chội, tôi động đậy đầu, đột nhiên đụng vào một nơi nào đó mềm mại.
Giọng Ôn Cảnh Sơ trở nên cứng ngắc, anh lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Đừng lộn xộn.”
Một giây sau, anh tôi xuất hiện ở cửa ra vào, giọng điệu không chút thân thiện: “Tên nhãi kia, cậu có gặp em gái tôi không?”
Ôn Cảnh Sơ đảo mắt qua tôi.
Trái tim tôi như lơ lửng trên cuống họng.
Tôi cẩn thận nắm lấy áo khoác trắng của Ôn Cảnh Sơ giật nhẹ như cầu xin.
Một giây sau nghe thấy tiếng cười khẽ của anh: “Không gặp.”
Anh quá hiểu cách nên dùng ngữ điệu như thế nào để chọc anh tôi tức điên.
Lúc tôi đang định thả lỏng thì anh tôi đột nhiên phát ra gì đó.
Anh ấy chế giễu: “Dưới bàn giấu người à, được đó, cũng thật biết chơi.”
Tôi căng thẳng hơn, ôm chặt hơn nữa.
Ôn Cảnh Sơ bình thản nói: “Bạn gái, làm sao?”
“Ồ, còn có bạn gái? Mộ tổ của nhà cô gái nào bị đào ra đưa đến chỗ cậu vậy?”
Nói xong tự bị bản thân chọc cười thành tiếng.
Ôn Cảnh Sơ mỉm cười, giọng càng dịu dàng hơn: “Đúng vậy, thật thảm.”
2.
Anh tôi đi rồi.
Tôi bị dọa cho hai chân nhũn ra, một lúc lâu sau vẫn không động đậy được.
“Thích ngồi xổm trong đó thế à?”
Ôn Cảnh Sơ lạnh nhạt hỏi tôi.
Lúc này tôi mới chú ý đến vị trí xấu hổ của mình, nhanh chóng cúi đầu đi ra khỏi gầm bàn, mặt đỏ như quả hồng.
“Thật xin lỗi, khiến anh gặp phiền phức rồi.”
Ánh mắt Ôn Cảnh Sơ trở nên sắc bén: “Sau này đừng trốn ở đó.”
“Vậy trốn ở đâu?”
Lần đầu tiên Ôn Cảnh Sơ không biết nói gì, anh nhắm mắt lại, sau đó nghiêm túc nhìn tôi: “Anh và em không thể, hiểu chưa?”
Anh cầm bút máy gõ nhẹ lên bàn: “Anh không phải người tốt, vậy nên cách anh xa chút.”
Lúc đi ra khỏi phòng, tôi va chạm với một người phụ nữ.
“Nguyên Nguyên?”
Hứa Vi Vi mặc áo khoác trắng, cười nhìn tôi: “Em cũng đến tìm Cảnh Sơ sao?”
Tôi nghẹn giọng, gật đầu.
Cô ấy là bạn học của Ôn Cảnh Sơ, sau khi tốt nghiệp thì vào cùng bệnh viện với anh.
Khá là thân thiết.
Cô ấy rất ưu tú, là người cùng một thế giới với anh.
Tôi đứng sang một bên, ấp a ấp úng: “Chị Vi Vi, em về trước…”
Nói xong không đợi cô ấy phản ứng đã chạy.
Sau lưng vang lên giọng nói vui vẻ của Hứa Vi Vi: “Cảnh Sơ, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?”
Tôi biết rõ bản thân không đùa giỡn.
Ngày hôm đó, tôi về tìm bạn thân đi uống rượu.
Càng uống càng hăng.
“Cậu nói xem, tại sao anh ấy lại không thích mình?”
Bạn thân đỡ tôi đã mềm thành đống bùn: “Cậu cũng không nhìn xem anh cậu là cái dạng gì, người ta có thể thích cậu mới là lạ.”
Thấy tôi thật sự đau khổ, cô ấy chỉ tôi một chiêu.
“Cậu thử đăng bài lên vòng bạn bè, thăm dò một chút, nếu không có phản ứng gì thì bai.”
Tôi nắm lấy cây cỏ cứu mạng, đưa di động cho cô ấy: “Mau cứu mình.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBạn thân cầm lấy, cúi đầu đánh máy một lúc sau đó ném lại cho tôi: “Đã xong, chờ một lát.”
Tôi mở vòng bạn bè lên nhìn.
[Mọi người giúp đỡ, mang thai rồi nên làm gì?]
Bên dưới có que thử thai, người xem chỉ có một mình Ôn Cảnh Sơ thấy được.
…
Tôi ngẩng đầu, nghiến răng nói: “Mình và anh ấy chưa qua làm chuyện gì khác người…”
Vẻ mặt bạn thân không giữ nổi bình tĩnh: “Ôi, cậu không nói sớm…”
Tôi như bị sét đánh, lần này thì xong rồi…
Điện thoại rung lên.
Màn hình xuất hiện tên Ôn Cảnh Sơ.
Bạn thân vui phát điên: “Cậu nhìn đi, đến rồi đến rồi!”
