5
Trong căn phòng chật hẹp, pheromone đan xen khắp nơi.
Khi tỉnh lại, trong đầu tôi bỗng dưng xuất hiện một dòng ký ức mới.
Tôi nhận ra, thứ tôi xuyên vào không phải là tiểu thuyết đam mỹ gì cả, mà là một trò chơi thực tế ảo công lược tình yêu ABO.
Bởi vì giám đốc công ty đã bị công ty địa phương đào đi mất, trước khi rời đi, hắn đã giấu mã nguồn của trò chơi trong một buổi đấu giá trong chợ đen, vì vậy tôi đành phải tự mình vào trong trò chơi để lấy lại mã nguồn.
Nhân vật nữ chính trong game luôn gây rắc rối, sau khi vô tình đánh dấu thượng tá liên bang Lê Túc – một đóa hoa cao ngạo, lại “vô tình” chiếm được luôn cả trái tim đối thủ một mất một còn của thanh mai trúc mã Thẩm Dận.
Tình yêu của ba người, luôn sẽ có một người phải rời đi.
Một cái kết là HE với Lê Túc, một cái kết là HE với Thẩm Dận.
Nhưng, trẻ con mới làm lựa chọn, còn tôi, dĩ nhiên là chọn tất cả!
Việc cấp bách lúc này là tôi phải nhanh chóng công lược Lê Thượng tá và cậu chủ Thẩm Dận, đánh dấu cả hai người, mang mã nguồn trở về thế giới thực và hoàn thành trò chơi.
Nhìn thanh tiến độ cảm xúc trên đầu của Lê Túc. Hừ, nam nhân. Đã đánh dấu rồi mà cũng chỉ có 90% thiện cảm.
“Anh không sao chứ?”
Trên chiếc áo sơ mi chỉnh tề của Lê Túc đã xuất hiện nếp nhăn, đôi môi đỏ thẫm cũng đã bị cắn rách, trông hết sức mập mờ.
“Xin lỗi…”
Với tư cách là kẻ gây họa, gương mặt tôi nóng bừng như ấm nước đang sôi.
“Không cần tự trách. Chỉ là chiến thuật của đám cướp vũ trụ thôi.”
Hắn lại còn an ủi tôi!
Tôi đau khổ nắm chặt tay, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi xương quai xanh của Lê Túc. “Đáng ghét, đám cướp vũ trụ vũ trụ đúng là hèn hạ, dám thả thuốc kích thích pheromone khiến Omega và Alpha rơi vào kỳ phát tình, kỳ nhạy cảm!”
“Hèn hạ sao…”
Tôi không nghe rõ lời Lê Túc nói.
Chỉ thấy Thẩm Dận ung dung bước vào phòng chứa đồ.
Vừa thở dài vừa xắn tay áo lên, khoe cơ bắp: “Ôi, thật không hiểu nổi Lê Túc đang làm gì nữa, đường đường một thiếu tá mà lại không đối phó được với đám cướp vũ trụ, sức chiến đấu thật chẳng ra sao.
“Đến lúc quan trọng vẫn phải nhờ đến bản thiếu gia ra tay.
“Tô Mê Nhĩ, sao không nói gì?
“Có phải bị thân hình của bản thiếu gia mê hoặc rồi không?
“Tô Mê…”
Thẩm Dận nghiến răng ken két, hai mắt phun lửa, “Lê! Túc!”
Hắn túm lấy cổ áo của Lê Túc, “Anh đã làm gì cô ấy?!”
Lê Túc im lặng không nói, chỉ khẽ nhếch môi cười. Dưới ánh đèn, đôi môi đỏ bị cắn rách của hắn trở nên vô cùng nổi bật.
Không thể chịu được nữa, Thẩm Dận giơ nắm đấm lên.
Nhận ra có chuyện lớn, tôi vội vàng chắn trước mặt Lê Túc: “Thẩm Dận, cậu làm gì vậy?! Anh ấy chỉ là một Omega bị thương thôi mà!”
