15
Càng gần đến lễ cài trâm, ta càng bận rộn hơn. Không có trưởng bối giúp đỡ, mọi việc đều phải do ta tự quyết định. Ai cần gửi thiệp mời, gia đình nào có quan hệ không tốt không thể ngồi chung bàn, trong yến tiệc dùng hoa gì, gọi gánh hát nào và diễn những vở nào trong ngày ấy.
Tuy chỉ là những việc nhỏ nhặt, nhưng chính trong những chi tiết này mới thể hiện được năng lực cao thấp. Trong Thịnh Kinh, có không ít kẻ nhìn nhà họ Mặc không thuận mắt, đợi đến ngày yến tiệc sẽ cười nhạo. Bọn họ nghĩ rằng mẹ ta mất sớm, nhà họ Mặc không có chủ mẫu, yến tiệc ấy chắc chắn sẽ thành một mớ hỗn độn.
Nhưng ta lại muốn mọi việc thật chỉn chu, chu toàn, để tất cả đều không thể tìm ra một chút lỗi nào.
Tô Minh Thanh đứng trên đầu tường, quả thật không dám vào.
“Hòa Yên, có ai từng nói với nàng chưa, nàng giống như một bông hoa mọc ra từ đá không?”
“Dù trong hoàn cảnh nào, nàng cũng kiên cường mà lớn lên.”
Ta nhặt hòn đá dưới đất, ném về phía hắn: “Giờ ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là kiên cường.”
Rõ ràng chưa ném trúng, nhưng hắn vẫn phối hợp giả vờ ngã xuống.
“Chet người rồi, lần trước g//ãy chân, lần này g//ãy tay! Không chịu trách nhiệm thì trời đất không dung tha đâu!”
Ta bật cười, mệt mỏi trong lòng cũng vơi đi vài phần.
Sơ Đào khẽ nói: “Nô tỳ luôn cảm thấy tiểu thư khi ở cạnh Tô công tử có vẻ rất hoạt bát, đầy sức sống.”
“…Nói linh tinh.”
Tấn Ninh Diễn gọi tỷ tỷ của hắn đến giúp ta, bảo ta cứ mạnh dạn làm việc, hắn sẽ luôn ở bên hỗ trợ. Ta thật lòng cảm kích. Bao năm qua, hắn vẫn luôn âm thầm đứng sau lưng ta.
Còn Sở Mặc thì gửi đến rất nhiều đồ trang trí cho yến tiệc.
Ta nói: “Ta chỉ cần loại cúc bình thường.”
Ta chỉ vào những bông hoa cúc khổng lồ trên đất: “Không phải là loại cúc vương.”
“Và cũng không cần bào ngư hay vi cá chất lượng tốt như thế này.”
Chưa kể đến hai mươi vị đầu bếp cao cấp đang đứng chờ bên cạnh.
Sở Mặc mỉm cười: “Nàng xứng đáng với tất cả những thứ này.”
…Ta cũng không phải đang nói mình không xứng.
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó!
Sở Mặc lắc đầu: “Nàng là vị hôn thê của ta, một ngày chưa hủy hôn, nàng vẫn là vị hôn thê của ta.”
“Ta nhất định phải làm gì đó cho nàng.”
Cuối cùng, ta đành miễn cưỡng nhận lấy những món đồ ấy.
Dù đã nhận những thứ ấy, lòng ta vẫn thấp thỏm không yên, không biết có bị bám riết đòi đền không đây?
Cha ta nhìn đống quà của Sở Mặc mà cười đến không ngậm miệng nổi, không ngừng cảm thán rằng tiền bạc thật là thứ tốt đẹp. Ông còn nói, nhà họ Sở giờ đã là một trong những gia tộc mới nổi ở Thịnh Kinh, rất nhiều gia đình muốn bàn chuyện hôn sự với họ.
Ta vỗ tay tán thưởng: “Thật là chuyện tốt! Nếu hắn gặp người nào tốt hơn ta, chắc sẽ hủy hôn thôi!”
