8.
Ta gần như chạy trốn khỏi bữa tiệc. Mặc kệ mộng cảnh là thật hay giả, ta đều muốn ngăn chặn tất cả cơ hội có liên quan đến Hoàn Nhan Thuật.
Ta bất chấp hình tượng, xách váy chạy chậm trong cung. Tiêu Cẩm Hạc chẳng biết vì sao đuổi theo, ta hất tay hắn ra, giống như một con chim sợ cành cong, thét chói tai: “Đừng chạm vào ta!”
Hắn hơi giật mình, nhíu mày hỏi ta: “Ngươi luôn khéo léo, bây giờ lại tỏ ra thất thố, là bởi vì Hoàn Nhan Thuật sao?”
Hắn quả nhiên rất nhạy bén. Ta không muốn nhiều lời, chỉ hỏi hắn: “Điện hạ tìm ta có việc gì?”
Đại khái là trong lời nói của ta lộ vẻ không kiên nhẫn quá mức rõ ràng, Tiêu Cẩm Hạc lạnh mặt.
“Chỉ là muốn hỏi nhị tiểu thư, nhân duyên vừa rồi là nhân duyên với ai?”
Thì ra là tới truy hỏi ta.
“Mặc kệ là ai, đều không liên quan đến điện hạ, ta biết tâm điện hạ không ở trên người ta, cũng không có ý định bắt ngài báo đáp ân tình.”
Hắn chắp tay sau lưng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhiều năm như vậy, ta luôn là một người nội liễm, duy chỉ có nhiệt tình nói thẳng ra với mỗi hắn, toàn bộ người kinh thành đều biết ta thích hắn nhiều cỡ nào.
Cho nên, ta buông tay tiêu sái như thế, hắn nhất định là không tin. Ta dứt khoát làm rõ với hắn: “Tiểu công tử nhà Trần thị lang, tính tình cực kỳ ôn nhu chân thành, ta thật sự nghĩ, nếu hắn không thèm để ý việc ta đã thất thân, vậy sẽ xin nương nương thưởng cho hắn một công việc nhàn tản, để cho hắn dẫn theo ta đến Giang Nam cũng tốt; nếu hắn để ý, cuộc đời này ta sẽ không lấy chồng, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.”
Lông mày Tiêu Cẩm Hạc khẽ nhúc nhích, môi mỏng hắn ngập ngừng, nhưng rốt cuộc một chữ cũng không nói ra, chỉ nhìn chằm chằm ta, giống như là muốn nhìn thấu ta.
9.
Trần Hoài Dục thích ta, giống như ta thích Tiêu Cẩm Hạc, trầm mặc lại cuồng nhiệt. Ta đuổi theo sau mông Tiêu Cẩm Hạc bao nhiêu năm, hắn cũng đuổi theo sau mông ta bấy nhiêu năm.
Sau khi vào xuân, thuyền hoa trên hồ Kim Minh dần dần nhiều hơn. Trần Hoài Dục lại đưa thiếp mời cho ta, mời ta chèo thuyền trên hồ.
Hắn hàng năm ước hẹn, ta hàng năm từ chối, nhưng lần này, ta muốn cùng hắn gặp mặt một lần. Chỉ là không khéo, lúc ta đến đó, vừa vặn ở bến tàu đụng phải tỷ tỷ cùng Tiêu Cẩm Hạc.
Nàng ta chân trước nhìn Tiêu Cẩm Hạc cười ngọt ngào, chân sau nhìn thấy ta, sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người thúc giục Tiêu Cẩm Hạc nhanh lên thuyền một chút.
Theo lý thuyết, lấy thân phận của hắn, không nên ra ngoài vui chơi vào lúc này, nhưng tỷ tỷ ta thích náo nhiệt, hắn đã nhiều lần vượt quá quy củ, lén lút ra cung chơi với nàng ta.
Tiêu Cẩm Hạc leo lên thuyền hoa, vén rèm đưa tỷ tỷ vào khoang thuyền, dừng một chút, quay đầu lại hỏi ta: “Ngươi…đi một mình sao?”
Nhìn giọng điệu và biểu cảm của hắn, ngược lại khiến ta hiểu lầm là hắn muốn mời ta cùng du xuân đó. Hắn cảm thấy có lỗi với ta à? Đúng là giả mù sa mưa.
