09.
Ngày Lục Khinh Vân sinh con, nhà họ Tống tìm bà mụ giỏi nhất trong kinh thành đến.
Trong đó có một người tên Trương Xảo Thủ, được lão thái thái lấy lễ hậu mời về.
Ai cũng nói lão phu nhân có tấm lòng từ mẫu, thương con dâu sinh con khổ cực.
Bà ta cũng giả mù sa mưa lau lau mấy giọt lệ, rồi phái ta vào phòng Lục Khinh Vân xem chừng.
Ngoài mặt thì nói để ta chiếu cố một hai.
Nhưng thực ra…
Lúc ta vào phòng sinh, Lục Khinh Vân đã vỡ ối.
Nha hoàn ra ra vào vào khắp nơi, mùi máu tanh tràn ngập khắp phòng.
Hình như đứa bé quá lớn, sinh không ra.
Lục Khinh Vân đã đau đến bất tỉnh.
Mấy bà mụ vội vàng tới lui nhưng vẫn bó tay không biết phải làm sao.
Trương Xảo Thủ thở dài: “Không được rồi.”
Rồi vươn cái tay dính đầy máu tươi cầm lấy một cây kéo, trong lòng ta kinh hãi.
Dù chưa từng sinh con, nhưng ta biết cây kéo kia dùng để mở rộng sản đạo.
Một kéo vừa hạ, thì đứa trẻ có lớn đến đâu cũng có thể chui ra.
Nhưng còn người mẹ, nhẹ thì chảy máu âm đạo bất thường, nặng thì tử vong tại chỗ.
Lúc thấy cây kéo kia đã vói vào trong chăn, ta khẽ quát: “Bà làm gì đó!”
Trương Xảo Thủ bị doạ, nhìn ta một cái rồi nói: “Giờ lớn đã không xong, đương nhiên phải giữ nhỏ.”
“Tiểu nương đã là phụ nữ, hẳn cũng biết chuyện sống chết lúc sinh con chỉ cách nhau đúng một lằn ranh. Ta là bà mụ, đương nhiên là phải giữ người còn sống.”
Câu nào câu nấy không chê vào đâu được, mấy bà mụ còn lại cũng im như thóc.
“Cho dù phải chọn, cũng phải để gia chủ lựa chọn. Bà là cái thá gì, mà dám làm chủ chuyện của Tống gia?”
Trương Xảo Thủ ngập ngừng rồi lại thôi, sợ bị chỉ trích nên bảo một tiểu nha đầu ra ngoài thông báo.
“Đi hỏi lão phu nhân xem, giữ lớn hay giữ nhỏ.”
Nha đầu kia vội vã chạy ra, không lâu sau đã quay trở vào.
“Lão gia hỏi là ca nhi hay tỷ nhi. Nếu là ca nhi thì giữ nhỏ, tỷ nhi thì giữ lớn.”
Nửa người của đứa trẻ đã trồi ra.
Trương Xảo Thủ đỡ cái mông mập của em bé lên nhìn, nhất thời mặt đầy vui vẻ.
“Là một ca nhi.”
Tiểu nha đầu lại tất tả ra ngoài bẩm báo.
Trương Xảo Thủ không do dự nữa, lại nhấc cây kéo lên.
Ta trở tay cho bà ta một cái tát. Trương Xảo Thủ không kịp đề phòng, ngã ra đất.
Cây kéo đâm vào tay bà ta, máu chảy lênh láng ra sàn.
“Tiểu nương, cô làm gì đấy?”
Ta mặc kệ bà ta, nói với những người còn lại: “Các người nên biết rằng, người nằm ở trên giường không phải ai khác, mà là cô nương của Lục gia, là trưởng nữ phủ Thái sư, hưởng hết ngàn vạn thương yêu mà lớn.”
“Nếu các người bảo toàn được cả mẹ lẫn con, thì phủ Thái sư tất không thiếu chỗ tốt của các người. Nhưng nếu mẹ mất con còn, thì cũng nên tự hiểu lấy hậu quả.”
Mấy bà mụ trố mắt nhìn nhau, rồi không do dự nữa, tiến lên đỡ đẻ.
Nói tới cũng lạ. Lúc được Trương Xảo Thủ đỡ, đứa bé ra mãi không được.