Cha ta nói: “Con gái ngoan của ta ơi, Thịnh Kinh này làm sao tìm được cô nương nào tốt hơn con?”
“…Cũng phải.”
Sở Mặc từ chối tất cả những lời đề nghị hôn sự, cũng không nói rõ lý do, khiến không ít người xì xào bàn tán. Ta ngẫm nghĩ, lòng bỗng phức tạp. Hắn thật ra vẫn chừa cho ta một lối thoát, không hề tiết lộ chuyện đã định hôn với nhà họ Mặc.
16
Vào ngày cài trâm, phu nhân Tấn quốc công đã thay ta thực hiện nghi lễ trước mặt tất cả khách mời. Bà dùng chiếc trâm ngọc bích cài vào tóc ta, sau đó nắm tay ta, dịu dàng nói: “Nếu Ninh Diễn có thể cưới con về làm dâu, ta sẽ an tâm lắm.”
Ta chỉ khẽ cười mà không đáp. Giọng của bà không nhỏ, nên nhiều người đã nghe thấy. Một vài cô nương vốn yêu mến Tấn Ninh Diễn không vui, nhân cơ hội tìm cách gây chuyện. Một người lớn tiếng nói: “Mặc Hoà Yên đã khắchet mẹ mình, lại ngày càng giống mẹ, mọi người có nghĩ rằng điều này…”
Chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên một mũi tên từ đâu bay tới, sượt qua mặt nàng ta, c//ắt đ//ứt một lọn tóc. Nàng ngây ra, rồi sau một lúc mới ngã quỵ xuống đất.
Tô Minh Thanh chậm rãi bước tới, trên mặt mang nụ cười chẳng hề chạm đến đáy mắt: “À, xin lỗi, chơi ném ống trúc lỡ tay thôi.”
Những nam nhân chơi ném ống trúc gần đó cũng quay đầu nhìn sang.
Nàng ta run rẩy, chỉ tay vào Tô Minh Thanh: “Ngươi… ngươi…”
Trong lòng ta thầm hả hê, nhưng để tránh mọi chuyện trở nên rắc rối, ta vội vàng tiến lên kéo Tô Minh Thanh lại: “Nhanh xin lỗi Hứa tiểu thư đi.”
Tô Minh Thanh thản nhiên nói: “Xin lỗi nhé, Hứa tiểu thư, suýt chút nữa đã giechet ngươi rồi.”
Hắn nói với sát ý lạnh lùng, chẳng hề tỏ ra có chút thành ý nào.
Nhưng Hứa tiểu thư bị dọa đến mức không thể thốt nên lời, nước mắt long lanh, nhìn mà ta cũng không khỏi thương cảm.
“Lẽ nào Mặc Hoà Yên không nên chịu trách nhiệm cho việc Hứa tiểu thư suýt mất m//ạng khi tham dự lễ cài trâm của nàng ta sao?” Bỗng nhiên, Vương tiểu thư đứng bên cạnh lên tiếng.
Vương tiểu thư đã mến mộ Tấn Ninh Diễn từ lâu, thường ỷ vào việc cha mình là Trấn Bắc hầu có nhiều chiến công hiển hách, luôn kiêu ngạo và ngang ngược, thậm chí không coi Công chúa ra gì. Lúc này, nàng ta nắm bắt cơ hội muốn khiến ta bẽ mặt.
Nàng ta nhìn ta với ánh mắt khinh miệt: “Hơn nữa, vừa rồi câu nào mà nàng ấy nói không phải sự thật?”
“Mẹ ngươi vốn dĩ là do ngươi khắc chet.”
Trước khi ta kịp phản ứng, Tấn Ninh Diễn, người luôn ôn hòa, đã nổi giận.
Hắn giận dữ lên tiếng: “Hôm nay là lễ cài trâm của Mặc tiểu thư, Vương tiểu thư và Hứa tiểu thư lại dùng những lời lẽ hư cấu để làm tổn thương Mặc tiểu thư, chẳng phải có chút quá đáng sao?”
