1.
Tôi bị đưa vào trường Nữ Đức lớn nhất Đông Nam Á.
Nghe nói, bất kể cô gái ngỗ nghịch đến đâu, chỉ cần huấn luyện ở đây một tháng là có thể trở thành người phụ nữ hoàn hảo, ngoan ngoãn và dịu dàng.
Ngày đầu nhập học, tôi được sắp xếp tham gia huấn luyện quân sự hằng ngày.
Huấn luyện viên cầm gậy điện, ánh mắt sắc bén quét một vòng rồi bắt đầu ra lệnh.
“Từ bên trái, mỗi người tự tát vào mặt và sám hối trong mười phút!”
Cô gái đứng ngoài cùng bên trái rõ ràng đã ở đây rất lâu, bị ép vào nếp.
Ánh mắt cô ta vô hồn, máy móc giơ tay lên, ngoan ngoãn tự tát vào mặt mình.
Tiếng “bốp bốp” vang lên, kèm theo lời lặp đi lặp lại của cô: “Tôi là kẻ có tội, tôi không nên đòi ly hôn với chồng mình, đánh là thương mắng là yêu, chồng đánh tôi vì quá yêu tôi…”
Người đầu tiên sám hối xong, cô gái thứ hai lập tức tiếp nối.
“Tôi là kẻ có tội, tôi không nên mặc áo hở lưng ra ngoài, quyến rũ đàn ông khác, cơ thể tôi chỉ thuộc về chồng tôi…”
Đến lượt cô gái thứ mười, cô ta ngẩng cao đầu, chần chừ không hành động.
Thậm chí, cô ta còn trợn tròn mắt: “Tại sao tôi phải nghe lời các người? Các người đang xúc phạm nhân quyền, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tôi không nhịn được mà quay qua nhìn, cô gái số mười có mái tóc nhuộm vàng, trông chỉ tầm hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn chút ngây thơ.
Sự ngây thơ đó, ở nơi quỷ quái này đương nhiên sẽ bị trừng phạt.
Quả nhiên, sắc mặt huấn luyện viên đen lại, ông ta túm lấy tóc cô gái số mười và kéo cô ra khỏi hàng.
Ông ta không thương xót mà dí gậy điện vào bụng cô, đắc ý nghe tiếng cô hét lên đau đớn.
“Ở ngôi trường này, các cô không cần quyền tự do, chỉ cần nhớ rõ sự phục tùng tuyệt đối. Đây là hậu quả của việc không nghe lời.”
Cô số mười bị điện giật đến co giật, đau đớn cuộn tròn trên đất.
Nhưng miệng cô không hề cầu xin: “Đồ súc sinh, tao là một con người độc lập, không phải nô lệ, có gan thì giật điện chết tao đi!”
Huấn luyện viên dừng tay, giẫm lên lưng cô ta.
“Ở đây có rất nhiều cách để hành hạ con người, tao muốn xem mày lì lợm đến khi nào.”
Ông ta vẫy tay, liền có người bê lên một cái thùng kính cao nửa người.
Bên trong chứa đầy những con côn trùng nhỏ bé, nhìn mà buồn nôn.
“Lột quần nó ra, ném vào trong đó.”
Ông ta vừa phất tay, hai gã đàn ông liền giữ chặt cô số mười từ hai phía.
Mặt cô ta tái mét vì sợ hãi, cơ thể run rẩy nhưng vẫn cắn chặt môi không chịu cầu xin.
Khi hai gã đàn ông đưa tay về phía quần cô ta, tôi đứng lên đối diện với ánh mắt thích thú của huấn luyện viên.
Tôi uể oải nói: “Thả cô ấy ra, để tôi thay thế.”
2.
Huấn luyện viên dường như chưa từng gặp học viên như tôi.
Ông ta liếc nhìn bảng tên của tôi, thích thú đọc lên: “Số mười một, Hải Sa? Thú vị đấy. Tao luôn hào phóng với phụ nữ đẹp, tất nhiên sẽ đáp ứng mong muốn của mày.”