Nhưng mới bị ta hù một cái, mấy bà mụ khác vào thế tay thì lại thuận lợi chui ra.
Tiếng trẻ con khóc vang cả phủ, chỉ trong chốc lát, mọi người đã nghe tiếng bước vào.
Tống Thanh Hoài nhìn con trai trưởng của hắn, cười không khép miệng.
Lão thái thái đứng sau thì liên tục tán thưởng, gọi người dâng từng bao tiền thưởng lên cho các bà mụ, dường như vô cùng vui sướng.
Nhưng nơi đáy mắt lại lạnh lẽo cực kỳ, khiến người ta thấy mà rùng mình.
10.
Lục Khinh Vân bình an sinh ra con trai, ai trong Tống phủ cũng hân hoan vui vẻ.
Đến cả người của Lục gia cũng đến cửa thăm đầy tháng cháu ngoại, duy chỉ có ta là chịu phạt cấm túc.
Lão thái thái nói, ta nhiễm mùi máu tanh trong phòng sinh, không hợp đi đi lại lại ở bên ngoài.
Ta hiểu, lý do nào phải như vậy.
Chẳng qua là vì ta làm xáo trộn kế hoạch của bà ta, không để cho bà mụ kia đắc thủ.
Lúc trước, ta vốn vẫn ôm vài phần ảo tưởng với lão thái thái. Nhưng đến khi bước vào phòng sinh hôm ấy, ta đã hiểu hết rồi.
Hiểu vì sao lúc Lục Khinh Vân mới có thai, đồ bổ cứ liên tục đổ vào viện nàng ta như nước chảy.
Biết tại sao lúc đó Trương Xảo Thủ đinh ninh giữ nhỏ.
Và cũng biết, vì sao bát canh nhân sâm Lục Khinh Vân uống hôm sinh con lại có an hồn tán.
Kết quả mà bà ta muốn thấy, là Lục Khinh Vân sinh được con trai trưởng, cơ thể bị tổn thương, sau này không thể tiếp tục có thai.
Hoặc giá như, ngày đó chết luôn trên giường sinh.
Đứa bé trai mới chào đời sẽ trở thành công cụ cho bà ta kiềm chế con trai, tuỳ tay sử dụng.
Chỉ tiếc, tất cả mọi thứ đều đã bị ta phá hỏng.
Đương nhiên bà ta phải hận ta.
Đêm thứ hai sau ngày đầy tháng, Lục Khinh Vân đến viện của ta.
Không biết là do chăm con khổ cực, hay hư nhược sau sinh, mà trông nàng ta tiều tuỵ đi không ít.
Không còn cái vẻ hất hàm sai khiến như trước đây nữa.
“Sao cô phải cứu ta?”
Nàng ta chỉ hỏi một câu, rồi không nói thêm gì nữa.
Ta nghĩ nghĩ, rồi cười: “Vậy sao cô lại phải cứu Thanh tiểu nương?”
Ta sớm đã biết Thanh tiểu nương chưa chết.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô ta đã cải trang rời khỏi phủ dưới sự sắp xếp của Lục Khinh Vân.
Hôm đó Lục Khinh Vân tuy căm hận, nhưng phần nhiều là hận Tống Thanh Hoài.
Còn đối với người đã hầu hạ mình từ nhỏ, nàng ta không xuống tay được.
Ta đã nói rồi, nàng ta nhìn thì đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là một kẻ ngốc ngoài mạnh trong yếu.
Lục Khinh Vân sững sờ chớp mắt, rồi cũng cong môi mỉm cười.
“Cô biết khi đó sao Thanh Bình lại trở thành tiểu nương không?”
Ta nhướng mi nhìn nàng ta.
“Khi đó ta mang thai Uyển tỷ nhi, Tống Thanh Hoài không có chỗ giải toả, bèn nửa đêm mò lên giường Thanh Bình. Lúc đó muội ấy mới có mười bốn tuổi, đã bị người ta làm nhục.”
“Nói ra, cũng là ta không có trách nhiệm với muội ấy. Nếu biết Tống Thanh Hoài cầm thú như vậy, ta sớm phải tống hắn vào tù mới đúng.”
