Trời ơi, đến nước này rồi mà vẫn còn chưa thức tỉnh à!
Tôi chắn đường hắn, mục đích là để tăng hảo cảm, rồi nhân cơ hội đánh dấu hắn.
Tôi cố tình nhỏ giọng hô một tiếng, giả vờ như sắp ngã xuống ghế sô pha.
Thẩm Dận vươn tay, kịp thời đỡ lấy tôi.
Tôi vòng tay qua cổ hắn, hơi thở nóng hổi: “Thẩm Thiếu gia, AA cũng được mà.”
Ngay khi ánh mắt chạm phải tôi, gương mặt Thẩm Dận đỏ bừng đến tận tai, ánh mắt lảng tránh, lắp bắp: “Thế, thế phải làm sao đây?”
Tôi suýt thì không nỡ lừa hắn nữa.
“Cho em sờ cơ bụng của anh được không?”
“!”
“Sao em lại đưa ra yêu cầu như vậy chứ?!”
Tôi im lặng.
“Cũng… không phải là không được, coi như để em phân tán sự chú ý.”
Thẩm Thiếu gia thật đúng là ngoài miệng nói không, nhưng trong lòng lại rất thành thực.
Miệng thì bảo không được, nhưng tay đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Thẩm Dận vẫn luôn có thói quen tập gym, eo thon và mạnh mẽ, cơ bụng săn chắc quyến rũ.
Chỉ là, khi cởi đến một nửa, động tác trên tay hắn đột nhiên dừng lại, bẽn lẽn nói: “Tô Mê Nhĩ, hay là vẫn tìm bác sĩ đi.”
Gì cơ, tôi đã chuẩn bị hết rồi, mà anh lại nói câu này với tôi ấy à?
Tôi liếc hắn một cái, lạnh lùng: “?”
“Ha ha, được thôi.”
Nhìn Thẩm Dận đứng dậy không chút lưu luyến, tôi bất ngờ cất lời: “Hóa ra Thẩm Thiếu gia không~được~ à~”
Thẩm Dận tức giận: “Tô Mê Nhĩ, em có ý gì?
“??? Em đang nghi ngờ tôi sao?
“Hay là—”
Y dừng lại, ngón tay thô ráp nắm lấy cằm tôi, một tay kéo tay tôi đặt lên cơ bụng mình, “Tôi không bằng tên Omega tự cho mình là đúng kia sao?”
Tên Omega tự cho mình là đúng, là đang nói đến Lê… sao?
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn hôn thật mạnh lên môi tôi, giọng khàn đặc, mang theo những lời thì thầm không rõ ràng, mập mờ đầy kích tình:
“Năng lực của Alpha còn vượt trội hơn Omega nhiều, Tô Mê Nhĩ, em muốn thử không?”
Chiêu khích tướng quả nhiên hiệu quả.
Cơ bụng Thẩm Thiếu gia thật sự quá tuyệt, nhưng kỹ năng hôn thì vẫn cần cải thiện thêm.
Sau này tôi phải dạy hắn kỹ hơn mới được!
Không cho tôi cơ hội từ chối, hắn đã cởi cúc áo sơ mi, đôi môi khẽ cắn lấy cà vạt.
Một kéo một đẩy, động tác đầy quyến rũ
Cổ tay tôi bị trói lại.
Hắn quỳ gối trên đất, quay mặt đi, để lộ chiếc cổ trắng ngần, giọng nói ngập ngừng, “Tô Mê Nhĩ, bản thiếu gia chưa từng bị ai đánh dấu, cũng chưa từng đánh dấu ai khác…”
“Em, là người đầu tiên.”
Cứu tôi với.
Đây là đang mở lòng với tôi sao?
Tôi ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm: “Thẩm Thiếu gia, em sắp đánh dấu anh đây nhé.”
Cả người Thẩm thiếu gia run lên.
Giống như bị dòng điện chạy qua.
Giọng nói của hắn khàn khàn, luống cuống đặt tay lên đầu tôi: “…Được.”
Cổ hắn lạnh lẽo, nhưng khi tôi cúi xuống, lại trở nên nóng bỏng vô cùng.
Hương thơm nhè nhẹ của tuyết tùng hòa quyện với mùi hương cam chua ngọt phảng phất trong không khí, khiến người ta mê mẩn.
8
Đánh dấu vĩnh viễn không giống như đánh dấu tạm thời.
Thiện cảm của Thẩm Dận với tôi lập tức tăng vọt lên 100%, tôi hài lòng ôm cuốn *Sách của Thế Giới* trong tay, trong đầu còn đang suy nghĩ cách làm sao để tăng thiện cảm của Lê Túc mà không làm mất lòng Thẩm Dận.
Thiếu tá Liên bang lạnh lùng cấm dục và Thiếu gia ngang tàng kiêu ngạo.
Cả hai đều đem lại cho tôi cảm giác rất tuyệt.
Thật tiếc là trong thế giới thực không có họ.
Nghĩ tới đây, tim tôi trống rỗng.
Tôi vò rối mái tóc bù xù của Thẩm thiếu gia.
