10
Trên đời này làm gì có bức tường nào kín gió, Hoàng hậu tư thông với Nhân thân vương, nhiều năm chưa từng cắt đứt liên lạc.
Mặc dù hai người có cẩn thận hơn nhưng cuối cùng vẫn bị nắm thóp.
Các cung nữ và thái giám trực trong cung đều bị hành hình, thử đủ mọi cách, ngay cả bà đỡ đẻ cho Hằng Vương cũng nói rằng Hằng Vương sinh đủ tháng, cũng không phải là sinh non.
Hoàng đến tức giận đến thất khiếu bốc khói.
“Ban cho Hoàng hậu tội chết!”
“Ban cho Nhân thân vương tội chết!”
“Ban cho Hằng Vương tội chết!”
“Lễ bộ Thượng thư có công tố giác, thưởng!”
“Dự Vương tính tình ngay thẳng, không sợ cường quyền, cũng rất giống Trẫm… Lập làm Thái tử.”
“Đoan phi phẩm hạnh cao quý, nhu thuận cần cù, phong làm Hoàng hậu!”
Thánh chỉ truyền tới hậu cung, Hoàng hậu vô cùng uất ức.
“Bệ hạ, ngài và ta có nhiều năm tình cảm vợ chồng, người lại nhẹ dạ tin lời nhảm của người ngoài sao?”
“Hai chữ trong sạch, thần thiếp đã nói đến mệt nhoài rồi.”
Sau đó thả tóc ra, cắt lấy một đoạn vứt xuống đất.
Hoàng đế tức giận trực tiếp cho bà ta một cái tát.
“Nữ tử không thể tùy tiện cắt đứt tóc mình trừ khi là có Quốc tang hoặc là tang phu.”
“Ngươi là đang trù yểu cho Trẫm chết sao?”
“Người đâu, ban cho tiện nhân này một dải khăn trắng!”
Cuối cùng ngay cả rượu độc cũng không cho, thật là không có thể diện.
Nghe nói, thời điểm Hoàng hậu bị siết chết, trên các ngón tay vẫn còn đeo móng tay giả.
Bà ta nói, bà ta là Hoàng hậu, chết cũng phải chết có thể diện.
Dù gì Nhân thân vương cũng là thân đệ của Hoàng đế, Hoàng đế cũng không nỡ huynh đệ tương tàn, cho hắn ta một ly rượu độc.
Trước khi chết, Nhân thân vương rơi lệ đầy mặt: “Một năm kia, hạnh hoa vi vũ, nàng nói nàng là cung nữ bình thường… Có lẽ, từ khi mới bắt đầu đã là sai lầm.”
Ngay tại lúc mọi người chúng ta cho là Hằng Vương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hằng Vương thân là nam chủ bệnh điên lại vượt ngục.
Hơn nữa còn triệu tập binh mã, binh lính quanh hoàng thành, đốt cháy cung điện.
“Phụ hoàng! Có phải là thân sinh của người hay không quan trọng đến vậy sao?”
“Ta đã gọi người là phụ hoàng hai mươi năm rồi!”
“Chỉ cần phụ hoàng đồng ý truyền ngôi cho ta, nhi thần có thể không nhắc chuyện cũ, phụ tử chúng ta vẫn như trước kia!”
Văn võ cả triều đều bị bao vây trong hoàng cung, đối mặt với nam chủ bệnh điên với ngọn lửa hừng hực từ xa.
Dự Vương liều chết bảo vệ Hoàng đế, không cam lòng cắn răng.
“Thật chẳng lẽ thiên mệnh không thể trái, chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, vẫn phải bại bởi cái người điên này sao?”
Nhưng vào lúc này, ta và Trưởng tỷ cưỡi ngựa chạy đến.
Trưởng tỳ không để ý thế lửa, xông thẳng vào đám cháy.
Mọi người kinh ngạc: “Tô Đại tiểu thư? Ngươi làm gì vậy?”
Chỉ nghe Trưởng tỷ lạnh lùng nói: “Cơ thể này của ta vừa là nền tảng cho sự tồn tại của thế giới này, nếu bị lửa thiêu chết thì thế giới này cũng sẽ sụp đổ phải không?”
“Thiên đạo, à không, hệ thống, ngươi nhẫn tâm như vậy sao, nhìn nữ chủ của mình còn chưa lên sóng đã phải dùng cơ thể chết tại đây sao?”
À, không hổ là Trưởng tỷ, tỷ tỷ thông minh!”
Lại biết uy hiếp hệ thống!
Đúng như dự đoán, vì không để cho nữ chủ bị thiêu chết giữa ban ngày, trên trời lại bắt đầu đổ mưa.
Ngọn lửa được dập tắt ngay lập tức.
Mọi người đều sống sót.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHằng Vương nhìn Trưởng tỷ, tức giận phun ra một ngụm máu: “Ngươi! Ngươi là thứ yêu nghiệt, lại có thể khiến lão Thiên gia phải tuân theo mệnh lệnh của ngươi?”
