3
Hằng Vương là con trai trưởng của Hoàng hậu, địa vị tôn kính.
Dù chưa lập Thái tử, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Hoàng đế tương lai.
Không biết sao Trưởng tỷ lại tương ái tương tri cùng hắn ta, đến mức bàn chuyện cưới gả.
Điều khiến người khó hiểu hơn là Hằng Vương vốn đang nắm chắc phần thắng lại đột nhiên khởi binh bức vua thoái vị, giam lỏng Hoàng đế, muốn tự xưng đế.
Hơn nữa, sau khi Trưởng tỷ không muốn làm trắc thất của hắn ta, sau đó đào hôn thì bắt giữ tất cả chúng ta.
“Tô Nguyệt Ảnh, ai cho phép nàng rời khỏi cô?”
“Nàng là của cô! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi.”
“Bây giờ từ trên xuống dưới toàn bộ Tô gia đều ở trong tay cô, nếu nàng không trở lại, một ngày cô sẽ giết một người của Tô gia, cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý mới ngưng!”
Ngày đó, đã cho phụ thân ta một đao, trực tiếp đưa phụ thân ta về cõi Phật!
“Cô không tin, ngay cả tính mạng của cha nàng nàng cũng không quan tâm!”
Trưởng tỷ không xuất hiện, chỉ gọi người truyền lời nhắn đến.
“Mộ Dung Viễn, ngươi không uy hiếp được ta đâu!”
Mẫu thân vì phụ thân chết thảm mà tức giận đan xen, nôn ra một ngụm máu lớn.
Ngày thứ hai lại bị Hằng Vương treo trên đống lửa.
“Tô Nguyệt Ảnh, ta nghe nói kế mẫu của nàng xem nàng như thân sinh, nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn bà ta bị lửa thiêu chết sao?”
Ta đau khổ cầu khẩn Hằng Vương đừng thiêu chết mẫu thân ta.
“Điện hạ, van xin ngài, đừng thiêu mẫu thân ta.”
“Để cho ta thay mẫu thân đi!”
Trong lòng ta căm hận Hằng Vương, càng oán tỷ tỷ vô tình, nhưng sao ta có thể bằng lòng để mẫu thân phải chịu đựng nỗi đau bị ngọn lửa thiêu đốt?
Đau khổ cầu khẩn, gần như đập đầu đến sứt mẻ.
Nhưng Hằng Vương lại nâng cằm ta lên, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự Trưởng tỷ của ta, như điên cuồng nói: “Đừng tưởng rằng dáng dấp ngươi có mấy phần tương tự tỷ tỷ của ngươi là có thể mê muội cô!”
Sau đó dùng kiếm chém lên mặt ta hai nhát, ngửa mặt lên trời hô to: “Ảnh nhi, nàng ra đi!”
“Đời này cô chỉ yêu duy nhất một người, tuyệt sẽ không nhìn những hồ mị tử khác dù chỉ một cái!”
Ta cố nén đau nhức trên mặt, khó tin nhìn Hằng Vương trước mắt, không hiểu mình đã trở thành hồ mị tử từ khi nào.
Tô Khiên hô to gọi tỷ tỷ, té nhào trước mặt ta, lại bị thị vệ của Hằng Vương ghì chặt lại.
Ngọn lửa được đốt lên, chúng ta trơ mắt nhìn mẫu thân giãy giụa, kêu rên ở trong lửa, mãi đến khi không còn hơi thở.
Từ đầu đến cuối, Tô Nguyệt Ảnh cũng không xuất hiện.
Hằng Vương vô cùng tức giận, tóm đệ đệ Tô Khiên treo trên cổng thành.
“Nàng không quan tâm cha nàng, cũng không quan tâm kế mẫu của nàng, vậy rốt cuộc nàng quan tâm ai?”
“Người đâu! Treo vật nhỏ này lên trên cổng thành, để cho nàng có thể nhìn thấy từ xa.”
“Ảnh nhi có tấm lòng nhân hậu nhất, nhưng lại có chút bướng bỉnh, nếu nhìn thấy đệ đệ nàng sắp chết, nhất định trong lòng không đành lòng, cầu cô thả hắn ra!”
Đệ đệ vừa khóc vừa gọi ta: “Tỷ… Cứu đệ… Huhuhu…”
Ta nhìn đệ đệ đáng thương, vành mắt sắp nứt.
“Hằng Vương, ngươi sẽ chết không được tử tế!”