Tôi cẩn thận nhận điện thoại, âm thanh nhỏ như muỗi: “Alo…”
“Con của ai?”
Giọng Ôn Cảnh Sơ lạnh đến mức đáng sợ.
Tôi sởn da gà, lắp bắp nói: “Liên quan gì đến anh?”
Đúng lúc bên cạnh tôi có một tên nhóc trẻ trâu, anh ta cười đùa tí tửng hỏi:
“Chị, không có ai ở với chị sao, em mời chị uống một ly nhé?”
Giọng bên kia dừng lại, anh hỏi: “Ở đâu?”
Bạn thân lập tức trả lời: “Số 48 Nam Kinh, quán bar Diễm Hỏa.”
Ngay cả tiếng đặt điện thoại xuống ở bên kia đầu dây cũng mang theo sự tức giận.
Tôi ngẩn người: “Đây là chuyện gì vậy?”
Sao anh còn tức giận hơn cả anh tôi vậy?
3.
Buổi tối ngày cuối tuần, tôi như học sinh tiểu học bị Ôn Cảnh Sơ mang ra từ trong quán bar.
Tôi uống chút rượu, đi đường nghiêng nghiêng ngả ngả.
Hai tay bám chặt vào tay Ôn Cảnh Sơ: “Anh, thích… thích anh…”
Cả người anh đều hiện lên sự lạnh lẽo.
Không nói một lời.
Từ góc của tôi nhìn sang chỉ có thể thấy đường cong hàm đang căng cứng của anh.
Anh mang theo tôi như đám bùn nhão rời đi, đi qua góc đường đến dưới tầng tòa nhà.
Đúng lúc này anh tôi đẩy cửa đi ra, trừng mắt nói: “Bỏ em gái tôi ra.”
Ôn Cảnh Sơ dừng bước, ánh mắt lạnh như dao: “Cút.”
Anh tôi tức giận, xông đến nắm lấy cổ áo Ôn Cảnh Sơ.
“Thái độ của cậu là sao? Có phải tôi từng nói cậu đừng chạm vào em gái tôi rồi không?”
Tôi loạng choạng chạy đến kéo tay anh trai nhưng lại bị anh ấy hất ra, người xoay một vòng, đầu đập thẳng vào cột điện bên cạnh.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên.
Mười phút sau đó, tôi ôm trán sưng như túi xách, ngồi ở ghế sau xe Ôn Cảnh Sơ, tay khác cầm túi nôn ọe không ngừng.
“Anh… Chậm một chút… Ọe…”
Anh tôi lạnh mặt ngồi ở ghế phó lái.
Ôn Cảnh Sơ im lặng lái xe đến bệnh viện.
Đại khái là tôi bị chấn động não nên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Nửa đêm, tôi bị Ôn Cảnh Sơ mang vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ khoa cấp cứu lần đầu tiên thấy Ôn Cảnh Sơ thế này, vui vẻ hỏi: “Ái chà, bác sĩ Ôn, mang bạn gái đến khám sao?”
Ôn Cảnh Sơ hơi nhếch miệng, nói chuyện logic rõ ràng:
“Cô ấy uống rượu, trên đường bị đụng vào cột điện, phiền anh mở phòng kiểm tra, tôi đưa cô ấy đi kiểm tra.”
Tôi loạng choạng nắm lấy cánh tay anh, chỉ cảm thấy anh thật cao.
Phía sau đột nhiên vang lên giọng của anh trai tôi.
Nghe thâm trầm như ma quỷ bò ra từ địa ngục.
“Đường Nguyên Nguyên, bố đứa bé là ai?”
Tôi giật mình, rượu bay đi hơn nửa, quay đầu nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của anh trai và chiếc điện thoại đã bị mở trên tay anh ấy.
Từ trước đến nay điện thoại tôi đều không cài mật mã.
Bài đăng chỉ để mình Ôn Cảnh Sơ xem khiến anh tôi bùng nổ.
Tôi lập tức phản bác: “Không phải, em không có mang thai…”
Ai ngờ một giây sau, anh tôi đột nhiên đấm thẳng vào mặt Ôn Cảnh Sơ.
Giống như một chú chó đầu đàn, anh ấy xắn tay áo lên đấm thẳng: “Cmn chứ cậu dám ngủ với em gái tôi?”
Tất cả mọi người xung quanh nghe xong đều choáng váng.
Hai người này là nhân tài đứng đầu nổi danh của bệnh viện.
Học sinh giỏi đánh nhau, ai mà không thích xem cho được?
Ôn Cảnh Sơ bị đánh lệch mặt sang một bên, làn da trắng nõn nhanh chóng xuất hiện dấu nắm đấm.
Anh dựa vào bàn xem bệnh, hít nhẹ một hơi rồi đột nhiên cười lạnh.
Trong lòng tôi có dự cảm không tốt.
Chỉ thấy Ôn Cảnh Sơ từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh lùng với tôi lại đột ngột nắm lấy tay rồi kéo tôi vào lòng.
Anh nhìn anh trai tôi, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ là của tôi, cậu có ý kiến gì sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.