Trưởng tỷ lắc đầu cười khổ: “Không có cơ thể của nữ chủ, không có mạng của nữ chủ thì chỉ là một người phàm mà thôi.”
11
Trải qua một trận hỏa hoạn, trong cung điện có vô số thương vong.
Mặc dù Hoàng đế không bị chôn sống trong biển lửa nhưng cũng bị khói dày đặc làm sặc phổi, chẳng bao lâu sau lâm bệnh nặng và qua đời.
Dự Vương thân là Thái tử, thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Vốn dĩ y muốn giết Mộ Dung Viễn báo thù cho phụ thân.
Lại bị Trưởng tỷ ngăn cản.
“Thiên Đạo rất kỳ quái, Mộ Dung Viễn là nam chủ, nếu như tùy tiện giết chết, hắn ta trọng sinh lại sẽ ra sao?”
“Ai biết được liệu hắn ta có sống lại vào thời điểm mà chúng ta chưa sống lại và giết chết tất cả chúng ta hay không?”
Mộ Dung Tiến hỏi: “Vậy theo ý của Đại tiểu thư, nên xử trí như thế nào?”
Trưởng tỷ: “Không bằng nhốt hắn ta suốt đời, để hắn ta tu hành phật pháp, đoạn tuyệt trần niệm, bầu bạn với Thanh Đăng cổ Phật đến hết quãng đời còn lại.”
Mặc dù Mộ Dung Tiến không thoải mái nhưng cũng không từ chối thỉnh cầu của Trưởng tỷ.
“Tạo nhiều nghiệp sát sinh như vậy, nhưng được chết già thật sự tiện nghi cho hắn ta!”
Sau đó, Mộ Dung Tiến xin phụ thân cưới ta, muốn sắc phong ta làm Hoàng hậu.
Nhưng bị ta từ chối.
“Đa tạ sự yêu thích của bệ hạ, nhưng mà trong lòng ta rõ ràng.”
“Là đế vương không thể lún sâu vào tình yêu, cũng không có khả năng chỉ thích một mình ta.”
“Ngày tháng trong cung điện này quá dài, người dù tốt đến mấy cũng sẽ mất đi ý định ban đầu, cuối cùng rơi vào kết cục phu thê bất hòa, oán hận nhau, không bằng vừa mới bắt đầu đã không cần bắt đầu.”
“Dung nhi quyết định cả đời ở bên tỷ tỷ, chính người tự chơi đi!”
Sau khi Trưởng tỷ biết thì thở dài nói: “Muội thật sự không cân nhắc sao?”
“Nhưng y đã yêu muội cả hai đời.”
Ta: “Yêu nhau cũng không nhất định phải chung một chỗ.”
“Huống chi, muội muốn làm nữ chủ tỉnh táo, làm sao có thể xuất giá?”
“Độc giả sẽ nói ta dựa vào nam nhân!”
Trưởng tỷ tự nhận quả thực là thế: “Không sai, chúng ta không thể dựa vào dù một chút!”
Từ đó về sau, ta theo Trưởng tỷ tu hành.
Mặc dù, thỉnh thoảng phải chiến đấu chống lại linh hồn của nữ nhân xuyên qua, sẵn sàng phá bỏ phong ấn bất cứ lúc nào, nhưng lần nào Trưởng tỷ cũng sống sót nhờ ý chí mạnh mẽ của mình.
Bởi vì dùng cơ thể của nữ chủ của thế giới này, Trưởng tỷ làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Nàng ấy cầu mưa, cứu trợ thiên tai, đắp đê, xây công trình thủy lợi, xây học đường, tạo phúc vạn dân, công đức vô lượng.
Mấy lần gặp khủng hoảng cũng có thể chuyển nguy thành an.
Tục xưng: Nhân vật chính không chết được.
Mà ta đi theo bên cạnh tỷ ấy, ngao du thiên hạ, cũng thu được rất nhiều kiến thức và bản lĩnh.
Tính tình Mộ Dung Tiến rất bướng bỉnh, nói ta không gả cho y, y cũng không bắt ép, nhưng cũng không ai có thể cản trở y chờ ta.
Kế vị được ba năm, lại không thú thê sinh tử mà là đưa Tô Khiên theo bên cạnh, dạy dỗ như thân đệ.
Tỷ tỷ khuyên ta không bằng trở về đi, ta lắc đầu một cái.
“Nam nhân sao có thể quan trọng bằng tỷ tỷ chứ?”
Lại như vậy qua mấy năm, có một hôm, sáng sớm ta tỉnh dậy đi gặp Trưởng tỷ, lại thấy một tiên nhân râu trắng đưa Trưởng tỷ đi.
Hắn nói Trưởng tỷ có tiên duyên.
Tu tiên, vậy coi như phải đi đến một nơi khác.
Điều này cũng có nghĩa là nữ chủ xuyên qua ở nơi này vĩnh viễn không thể chiếm lấy cơ thể của Trưởng tỷ nữa.
Ta không khỏi xúc động nói một câu: “Tỷ tỷ trâu bò!!!”
-HOÀN-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.