Lê Túc: “Cậu định ra tay với một Omega sao?”
Thẩm Dận nắm chặt tay, vẻ mặt ấm ức: “Cậu còn dám mắng tôi?”
Thanh thiện cảm trên đầu hắn nhanh chóng giảm xuống, từ 85% còn 70%. Ngược lại, vẻ điềm tĩnh của Lê Túc làm tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.
Vẫn là Lê Túc hiểu chuyện hơn!
Tôi vội kéo Thẩm Dận ra một bên, bắt đầu dỗ dành: “Tôi không có mắng cậu, cậu cũng thấy rồi mà, Lê Túc bị thương, chúng ta là Alpha, sao có thể ra tay với một Omega yếu ớt như vậy được?”
Tôi cố tình nhấn mạnh từ “chúng ta”.
Thẩm Dận hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo.
“Cậu biết không, điều tôi ngưỡng mộ nhất ở cậu là không bao giờ bắt nạt kẻ yếu. Thẩm Dận, tôi tin cậu sẽ không làm tôi thất vọng đâu, phải không?”
“Thật sao?”
“Tất nhiên!”
Tai Thẩm Dận đỏ ửng, giống như một con mèo lớn đang dựng đuôi lên, dần chìm đắm trong những lời khen của tôi.
Sau khi bị tôi tẩy não, Thẩm Dận thiếu gia, người bình thường mười ngón tay không dính nước xuân, giờ đây lại mang gương mặt đầy ấm ức, băng bó vết thương cho Lê Túc.
Tôi hài lòng nhìn cảnh này, thật mong hai người họ mãi mãi hòa thuận, nếu không, tôi biết làm sao để công lược cả hai đây?
Dù sao cũng là hai… hai người cơ đấy!
6
Theo lộ trình ban đầu của trò chơi, lẽ ra tôi nên thuận nước đẩy thuyền sau khi bỏ thuốc vào đồ uống của Lê Túc, trực tiếp đạt được 100% hảo cảm.
Đáng chết thật, không biết là tên khốn nào bên ngoài trò chơi đã thao túng kịch bản, khiến ký ức của tôi rối loạn, đưa ra lựa chọn sai lầm.
Đợi chị đây qua màn xong, chắc chắn sẽ không tha cho hắn!
Sau khi tạm thời đánh dấu Lê Túc, mức độ dính người của hắn với tôi dường như còn cao hơn trước, đến cả chuyện tôi đã bỏ thuốc, hắn cũng không truy cứu nữa.
“Các người định đi Lam Tinh sao?”
“Tôi sẽ đi cùng các người.”
Sau khi điều chỉnh lại quần áo lộn xộn, Lê Túc lại trở về vẻ lạnh lùng, xa cách như cũ.
Thẩm Dận nhẹ nhàng khoác tay lên vai tôi: “Lê Thượng tá có lẽ đã quên, bây giờ cậu ấy là người yêu của tôi.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “người yêu”
.
Sát thương mười phần.
“Có vài Omega đừng tưởng rằng được đánh dấu tạm thời một lần là ghê gớm lắm.”
Đôi mắt đen như mực của Lê Túc nhìn về phía tôi: “Ít nhất vẫn hơn Alpha nào đó chưa được đánh dấu bao giờ, đúng không, Thẩm… Thiếu… Gia?”
Hắn chậm rãi nhấn từng chữ một.
!!!
“Lê Túc, anh!”
Làm thể nào để khiến Thẩm Thiếu gia tức điên chỉ trong một câu?
Lê Túc thực sự có tài năng đó!
Tôi kịp thời kéo Thẩm Dận lại.
“Thượng tá, vẫn còn một nhóm cướp vũ trụ đang chạy trốn sang các tinh hệ khác. Bộ chỉ huy đã ra lệnh, yêu cầu anh phải nhanh chóng xử lý.”
Cấp dưới của Lê Túc tới báo cáo, cắt đứt cuộc chiến giữa hai người.
Thẩm Dận đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt khoái chí: “Thượng… Tá… Đại… Nhân~ nghe thấy chưa? Còn không mau đi đi!”