Tấn Ninh Diễn vừa mở miệng, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa
“Tấn Ninh Diễn, ngươi chỉ biết bênh vực nàng ta!”
Ta cứ tưởng Tấn Ninh Diễn sẽ phủ nhận và bắt đầu nói một loạt đạo lý, như thường ngày hắn hay làm với ta. Nhưng không ngờ, hắn lại thẳng thắn đáp: “Đúng, ta nguyện ý bảo vệ nàng, thì sao?”
… Tấn Ninh Diễn, ngươi giỏi thật đấy.
Vương tiểu thư nghe câu này, suýt nữa thì tức đến hồn bay phách lạc, nhưng lại không nỡ trách mắng Tấn Ninh Diễn, nên dồn toàn bộ sự phẫn nộ về phía ta.
Nàng ta chửi rủa những lời cực kỳ khó nghe, sắc mặt Tấn Ninh Diễn càng trở nên lạnh lùng, định lên tiếng, nhưng ta ngăn lại, khẽ lắc đầu.
Càng bình tĩnh, điềm đạm, thì càng làm nổi bật sự thiếu giáo dưỡng của nàng ta. Quả nhiên, ta thấy những người xung quanh bắt đầu nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Hôm nay có rất nhiều phu nhân của các gia tộc quyền quý đến tham dự, sau chuyện này, e rằng dù Vương tiểu thư có dựa vào công lao của cha mình, cũng khó mà bàn được hôn sự.
Vương phu nhân vốn đang cùng các phu nhân khác thưởng hoa cúc ở hậu viện, nghe thấy động tĩnh liền vội vã chạy đến. Khi nghe rõ những lời thô tục mà con gái mình vừa nói, bà ta choáng váng, suýt ngất, may mắn có người đỡ kịp.
Vương tiểu thư đang mắng nhiếc say sưa, hoàn toàn không phát hiện mẹ mình đã tiến lại gần, cho đến khi bị ăn một cái tát thật mạnh vào mặt.
Nàng ta ngây người: “Mẹ.”
Ta khẽ lắc đầu, thật tiếc, vở kịch này đến đây là sắp kết thúc rồi.
Vương phu nhân kéo Vương tiểu thư đi, khi đi ngang qua ta, bà cao ngạo xin lỗi, ta chỉ khẽ cười gật đầu.
Có lẽ đi quá vội, Vương tiểu thư bất chợt bước hụt, ngã sấp xuống đất.
Nàng ta bật dậy: “Ai đánh ta?”
Giữa đám đông im lặng, bỗng vang lên một tràng cười không đúng lúc. Ta liếc nhìn qua, thấy Sở Mặc cười không chút che giấu, như thể đang đè bẹp mặt mũi nhà họ Vương xuống đất mà dẫm.
Vương phu nhân kéo con gái: “Ngươi còn muốn làm mất mặt đến bao giờ?”
Ta khẽ liếc sang Tô Minh Thanh, hắn nháy mắt với ta.
Ta lập tức hiểu ra, thì ra chuyện Vương tiểu thư ngã chính là “tác phẩm” của hắn.
17
Đêm yến tiệc, chén rượu chuyền tay, chủ khách đều vui vẻ, ngoại trừ Hứa tiểu thư.
Có mấy tiểu thư của các thế gia khẽ đến hỏi ta về Tô Minh Thanh. Dù sao ai mà không thích một thiếu niên tài hoa xuất chúng chứ?
Ta mỉm cười nói: “Hình như là họ hàng xa, không thân thiết lắm.”
“Họ hàng xa? Vậy thì gia thế cũng chỉ bình thường, tiếc cho gương mặt tuấn tú này.”
Ta không phản bác.
Khi Sở Mặc rời khỏi tiệc, hắn đặc biệt cho người đến gọi ta ra tiễn.