“Muội ấy cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm gì biết thế nào là tình yêu. Thấy Tống Thanh Hoài cưng chiều mình mấy ngày, đã vui muốn bay lên trời. Nhưng cứ được sủng ái như thế, sẽ tự dẫn lửa thiêu thân.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lúc trẻ là do ta mù, mới hạ giá lấy Tống Thanh Hoài, giờ đã không cách nào thoát khỏi hắn. Nhưng Thanh Bình còn nhỏ, ta đã hại muội ấy bị bùn nhơ vấy bẩn, đương nhiên không muốn muội ấy chôn thân cả đời trong vũng bùn này.”
Ta lẳng lặng nhìn Lục Khinh Vân một hồi lâu, kinh ngạc nhận ra, những sự nông cạn càn rỡ trước đây của nàng ta đều là giả vờ.
Con gái phủ Thái sư, sao lại sẽ là người như thế?
Lục Khinh Vân quay đầu nhìn ta: “Vậy còn cô, sao cô lại phải cứu ta?”
“Uyển tỷ nhi còn nhỏ, nếu mất mẹ, sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.”
Lục Khinh Vân giật mình, nhìn ta rất lâu rồi mới cất giọng khàn khàn: “… Đa tạ.”
Tạ cái gì chứ?
Ta cũng chẳng phải đại thiện nhân lòng dạ từ bi gì cả.
Chẳng qua ta không muốn thấy một người mẹ bị người ta hại chết trong lúc sinh con.
Cho dù đang dấn sâu trong cái trạch viện hun hút này, cho dù bọn ta từng đối chọi nhau gay gắt.
Nhưng phận đàn bà như bọn ta, vẫn chỉ những món ăn trong mâm của Tống Thanh Hoài.
Một số người là hòn đá mài dao của hắn.
Một số đông hơn, giữ vai những con kiến hôi bị bóp chết trong bùn.
Thế đạo bây giờ, thật hà khắc với phụ nữ biết bao nhiêu.
11.
Từ sau khi đắc tội với lão phu nhân, bà ta chưa từng gọi ta đến Từ An đường.
Tuy trong lòng ta thấy bất an, nhưng cũng hiểu, giờ bà ta vẫn tạm chưa làm gì mẹ ta. Dù sao thì sau này vẫn phải lấy mẹ ra để gây khó dễ cho ta mà.
Tống Thanh Hoài đã có con trai, gần đây cũng ít vào phòng đám cơ thiếp như ta.
Ngày nào cũng rúc trong chủ viện, chơi đùa với con. Có thể thấy tình cảm của chủ quân với chủ mẫu đã hoà hoãn hơn rất nhiều.
Nhưng ta cũng thấy được rõ ràng sự chán ngán không ai bắt kịp trong mắt Lục Khinh Vân.
Nàng ta rất giỏi giả bộ.
Mỗi lúc thỉnh an, nàng ta vẫn bày ra vẻ nông cạn càn rỡ như thường.
Ta phúc chí tâm linh, đột nhiên hiểu ra sao nàng ta lại quậy lớn như thế lúc Tống Thanh Hoài nạp ta vào phủ.
Là vì lão thái thái nhìn thì hiền nhưng lòng dạ hiểm độc, không ưa xuất thân hiển hách của Lục Khinh Vân, người nào qua lại tốt với nàng ta, cũng sẽ bị bà ta âm thầm gây khó dễ.
Thế nên, Lục Khinh Vân mới diễn vở kịch này, để mọi người được sống trong an ổn, cũng khiến người ta bỏ bớt đi phòng bị.
Nhưng sân khấu của nàng ta dựng cũng chẳng được bao lâu.
Lúc Đình ca nhi năm tháng tuổi, Tống gia có chuyện.
Thì ra có người lấy danh nghĩa Tống gia cho vay nặng lãi, nào ngờ lại có chuyện, cáo lên quan phủ.
Tuy Tống Thanh Hoài đã vào Hàn lâm viện, nhưng cũng không phải quan cao chức lớn gì.
Vừa nhận được văn thư của quan đã, đã sợ đến vỡ mật.
Tra rõ gốc rễ, thì tra ra người cho vay tiền là cháu bên nhà mẹ của lão phu nhân.
Tống Thanh Hoài đại nộ, đương nhiên không phải vì thương xót cho tánh mạng của chúng dân.