Hàng mi dài của Lê Túc che giấu cảm xúc cuộn trào trong mắt, đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt lấy tôi vào lòng, nhét một khẩu súng ánh sáng mới vào tay tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiọng điệu nhẹ nhàng đầy kiềm nén: “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi sẽ sớm đến tìm em.”
Chỉ là một cái ôm thoáng qua.
Nhưng mùi hương ngọt ngào của nho đã bám lên người tôi.
Vấn vương mãi không tan.
Mắt Thẩm Dận đỏ lên: “Lê Túc, mẹ nó buông cậu ấy ra cho tôi!”
Thôi xong, lại nổi giận nữa rồi.
“Thẩm Dận, anh ấy cũng đang bị thương mà vẫn phải làm nhiệm vụ.”
Chỉ một câu của tôi đã khiến Thẩm Dận ngoan ngoãn trở lại.
Tôi lại nhìn xuống khẩu súng trong tay, cảm động nhìn Lê Túc, “Cảm ơn anh.”
Trước khi rời đi, Lê Túc lướt qua Thẩm Dận, khóe môi khẽ nhếch lên dưới sống mũi cao: “Thấy chưa? Em ấy chỉ quan tâm đến tôi, không quan tâm tới cậu.”
Thẩm Dận nghiến răng: “Lê! Túc!”
Thẩm Thiếu gia vừa mới được dỗ dành lập tức lại ghen lồng lộn.
Không muốn dỗ nữa.
Chị đây bỏ mặc rồi.
Nhưng tôi vẫn phải nghĩ cách đánh dấu Thẩm Dận.
Chỉ là, liệu một thiếu gia cao ngạo hay nổi giận như y có sẵn lòng chủ động chìa cổ ra cho tôi đánh dấu không đây?
Nghĩ đến lồng ngực vạm vỡ, làn da màu mật ong, và vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của Thẩm Dận, hắn quả thực là phiên bản nâng cấp của một nam sinh thể thao làn da bánh mật thời nay.
Tự nhiên tôi lại có chút mong chờ.
7
Cốt truyện vẫn giống như trong ký ức, chúng tôi vừa đặt chân tới chợ đen Lam Tinh, đối tượng xem mắt của Thẩm Dận, Giang Tẩm Nguyệt, đã theo sát phía sau.
“Thẩm Thiếu gia tránh mặt tôi là vì bên cạnh đã có giai nhân bầu bạn rồi nha?”
Nghe thấy lời trêu chọc, hiếm lắm Thẩm Dận mới không nổi giận, vành tai hơi ửng đỏ: “Không liên quan gì đến cô!”
Khi phiên đấu giá đầu tiên của chợ đen bắt đầu, cảm giác vô hình mách bảo tôi rằng cuốn “Thư viện thế giới” chính là chìa khóa thông quan mà tôi đang tìm kiếm.
Nếu không như lấy được, dù có chinh phục được cả hai người, việc tôi quay về cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi kéo nhẹ tay áo Thẩm Dận, hắn lập tức hiểu ý, tiếp tục đấu giá: “Ba triệu tinh tệ.”
Không ngờ, Giang Tẩm Nguyệt hứng thú ra mặt, cũng tăng giá theo: “Năm triệu tinh tệ.”
“Giang Tẩm Nguyệt, cô cố tình phải không?”
Trước lời chất vấn của Thẩm Dận, Giang Tẩm Nguyệt khẽ vuốt lọn tóc bên tai.
“Đúng vậy, Thẩm Thiếu gia, ai bảo cậu tránh buổi xem mắt, làm tôi mất mặt. Tôi đoán thẻ của cậu đã bị khóa rồi nhỉ?
“Cậu lấy gì mà đấu với tôi?”
Trái tim tôi chùng xuống.
Nhìn sắc mặt Thẩm Dận khó coi, tôi đã đoán đúng.
Nguồn tài chính của Thẩm Dận hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Thẩm, muốn giành lấy cuốn sách này từ tay Giang Tẩm Nguyệt là điều không thể.