Hình như hắn đã uống chút rượu, ánh mắt ngà ngà say: “Hoà Yên, nhà họ Vương sẽ không còn cửa tiệm nào mở được ở Thịnh Kinh nữa.”
Ta vội kéo hắn ra chỗ khác, lời này mà cũng dám nói, không sợ nhà họ Vương nghe thấy sao?
Sở Mặc mắt trầm xuống, nhưng trên mặt lại mang nụ cười: “Hoà Yên, đây không phải chiến trường, dù là tướng quân bách chiến bách thắng, cũng có nhiều cách để hại ông ta. Nàng không cần phải chịu uất ức như vậy.”
Ta lắc đầu: “Tướng quân bảo vệ đất nước, không nên gục ngã tại nơi này.” Huống chi, Trấn Bắc hầu cũng chỉ là dạy con gái không đúng cách, đâu đến mức như vậy.
Hắn ngẩn người, rồi bỗng bật cười lớn.
Ta ngơ ngác không hiểu gì.
Cười xong, Sở Mặc thở dài, khẽ vuốt mái tóc bên trái ta ra sau vai: “Hoà Yên… Mặc Hoà Yên… nàng bảo ta phải làm sao với nàng đây?”
Hắn đột nhiên ôm chầm lấy ta, ta chưa kịp né tránh đã bị hắn ôm trọn vào lòng.
“Mặc Hoà Yên, đời này của ta, không còn có thể yêu ai khác nữa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net…Hả? Đại ca, hoá ra ngươi thật sự có tình cảm với ta sao?
Ta vẫn luôn nghĩ rằng Sở Mặc không chịu hủy hôn là vì nhà họ Sở làm thương nghiệp, cần cưới một nữ tử có xuất thân quan lại cao để củng cố danh tiếng gia tộc.
Hắn buông ta ra: “Có lẽ nàng không nhớ, nhưng ba năm trước, chúng ta đã gặp nhau.”
… Không phải chứ, sao ngươi cũng dùng chiêu này?
“Ba năm trước, ta giả làm một tiểu đồng mang than đến phủ của nàng, cố tình làm sai số lượng.”
“Quản gia nhà họ Mặc định trách phạt ta, điều này cũng chẳng có gì lạ, dù sao trong mắt thế nhân, thương nhân chỉ là loài sâu kiến mà thôi.”
“Nhưng nàng đã ngăn quản gia lại, mặc dù ông ấy kể lể từng sai lầm của ta, rồi nói thêm rằng ta chỉ là một kẻ hèn mọn, không đáng để tiểu thư bận tâm.”
“Thế nhưng nàng đã đỡ ta dậy, từng câu từng chữ nói rằng, m//ạng của thương nhân cũng là m//ạng, không kém phần cao quý so với bất kỳ ai.”
Ánh trăng tràn ngập trong đôi mắt hắn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, khiến ta có cảm giác như sắp chìm đắm trong đó.
18
Đêm dần khuya, sự náo nhiệt cũng dần tan biến. Dù cơ thể mệt mỏi như muốn rã rời, nhưng ta lại chẳng hề thấy buồn ngủ. Ta tựa đầu lên bậu cửa, ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài kia.
Ánh trăng trong trẻo và lạnh lẽo như vậy, liệu có bao giờ lạc lối giữa đại dương bao la không?
Mẹ à, người có khỏe không? Thân thể người vì sinh con mà hao tổn, giờ đã hồi phục rồi chứ?
Con đã lớn lên thành cô nương xinh đẹp nhất Thịnh Kinh rồi, mẹ đừng lo lắng cho con nữa nhé.
Ta đang chìm trong dòng suy nghĩ đầy cảm xúc thì bỗng nhiên thấy một cái đầu thò ra dưới bậu cửa.
Là Tô Minh Thanh, hắn đúng là có bệnh trong đầu mà.
Ta không biểu cảm gì, ấn đầu hắn xuống, lẩm bẩm: “Hình như vừa thấy cái gì bẩn thỉu lắm.”