Nếu không vò thêm vài lần nữa, có lẽ sau này tôi sẽ không còn cơ hội.
Cánh cửa phòng bao đột ngột mở ra.
Người tới vội vàng, Lê Túc đứng yên tại chỗ, hàng mi dường như thấm đẫm mưa, nhẹ nhàng rung rinh: “Tô Mê Nhĩ.”
Động tác của tôi khựng lại, giống như bị bắt quả tang: “Lê… Lê Túc.”
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Dận lười biếng đứng dậy, nhướng mày: “Lê Thượng tá của chúng ta đúng là nhanh thật.”
Nhanh đến mức y đã báo cho ông nội, thông báo về chuyện sẽ cưới tôi cho cả Liên bang, Lê Túc mới đuổi tới.
Ở góc độ này, Lê Túc có thể thấy rõ vết hôn trên cổ Thẩm Dận.
Công khai khẳng định chủ quyền.
Hiếm thấy trên khuôn mặt của Lê Thượng tá cao cao tại thượng lại xuất hiện loại cảm giác tổn thương thất vọng.
Biểu cảm của Thẩm Dận đầy khoe khoang.
Nhưng.
Y đánh không lại Lê Túc đã từng trải qua vô số trận chiến.
Hai người bọn họ lao vào nhau ngay trước mặt tôi, tôi không thể ngăn họ lại.
Vừa chiến đầu còn vừa không quên mỉa mai nhau.
“Đừng quên, Tô Mê Nhĩ bây giờ là vị hôn thê của tôi, cô ấy sẽ không thích một Omega yếu đuối như cậu đâu!”
Lê Túc cười nhạt một tiếng.
“Vị hôn thê của anh tặng tôi khuy măng sét.”
Hắn lạnh lùng liếc Thẩm Dận, đưa tay ra khoe chiếc khuy măng sét trên cổ tay, “Anh có không?”
Giống như một lời khiêu khích.
Tôi không ngờ, Lê Túc vẫn còn giữ vật đó bên mình.
Sắc mặt Thẩm Dận trở nên hoảng hốt, thất thế.
Y nhìn tôi: “Tô Mê Nhĩ, tôi và Lê Túc, rốt cuộc em thích ai?”
Hai ánh mắt cùng đổ dồn vào tôi.
Tôi hoảng loạn cực độ.
Một người bên ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại thâm hiểm.
Một người vừa ngọt ngào vừa mạnh mẽ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nên chọn ai?
9
Thẩm Dận cũng hoảng, y ôm vết thương trên môi, cố gắng thu hút sự chú ý của tôi: “Aiz, đau chết mất, Tô Mê Nhĩ, mau thổi giúp tôi nào…”
Tôi thở dài.
Thật không biết phải làm gì với thiếu gia này…
Nhưng khi quay sang, tôi lại nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi của Lê Túc.
Tim tôi chùng xuống.
Vốn dĩ bụng hắn đã có vết thương.
Sau trận đấu với Thẩm Dận, gương mặt điển trai của hắn tái nhợt có chút bệnh trạng, mái tóc bạc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đôi môi đỏ thẫm giờ không còn chút màu sắc nào.
Một mỹ nhân như thế.
Thực sự khiến người ta thương xót.
Thẩm Dận vội vàng nắm lấy một tay của tôi, lo lắng: “Tô Mê Nhĩ!”
Bên kia, Lê Túc cũng cố gắng đau đớn đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: “Tô Mê Nhĩ, em thực sự muốn cưới anh ta sao?”
Mái tóc bạc của hắn rủ xuống, che đi ánh mắt tối tăm.
Giống như đang đợi tôi cho hắn một câu trả lời.
“Xin lỗi, Thẩm Dận.”
Tôi từ từ rút tay khỏi tay Thẩm Dận, nhìn vào ánh mắt đau đớn của y.
Tôi từ từ kéo cổ của Lê Túc xuống, nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống giữa chân mày hắn: “Đây là câu trả lời của tôi.”
Ngay khi lông mày hắn giãn ra.
Thiện cảm đạt 100%.
Một tia sáng trắng lướt qua, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cả hai, tôi cười rạng rỡ: “Non xanh nước biếc, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!”
Khi nói câu này, tôi không ngờ rằng sau này nó sẽ thực sự sẽ trở thành lời tiên tri.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về thế giới thực.
Nếu không vì tăng thiện cảm với Lê Túc, tôi thực sự không nỡ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng uất ức của Thẩm Dận.
Hu hu hu, giống như một chú cún con vậy.
Sau khi lấy được mã, công ty tôi đã tổ chức thành công buổi ra mắt sản phẩm mới, nhờ đó mà giá cổ phiếu tăng vọt.
Em gái tôi tinh nghịch tiến lại gần và thì thầm: “Chị à, trải nghiệm game thế nào rồi? Em đã đặc biệt thêm một vài tình tiết hấp dẫn vào đó đấy.”
Tôi bất chợt nhớ lại những ký ức bắt đầu rối loạn trong game, cùng với những chai rượu thuốc kỳ lạ, chắc hẳn tất cả đều là trò của con bé.