Ta đột nhiên thấy vô cùng phiền não, chuyển tầm mắt, nhìn về phía Trần Hoài Dục trong đám người đáp: “Hẹn người rồi.”
Trần Hoài Dục xách theo một giỏ Thanh Hạnh đi tới, ta còn nói hắn bảo ta chờ hắn là muốn đi đâu, thì ra là biết ta thèm ăn, muốn ăn chút trái cây tươi.
Hắn thấy Tiêu Cẩm Hạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự có khí khái của người đọc sách ở trên người. Lại đưa cho ta một quả hạnh vàng, cười nói: “Đã rửa qua rồi, nàng nếm thử xem, ngọt hay là không ngọt.”
Người này, nói như thế nào nhỉ, khổ sở theo đuổi ta nhiều năm, khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, lại không làm cho người ta cảm thấy hắn đang cố sức tỏ ra mình là người tốt.
Hắn thản nhiên nhàn nhã như một cơn gió, hắn có không gian riêng của chính mình, sẽ không dễ dàng bị người khác quấy rầy.
Ta đưa tay đón lấy Thanh Hạnh, đang muốn cắn một miếng, tỷ tỷ lại đột nhiên nói: “Tật xấu tham ăn đúng là không thay đổi được, ngươi còn muốn bởi vì một miếng ăn mà hại ai nữa đây? Ngươi vẫn chưa tỉnh lại, cũng không cảm thấy áy náy sao?”
Mấy năm nay nàng ta dốc hết sức kể khổ, chuyện ta hại nàng ta đi lạc kia, ai ai cũng biết. Chỉ là phần lớn người ta đều nói, chuyện kia cũng không trách được ta, dù sao ta khi đó vẫn còn nhỏ.
Thấy ta không bị nước bọt dìm chet, tỷ tỷ có chút canh cánh trong lòng, vì thế nếu có cơ hội nàng ta sẽ châm chọc ta một phen.
Trước kia ta chỉ biết nhẫn nại, cha bảo ta nhẫn, mẹ bảo ta nhẫn, ngay cả chính ta cũng cảm thấy chỉ cần nhẫn một chút, tỷ tỷ sẽ buông bỏ được chuyện này.
Nhưng nhớ tới hành động của nàng ta trong mộng, châm ngòi thổi gió, vu cáo hãm hại, ta nhịn hết lần này đến lần khác, nàng ta lại làm trầm trọng thêm. Ta sao có thể nhịn nữa.
“Ý của tỷ tỷ là muốn ta khâu miệng lại, dứt khoát chet đói mới là chuộc tội có phải hay không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐây là lần đầu tiên ta chống đối nàng ta, tiếng vang trong khoang thuyền ngừng một lát, chợt nghe thấy tỷ tỷ ấm ức nghẹn ngào nói:” Tiêu Cẩm Hạc, chàng vào đi.”
Ánh mắt của hắn di chuyển giữa ta và Trần Hoài Dục một lát, vén rèm vào khoang trong.
10.
Hôm nay đi du xuân, ta vốn định cùng Trần Hoài Dục thẳng thắn nói chuyện một chút, kết quả bị tỷ tỷ làm mất hứng thú. Tâm tình ta khó chịu, cả đường im lặng, hắn cũng không quấy rầy ta, tự lấy ra một quyển>, tựa vào trong khoang thuyền say sưa đọc.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta, hoặc là lột trái cây cho ta, hoặc là châm trà cho ta. Ta giận phần ta, hắn đọc sách phần hắn, cũng không biết an ủi ta hai câu, một người kì quái.
Nhưng sự im lặng của hắn lại khiến ta vô cùng thoải mái. Ta cảm thấy có lỗi với Trần Hoài Dục, cố kiềm nén cơn giận cuồn cuộn trong lòng, ta vung khăn tay về phía uyên ương trên mặt hồ, hắn theo ta ra khỏi khoang ngắm cảnh.
Nghe nói hắn thích dùng thơ kết bạn, ta hắng giọng, ngâm một bài.
“Ngư dân tỉnh rượu gọi lại, uyên ương bay đi rồi quay đầu lại.”