Hắn lại nhô ra, ta liền dứt khoát không nhìn hắn nữa. Hắn cũng không làm phiền, một lúc lâu sau mới hỏi: Nàng thích ngắm trăng sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn sáng ngời, hắn nắm lấy cổ tay ta: “Đi, ta đưa nàng đi ngắm trăng.”
Ta khó hiểu: “Bây giờ ta cũng đang ngắm trăng mà.”
“Không giống đâu!”
Có lẽ ánh mắt của hắn quá nhiệt thành, hoặc có lẽ ta thật sự muốn thấy một ánh trăng khác biệt.
Đến khi tỉnh ra, ta đã cùng hắn cưỡi ngựa rời khỏi phủ.
Ta ôm chặt lấy eo Tô Minh Thanh, hắn cười lớn: “Giá!”
Tiếng vó ngựa vang vọng trong đêm tĩnh mịch, âm thanh ấy lặp đi lặp lại trong lòng ta.
Tim ta đập mạnh trong lồng ngực, còn lớn hơn cả tiếng vó ngựa.
Hắn đưa ta ra khỏi thành, đến bên một con suối nhỏ. Từ đâu đó, hắn tìm ra một chiếc bè gỗ.
Ta và hắn cùng nằm trên bè, xuôi theo dòng nước trôi dần. Trời đầy sao lấp lánh trên cao, phản chiếu xuống dòng suối phía dưới.
Ta như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến mặt trăng.
Ta chưa bao giờ làm điều gì trái với lẽ thường như thế này.
Thật là đ//iên rồ.
Nhưng cũng vui vẻ đến mức không thể tưởng tượng được.
Tô Minh Thanh ngồi dậy, đôi mắt hắn long lanh, sáng rực như mặt trăng: “Nàng xem, ánh trăng này chẳng phải lớn hơn, sáng hơn so với khi nàng ngắm từ cửa sổ sao?”
Ta cười đáp: “Đúng thế!”
Ánh mắt hắn càng trở nên rực lửa: “Vậy hãy gả cho ta.”
“Ta sẽ đưa nàng đi ngắm trời mênh mông, đi nhìn cánh đồng xanh bát ngát, ngắm sao trời, ngắm trăng sáng!”
“Chúng ta sẽ thức dậy cùng ánh trăng, say mê cùng gió mát!”
“Chúng ta sẽ dùng hoa tùng để ủ rượu, lấy nước xuân để pha trà!”
“Chúng ta sẽ cưỡi ngựa trắng, cầm trường kiếm, hành tẩu giang hồ, hả lòng hả dạ.”
Ánh mắt của thiếu niên sáng như ngọc: “Nàng không cần phải sống cả đời trong hậu viện, không cần phải lúc nào cũng treo lên nụ cười hoàn hảo, không cần phải đấu đá ghen tuông, ta sẽ đưa nàng đi khám phá thế giới này.”
Chiếc bè trôi theo dòng nước, lắc lư.
Ta nhìn lên mặt trăng, nó thật sự rất đẹp.
Ta muốn ngắm trăng.
Vì vậy, ta nhẹ giọng đáp: “Được.”
19
Trời còn chưa sáng, Tô Minh Thanh đã đưa ta về Mặc phủ. Nhưng ngay trước cửa, ta lại gặp Sở Mặc.
Ta biết hắn vẫn luôn cho người theo dõi ta, nhưng không ngờ lại gặp hắn vào lúc này.
Nhìn thấy Sở Mặc có lời muốn nói, Tô Minh Thanh chỉ đứng đợi ở bên, không tiến tới làm phiền, giống như một kẻ chiến thắng ban phát sự ưu ái cho người thua cuộc.
Sở Mặc không nhìn Tô Minh Thanh, chỉ nhìn chằm chằm vào ta: “Nàng đã quyết định rồi?”
“Ừ,” ta khẽ đáp, “thỉnh thoảng ta cũng tự hỏi, liệu cuộc đời có phải chỉ gói gọn trong bốn bức tường của hậu viện này không?”