Phiên đấu giá kết thúc: “Năm triệu lần ba! Thành giao!”
Nhìn cuốn “Thư viện thế giới” rơi vào tay Giang Tẩm Nguyệt, sắc mặt tôi trắng bệch.
Trong trò chơi cũng có quy tắc và trình tự riêng, nếu tôi cướp lấy cuốn sách, với thế lực của nhà họ Giang, e rằng tôi sẽ không thể toàn vẹn rút lui được.
“Nhưng mà———”
Giọng Giang Tẩm Nguyệt chuyển sang một hướng khác, lấy một ly rượu từ tay người hầu.
“Nếu Thẩm Thiếu gia uống cạn ly rượu này, mọi ân oán trước đây của chúng ta sẽ xóa bỏ.
“Cuốn sách này tôi cũng sẽ dâng hai tay lên.”
Chỉ nhìn ly rượu là biết ngay không phải thứ tốt lành gì.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Giang vốn có hợp tác, Thẩm Dận có thể tránh mặt Giang Tẩm Nguyệt một lần, hai lần, thậm chí ba lần.
Nhưng ly rượu này, hắn không thể từ chối.
Nếu không, nhà họ Giang chắc chắn sẽ gây khó dễ cho nhà họ Thẩm.
Trò chơi tăng độ khó rồi.
Nhưng không sao, tôi sẽ gian lận.
Tôi chắn ly rượu thuốc mà Giang Tẩm Nguyệt đưa cho Thẩm Dận: “Tôi thay cậu ấy uống cũng giống nhau thôi.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi đỏ mọng của Giang Tẩm Nguyệt khẽ cong, nở nụ cười quyến rũ.
Cô ta như chợt ngộ ra điều gì, khẽ “à” một tiếng, vẻ mặt khó xử nhìn Thẩm Dận nói: “Tôi chợt nhớ ra, rượu thuốc này dễ khiến Alpha rơi vào kỳ mẫn cảm nhất, nhưng không sao, dù gì người yêu của anh cũng là Omega.”
Ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Tẩm Nguyệt dừng lại trên chiếc mặt nạ da người của tôi, cứ như cô ta đã sớm đoán được, rằng tôi là Alpha.
Thẩm Dận: “Cô!”
Không phải chứ, tiểu thư, cô làm gì vậy.
Sao lại không cho thêm một chút nữa?
Cơ thể tôi nóng bừng, miếng dán trên tuyến thể gần như không thể che giấu mùi pheromone, tôi đứng không vững, túm lấy cổ áo Thẩm Dận: “…Cuốn sách.”
May thay, Giang Tẩm Nguyệt không nuốt lời, đưa “Thư viện thế giới” cho tôi.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của tôi, Thẩm Dận đỡ tôi đang liêu xiêu, đôi mắt không biết phải nhìn vào đâu: “Tô Mê Nhĩ, bây giờ phải làm sao đây? Có cần tìm bác sĩ không?”
Thật ngốc.
Còn phải dạy à.
Tôi chọc tay vào trán hắn, đôi mắt ướt át: “Tìm một phòng riêng.”
“Tìm phòng làm gì?”
Tôi bất lực trừng mắt với hắn.
Giây tiếp theo, gương mặt Thẩm Dận đỏ như ấm trà sôi, không thốt nên lời: “…”
Dù vậy, hắn vẫn vụng về bế ngang tôi lên, đưa vào trong phòng riêng.
Alpha trong kỳ mẫn cảm vô cùng nhạy cảm, đến cả mùi pheromone trên cơ thể Thẩm Dận cũng có thể ngửi thấy rõ ràng: “Thẩm Dận, tôi khó chịu.”
Pheromone rối loạn, gương mặt tôi ửng hồng, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm Thẩm Dận.
Sự mập mờ từ từ lan tỏa.
Cổ họng Thẩm Dận khô khốc, y không thoải mái nhấc chân: “Tôi đi tìm bác sĩ cho cậu—”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.