Em gái tôi lắc đầu, cười bí ẩn: “Không chỉ có vậy đâu~ chị không thấy Thẩm Dận giống y như bạn trai cũ của chị à? Còn Lê Túc thì trông chẳng khác gì kẻ thù của công ty chị ngoài đời thật.”
?!
“Đừng nói với chị là… bọn họ cũng tham gia vào game để trải nghiệm thực tế đấy nhé?”
Em gái tôi cười đầy bí hiểm, không nói gì thêm. Biểu cảm trên gương mặt tôi dần trở nên méo mó.
Nhờ tới lời giải thích của em gái, cuối cùng những thắc mắc lâu nay cũng có lời giải.
Bảo sao Thẩm Dận đã chuẩn bị sẵn mặt nạ da người từ trước.
Sau khi biết tôi sẽ trực tiếp vào game, y đã nhờ em gái giúp đỡ để có cơ hội quay lại với tôi, mang theo cả ký ức vào trong trò chơi.
Còn Lê Túc, khác hẳn với Thẩm Dận, hắn là đối thủ không đội trời chung của tôi ngoài đời.
Em gái cố ý để hắn vào trong game, dùng chương trình xóa đi một phần ký ức của hắn.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu Lê Túc tỉnh lại và phát hiện bản thân trong game thân mật với tôi đến mức nào, biểu cảm trên gương mặt hắn sẽ khó coi ra sao.
Điện thoại tôi vang lên tiếng tin nhắn. Cả Lê Túc và Thẩm Dận đều gửi tin cùng lúc.
【Vợ cũ, tối nay đi ăn tối cùng nhau nhé?】
【Chúng ta cần nói chuyện, Sơ Mễ, tối nay đi.】
Phụ nữ chúng tôi sao mà khổ quá!
Nhưng mà… tối nay tôi nên đi ăn tối với ai đây?
—
Phiên ngoại 1. Lê Túc
Sau khi lấy được mã nguồn, tôi quyết định tung trò chơi này ra thị trường chính thức, cổ phiếu công ty cũng tăng vọt.
Khi đến một công ty khác để bàn hợp tác, người đàn ông ngồi trên ghế, lưng quay về phía tôi.
Tôi nhíu mày: “Lê tổng?”
Người đàn ông xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo: “Núi xanh nước biếc, có duyên gặp lại.”
Tôi lạnh sống lưng.
Giọng nói này, sao mà quen thuộc đến vậy.
Tôi muốn lập tức chạy trốn.
Nhưng hắn đã nhanh chóng giữ chặt eo tôi, cắn lên môi tôi, thì thầm bên tai: “Tôi nhớ em.”
“Dù biết em lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn nhớ em.”
Không sao, tôi vẫn sẽ tiếp tục lợi dụng anh.
Như thể nhận ra toan tính của tôi, hắn vừa tức giận vừa vội vã, hôn tôi đến mức tôi gần như không thở nổi. Một lúc lâu sau, tôi giơ năm ngón tay ra.
“Năm ngày sau chúng ta sẽ kết hôn?”
“Không, đưa tôi năm trăm nghìn đầu tư.”
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của Lê Túc. Hắn biết mình đã tìm đúng người.
Đây vẫn là Tô Mê Nhĩ mà hắn yêu.
—
Phiên ngoại 2. Thẩm Dận
“Trong game thì nói sẽ đánh dấu tôi, còn ngoài đời lại làm lơ tôi, đúng không! Sơ Mễ, tôi tức giận rồi! Em tốt nhất nên dỗ dành tôi đi.”
Nhìn Thẩm Dận lặng lẽ gọt táo cho tôi, tôi không kìm được mà vuốt nhẹ đầu anh.
Tôi từng hẹn hò với Thẩm Dận ba tháng. Khi đó, anh rất ngoan, không cho hôn, cũng không cho chạm vào, tôi không thể chấp nhận một mối tình kiểu Plato như thế nên đã chủ động chia tay.
Không ngờ sau chia tay, Thẩm Dận lại không ngừng đuổi theo tôi.
Anh luôn đỏ mắt, nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át: “Mễ nhĩ, là lỗi của tôi.”
“Muộn rồi.”
Nhưng tôi quá bận rộn với công việc, không có thời gian để yêu đương.
Giờ phút này, tôi nâng gương mặt anh lên, đôi môi khẽ tiến gần, đợi đến khi đôi mắt anh khẽ chớp, tai đỏ ửng liền bật cười.
“Thẩm Dận, không phải anh nghĩ emi sẽ hôn anh đấy chứ?”
Mặt Thẩm Dận lập tức đỏ bừng, tức giận quay đầu đi
“Đừng giận mà, Thẩm Dận, à…”
Khi tôi vừa ghé sát lại quan sát, anh đột nhiên trở mặt, đè tôi lại.
Tôi kêu lên một tiếng. Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên nụ cười tinh nghịch: “Nhưng bây giờ tôi lại muốn hôn em đấy, Sơ Mễ.”
“Lần này, em trốn cũng vô ích.”
— Hết —
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.