Giọng Sở Mặc mang theo chút khẩn thiết: “Nếu nàng không muốn ở hậu viện, ta cũng có thể thực hiện điều đó.”
“Không phải như thế, Sở Mặc. Còn có những điều khác nữa.” Ta khẽ lắc đầu.
Hắn im lặng trong chốc lát, rồi bỗng nhiên cười khổ: “Nàng thích hắn?”
Ta quay đầu đi, cảm thấy tai nóng bừng lên: “Có lẽ… có một chút.”
“Khi ở bên hắn, ta luôn cảm thấy thoải mái.”
Còn khi ở bên Sở Mặc, trong lòng ta luôn căng thẳng. Sở Mặc im lặng hồi lâu, cuối cùng cay đắng nói: “Vậy còn ta? Ta phải làm gì?”
Ngươi… đương nhiên là hủy hôn và cưới người khác thôi.
Ta đâu thể gả cho cả hai người.
Ta mím môi không nói gì.
Cũng không phải ta chưa từng rung động.
Nhưng ai bảo ánh trăng lại quá đẹp làm gì.
20
Hai ngày sau, ta quyết định nói với Tấn Ninh Diễn về chuyện này.
Hắn ngồi bên cạnh ta, tay cầm chén trà, nhưng trà đã dần nguội mà hắn vẫn chưa uống một ngụm nào. Rất lâu sau, hắn mới khẽ nói: “Hoà Yên.”
“Nàng coi ta là gì?”
Ta suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Tri kỷ, bằng hữu, huynh trưởng.”
Sắc mặt Tấn Ninh Diễn tái nhợt, vẻ thất vọng hiện rõ trong mắt hắn: “Thì ra… là như vậy. Lẽ ra ta nên biết từ sớm.”
21
Hôn lễ của ta và Tô Minh Thanh được ấn định sau nửa năm. Vào ngày xuất giá, cha ta khóc lóc như thể đây là lần cuối ông nhìn thấy ta.
Ta cảm giác như mình không phải đang đi lấy chồng, mà là đi đưa tang vậy. Dù Bích Hằng Sơn Trang cách Thịnh Kinh chỉ vài ngày đường, nhưng cha ta vẫn nặn ra được từng ấy nước mắt.
Sau khi thành thân, Tô Minh Thanh như đã hứa, đưa ta đi khắp nơi. Chúng ta cùng nhau ngắm núi, ngắm biển, ngắm sa mạc, ngắm thảo nguyên. Nhưng điều chúng ta ngắm nhiều nhất vẫn là ánh trăng.
Tấn Ninh Diễn suốt đời không cưới vợ. Hắn nhận nuôi con trai của đệ đệ ruột, thừa kế tước vị thế tử.
Hắn một lòng vì nước vì dân, sau này được phong làm thủ phụ. Mỗi lần nhắc đến hắn, cha ta luôn cảm thán rằng, quốc gia có Tấn Ninh Diễn, thật là may mắn cho bách tính.
Còn Sở Mặc… haiz.
Chỉ cần nghĩ đến hắn là ta lại cảm thấy đau đầu. Dù ta và Tô Minh Thanh đi đâu, đều luôn “tình cờ” gặp được hắn. Lúc đầu, Tô Minh Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại nghĩ thoáng hơn, cố ý tỏ ra ân ái với ta trước mặt Sở Mặc.
Mỗi lần như thế, mặt Sở Mặc đen lại rồi bỏ đi. Nhưng chỉ vài ngày sau hắn lại xuất hiện.
Ta thật không thể chịu nổi, cuối cùng hỏi: “Ngươi không lo việc kinh doanh sao? Sao rảnh rỗi vậy?”
Hắn thản nhiên đáp: “Ở đây ta cũng có việc làm ăn.”
“…”
Thôi vậy, hắn đã muốn như thế thì cứ để hắn như thế đi. Cuộc đời này thật dài, và ta đã sống một cuộc đời rất tốt đẹp.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.