Mà là vì con đường làm quan của hắn chỉ vừa bắt đầu, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng, há chẳng phải chỉ còn một tương lai vô vọng đấy sao?
Tống Thanh Hoài vốn là một người chỉ biết tư lợi, giờ còn nghe Lục Khinh Vân thổi gió bên tai hai ngày.
Mấy ngày sau, Tống gia thừa dịp đêm đen không người đưa lão phu nhân đến am ni cô ở Túc Châu.
Nói lão phu nhân tuổi già sức yếu, muốn đi thanh tu. Nhưng người trong phủ ai ai cũng biết, lão phu nhân là bị chuốc canh an thần đưa đi.
Đến tận khi chắc chắn đuổi được hết tay chân của lão phu nhân ra khỏi phủ, Tống Thanh Hoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua thêm mấy tháng, khi đó Đình ca nhi đã biết nói biết cười.
Túc Châu truyền tin tới.
Nói am ni cô khổ cực, lão phu nhân lại không người hầu hạ, đã qua đời.
Lục Khinh Vân ngồi trêu con trai, qua loa dặn với hạ nhân: “Đã chết rồi, thì y theo lễ nghi tang sự trước nay mà làm.”
“Đừng quên báo với lão gia một tiếng, dù gì cũng là đích mẫu. Nếu không lại có người nói Tống gia ta cay nghiệt bạc bẽo.”
Gã tiểu tư gật đầu vâng dạ.
Lục Khinh Vân đưa ta một vật, là một tờ khế.
Từ lúc bị tịch biên gia sản, nữ quyến Tạ gia đều đã trở thành quan nô, đương nhiên có giấy bán thân.
Nhưng hôm nay, Lục Khinh Vân lại biến ta và a nương trở về lương tịch.
Chuyện mà trước đây a nương hao hết gia sản cũng không làm được, qua tay Lục gia lại dễ dàng đến thế.
“Đa tạ.”
Lục Khinh Vân khẽ gật đầu: “Là ta đa tạ cô mới đúng.”
“Lệnh Yểu, rời khỏi phủ này sống cho thật tốt đi.”
“Trong cái đình viện chật hẹp này, có một mình ta là đủ lắm rồi.”
12.
Không biết Tống Thanh Hoài chột dạ hay mắc thương hàn.
Mà chưa tới ba ngày đã đổ bệnh liệt giường. Lục Khinh Vân cũng không trì hoãn.
Đại phu cứ thi nhau nườm nượp vào phủ bắt mạch, nhưng không ai tìm được nguyên nhân.
Bởi vì, đây vốn không phải bệnh.
Là độc.
Trước đây lúc ta mới vào Tống phủ, để tỏ rõ mức độ ân sủng, Tống Thanh Hoài có tặng ta một chuỗi vòng tay đậu đỏ tương tư.
Từng viên đậu tương tư đỏ tươi như máu, trông vô cùng đẹp mắt.
Nhưng Tống Thanh Hoài không biết, đậu tương tư có chứa kịch độc.
Càng không biết, chuỗi vòng kia thiếu mất một hạt.
Hạt đậu đó bị ta mài thành bột phấn, mỗi ngày trộn vào đồ ăn thức uống của Tống Thanh Hoài.
Giống lúc ta mới vào phủ, Tống Thanh Hoài rót cho ta một ly rượu.
Trong rượu chứa an hồn tán, khiến ta mất đi trong sạch.
Và cơm nước bây giờ của hắn, chứa đậu tương tư.
Khiến Tống Thanh Hoài mất đi tính mạng.
Phải rồi, ai bảo ta là một độc phụ có thù tất báo cơ chứ?
Đó xem như là, món quà cuối cùng ta tặng Lục Khinh Vân đi.
Ngày ta rời phủ, trùng ngày phát tang của Tống Thanh Hoài.
Khắp phủ giăng đầy lụa trắng trang nghiêm, nhưng trong mắt ta lại là mảnh mảnh vui mừng.
Lúc xe ngựa rời đi, trong nội đường có tiếng khóc thê lương của ai đó.
Là giọng của Lục Khinh Vân.
Ta biết, từ nay trở đi, nàng ta đã có cuộc sống mới.
Mà Tạ gia A Yểu, cũng lần nữa lấy lại được tự do.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.