“Đôi cẩu nam nữ là ngươi và Tô Nguyệt Ảnh tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!”
Hằng Vương nghe vậy, đạp về phía ngực ta một cước.
“Ngươi tiện nhân kia, xứng mắng Ảnh nhi sao?”
“Nhất định là bình thường các ngươi không đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy mới không chịu vì các ngươi mà quay lại bên cạnh cô.”
“Vậy thì cô giữ lại các ngươi có gì ích gì?”
Cuối cùng đệ đệ bị treo chết ở trên cổng thành, mà ta bị Hằng Vương hạ lệnh ban thưởng cho binh lính, bị hành hạ đến chết.
Sau khi cả nhà chúng ta đều bị Hằng Vương tàn nhẫn giết chết, rốt cuộc Tô Nguyệt Ảnh cũng xuất hiện.
“Ngươi thật là tàn nhẫn! Ngươi vì ép ta, lại giết chết cả nhà ta!”
“Mặc dù bọn họ không đối xử tốt với ta, nhưng đó cũng là mấy mạng người sống sờ sờ mà!”
Ánh mắt Hằng Vương hung ác, giọng điệu tà ác, giống như bị quỷ ám vậy: “Quả nhiên nàng để ý những người này, không được, nàng chỉ có thể để ý cô!”
Sau đó nhốt Tô Nguyệt Ảnh bên cạnh, bức bách nàng ta, quyến rũ, cường thủ hào đoạt.
Tô Nguyệt Ảnh thì hận hắn ta, trả thù, trầm luân, có thai, chạy trốn, bị bắt trở về, trốn chạy lần nữa, lại bị bắt trở về… Sau đó, tha thứ cho hắn ta.
“Suy cho cùng, chàng cũng là cha của đứa bé, ta hận chàng nhưng cũng yêu chàng, không xuống tay được với chàng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBọn họ không biết, sau khi cả nhà chúng ta chết đi, đều lơ lửng trên trên không nhìn bọn họ.
Càng hoang đường là chúng ta đều sống lại, phát hiện đây lại là một quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm, nữ chủ Tô Nguyệt Ảnh là người xuyên sách, cả nhà chúng ta đều là một phần trong “trò chơi” của bọn họ, chỉ là phông nền, công cụ hình người thôi.
4
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở lại khoảnh khắc Trưởng tỷ rơi xuống nước và được vớt lên.
Nhìn Tô Nguyệt Ảnh sắp tỉnh lại trên giường nhỏ, ta nhặt chiếc gối bên cạnh đè lên mặt Tô Nguyệt Ảnh.
“Ngươi tiện nhân kia, hại chết cả nhà chúng ta nhưng bản thân lại phong lưu sung sướng với kẻ thù giết chết chúng ta.”
“Cảm giác giẫm lên hài cốt của chúng ta là cảm giác như thế nào? Cảm giác chiếm đoạt cuộc sống của người khác rất tốt đúng không?”
“Ta sẽ không để ngươi có cơ hội trở thành yêu ma, vậy nên bây giờ hãy chết đi ngay lập tức, ngay lập tức!!!”
Mẫu thân ở một bên nhìn thấy ta đột nhiên chất vấn, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mẫu thân xưa nay nhu nhược không thể tự lo liệu tiến lên đè lấy đôi tay đang vùng vẫy của Tô Nguyệt Ảnh: “Dung nhi dùng sức đi! Đè chết nàng ta! Đè chết nàng ta thì tốt!”
Nha hoàn Xuân Lan ngây người chốc lát, hô to một tiếng: “Xin Đại tiểu thư đi chết đi, nô tỳ cũng là không còn cách nào!!!”
Sau đó đè hai chân Tô Nguyệt Ảnh xuống!
Giờ khắc này, không cần nhiều lời, ba người chúng ta đều biết chúng ta sống lại rồi.
Mà giờ khắc này Tô Nguyệt Ảnh nằm trên giường sắp tỉnh lại chính là tai tinh sắp hại chết chúng ta.
Chỉ cần nàng ta sống thì chúng ta đều đừng nghĩ được sống nữa.
Ta liều chết đè gối lên trên mặt Tô Nguyệt Ảnh, cảnh tượng cả nhà chết thảm ở kiếp trước hiện lên trong đầu.
Ta rất sợ hãi, cũng rất căm hận.
Ai ngờ, ở lúc đang ngàn cân treo sợi tóc, Tô Nguyệt Ảnh bị ta ghì chặt xuống lại giãy giụa ra khỏi gối, liều mạng hô lên một câu.