Trần Hoài Dục cắn môi không nói, quay lưng lại, ta thấy vai hắn run rẩy, chắc là đang cười ta. Thật vô lễ. Ta có chút tức giận: “Ngươi cười cái gì?”
Hắn không giấu ý cười, xua tay bồi tội với ta: “La cô nương tài tình, thơ từ hay, nhưng hai con kia không phải uyên ương, mà là vịt hoang.”
Ta xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đi theo hắn cười ngượng hai tiếng, hắn thấy ta như vậy, ý cười càng đậm, ta thấy hắn như vậy, cũng nhịn không được cười lớn.
Người chèo thuyền đoán chừng là chỉ lo nhìn hai chúng ta cười, thuyền nhỏ lắc lắc rồi nghiêng đầu, cùng chiếc thuyền nhỏ khác đụng vào nhau.
Chiếc thuyền này của chúng ta nhỏ, rào chắn cũng thấp, ta suýt nữa bị va chạm đột ngột suýt ngã xuống hồ, may mắn người trên mũi thuyền đối diện đỡ ta một phen.
Ta ổn định cơ thể, định nói cám ơn, người nọ lại nắm chặt cánh tay ta không buông tay. Ta ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà là Hoàn Nhan Thuật!
Hắn ngồi xổm ở mũi thuyền hoa lệ của mình, tầm mắt của ta ngang tầm với hắn. Hắn sâu kín nhìn ta, giống như từ vực sâu nhìn lên trên chăm chú. Trời nóng quá, ta bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi cười rất đẹp, ngươi tên là gì?”
Ta ngậm miệng không đáp, sắc mặt của hắn lộ ra vài phần lạnh lùng. Trần Hoài Dục tiến lên thay ta giải vây, hắn thi lễ với Hoàn Nhan Thuật, nói: “Đa tạ điện hạ ra tay tương trợ, thuyền phu ngu xuẩn, quấy nhiễu tọa giá của điện hạ, mong điện hạ thông cảm.”
Hoàn Nhan Thuật chỉ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, tầm mắt một lần nữa trở lại trên người ta.
“Chẳng lẽ là một người câm xinh đẹp.”
Hắn bỗng nhiên bóp cằm của ta, làm ta há miệng nhìn hắn, híp mắt nhìn, hắn cười: “Nếu đã câm điếc thì thật lãng phí cái lưỡi xinh đẹp này, chi bằng nhổ xuống đưa ta đi.”
Da đầu ta tê dại, cố gắng trấn tĩnh lại. Trần Hoài Dục kéo ta về phía sau, giấu ta ở phía sau hắn.
Hoàn Nhan Thuật kiêu ngạo ương ngạnh, ngay cả vương công quý tộc cũng phải nhường hắn ba phần, ta không nghĩ tới Trần Hoài Dục lại có can đảm như thế.
Nhưng hắn không biết người trước mặt hắn, là một kẻ tàn nhẫn khoát lên vẻ ngoài hoa lệ, không có nhân tính. Không thể chọc giận Hoàn Nhan Thuật, cũng không thể liên lụy Trần Hoài Dục.
“Bẩm điện hạ, ta là nhị cô nương phủ Ngự Sử, La Ngọc Phu.” Ta cung kính đáp lại Hoàn Nhan Thuật.
Ánh mắt muốn ăn thịt người của hắn cuối cùng cũng dời khỏi người Trần Hoài Dục.
“Lần trước ở Ngự hoa viên, tiểu cô nương ta cưỡi ngựa dọa sợ cũng là ngươi, có phải hay không?”
Hắn đột nhiên đưa tay tới trước mặt ta: “Lại đây, ta bồi tội với ngươi.”
Bồi tội… Ta nào dám để cho hắn bồi tội, ta chỉ muốn trốn thật xa. Nhưng chuyện này ta nói không tính.
Trần Hoài Dục cau mày, ta kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn không cần ra mặt vì ta.
Ta kiềm chế sự run rẩy, đưa tay về phía Hoàn Nhan Thuật, hắn kéo cánh tay nhỏ của ta nhẹ nhàng kéo một cái, ta thừa lực nhảy đến bên cạnh hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.