“Muội đừng giết tỷ! Tỷ chính là tỷ!”
Lực đạo trên tay ta thả lỏng một chút: “Hả?”
Tô Nguyệt Ảnh nắm tay của ta, trong mắt rưng rưng, thở hồng hộc: “Khụ khụ khụ! Muội muội bớt giận, tỷ… Tỷ không sao, cũng không bị nữ nhân xuyên qua đoạt xác!”
Nghe được lời nói của Tô Nguyệt Ảnh, cả người ta chấn động một cái: “Tỷ? Tỷ cũng… Sống?”
Tỷ tỷ ngồi dậy khỏi giường, ho khan nói: “Không sai, tỷ cũng sống lại.”
“Kiếp trước sau khi tỷ rơi xuống nước, cơ thể liền bị một người khác chiếm lấy. Mọi việc nàng ta làm, tất cả không phải xuất phát từ mong muốn của ta.”
“Lúc mọi người bị Hằng Vương bắt, tỷ muốn cứu mọi người nhưng lại không thể đoạt quyền khống chế cơ thể của mình về.”
“Chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người chết trước mặt ta.”
“Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta cướp đi cơ thể của ta nữa, ta cũng sẽ không để bất kỳ một người nào bị thương!”
Ta cẩn thận phân biệt, thật lâu mới oa một tiếng khóc lên, nhào vào trong ngực Trưởng tỷ.
“Tỷ tỷ! Thật sự là tỷ!”
“Huhuhu! Dung Dung cũng biết mà, sao tỷ tỷ có thể nhẫn tâm như vậy!”
“Hóa ra bị nữ nhân xuyên qua chiếm giữ cơ thể.”
Trưởng tỷ ôm ta, xoa đầu ta, lòng thương yêu không dứt.
“Dung Dung không khóc, muội có biết không, ngày đó nhìn thấy Hằng Vương chém vào mặt muội, tim tỷ đều tan nát.”
“Nữ nhân xuyên qua kia lại còn dùng cơ thể ta, cùng hắn…”
“Nếu có cơ hội, ta nhất định phải bằm thây tên cẩu tặc đó thành từng mảnh!”
Được được được, ta đọc đủ thứ thi thư, Trưởng tỷ tao nhã lịch sự lại nói ra hai chữ cẩu tặc, có thể thấy tức giận đến mức nào.
Ta có chút lo âu nói: “Nhưng dù sao hắn ta cũng là con trai trưởng của Hoàng hậu, hơn nữa bây giờ cũng chưa mưu phản, làm sao chúng ta có thể đánh bại hắn ta?”
Trưởng tỷ cười lạnh nói: “Tuy tỷ bị nàng ta chiếm dùng cơ thể, không thể điều khiển lời mình nói, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng nàng ta và Hằng Vương làm gì.”
“Hắn ta căn bản không phải do bệ hạ thân sinh, mà là con riêng của Hoàng hậu và Nhân thân vương.”
“Kiếp trước hắn ta biết bản thân không phải là hoàng tử, mới nổi điên mưu phản, giết hết nhi tử ruột thịt của bệ hạ.”
“Nguyên nhân chính là không ai có thể cướp ngôi vị Hoàng đế của hắn ta! Chỉ cần chúng ta đề phòng trước, vạch trần lai lịch của hắn ta, tiết lộ những mối quan hệ cấu kết của hắn ta trước mặt người đời, hắn ta tự nhiên sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!”
Đang nói thì hạ nhân truyền lời.
“Phu nhân, Nhị tiểu thư, Dự Vương điện hạ đến, ồn ào đòi gặp Nhị tiểu thư ngài, nô tỳ không ngăn được…”
Chỉ thấy vút một cái, thân ảnh cao lớn xông thẳng vào bên trong nhà, dưới con mắt mọi người không để ý ôm lấy ta.
“Dung nhi? Nàng có sao không? Không sao là tốt rồi!”
“Bổn vương mới vừa gặp ác mộng, mơ thấy nàng gặp chuyện không hay, tỉnh lại vẫn luôn không ngừng nghĩ đến.”
Lời của Dự vương Mộ Dung Tiến làm gò má ta nóng bừng.
Trước khi mẫu thân ta và mẫu thân Mộ Dung Tiến trở thành phi tần là mật hữu khuê phòng, hai người đã thân thiết từ nhỏ.
Nghe y nói, sẽ không phải là cũng sống lại chứ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.