Ông ta ra hiệu, số mười liền được thả ra.
Cô ngồi bệt xuống đất, lo lắng nhìn tôi.
“Hay để tôi tự làm…”
Tôi dùng ánh mắt ngăn cô lại, rồi tiến về phía huấn luyện viên.
Vài gã đàn ông cười nham hiểm, định lột quần tôi.
Tôi nhẹ nhàng né tránh, chỉ vào thùng kính kia: “Lột quần thì được, nhưng dùng thứ này sao? Các người xem thường ai vậy?”
Huấn luyện viên cười nói: “Con bé này, bên trong toàn là những loài côn trùng độc hại được thu thập từ khắp nơi trên thế giới, đảm bảo khiến mày sống không bằng chết.”
“Hơn nữa, thùng kính này được làm từ loại kính chống đạn chắc chắn nhất, mày muốn chạy cũng không có cơ hội…”
Ông ta chưa nói xong, thì “rắc” một tiếng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tôi đã đạp vỡ thùng kính mà ông ta nói là không thể phá, rồi khinh bỉ phun một bãi nước bọt.
Không gây nhiều thương tích, nhưng rất sỉ nhục.
Huấn luyện viên sững người: “Chuyện này… không thể nào.”
“Có gì không thể, các người nên kiểm tra xem có ai ăn bớt ăn xén không, lại dám dùng đồ kém chất lượng.”
Tôi huých một cú vào hai gã đàn ông, khiến chúng ngã vào đống côn trùng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCôn trùng lập tức bò khắp người họ, chúng cảm thấy đau đớn như bị cào cấu nhưng không dám há miệng kêu lên.
Đồng thời, không ít côn trùng cũng bò về phía huấn luyện viên, khiến mặt ông ta tái nhợt.
Xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, buổi huấn luyện hôm nay dĩ nhiên không thể tiếp tục.
Các huấn luyện viên lo lắng bắt côn trùng, còn học viên được sắp xếp hoạt động tự do.
Số mười bước đến chỗ tôi.
Cô mắt đỏ hoe: “Hải Sa, cảm ơn chị đã cứu tôi lúc nãy. Tôi cũng mới bị đưa vào hôm nay, chúng ta có thể kết bạn không?”
Tôi nhướng mày: “Kết bạn làm gì? Kết bạn để huấn luyện quân sự à?”
Cô số mười nhìn xung quanh rồi ghé tai tôi thì thầm: “Tôi muốn nói là, kết bạn để trốn thoát.”
“Tôi không định trốn thoát.”
Tôi chìa tay ra với cô ta.
“Nhưng tôi định lật đổ nơi này, cô có muốn theo cùng không?”
Số mười ngớ người, rồi đôi mắt ảm đạm của cô bỗng sáng lên.
Mặt cô đỏ bừng vì phấn khích, đôi mắt lấp lánh rực rỡ, bàn tay nhỏ của cô nắm lấy tay tôi.
“Tôi muốn!”
3.
Người thứ mười tên là Tô Thi, khác với những người khác, cô ấy bị chính cha ruột của mình đưa vào đây.
Bởi vì cô đã bí mật triệt sản mà không thông qua gia đình, dẫn đến việc liên hôn thương mại giữa hai gia tộc thất bại.
Trong cơn tức giận, cha cô coi cô như một đứa con bị vứt bỏ và đưa cô vào đây, bên ngoài thì tuyên bố là cô đi nước ngoài để chữa bệnh.
Nhưng ngay khi Tô Thi vừa bị đưa đi, cha cô đã đưa một cô con gái riêng về tiếp tục thực hiện hôn ước.
Tô Thi mới hai mươi tuổi, nhưng đã thấy được mặt tối tăm nhất của thế giới này.
“Hải Sa, chị có biết không? Vị hôn phu của tôi đã có một đứa con ba tuổi ở bên ngoài. Tôi không muốn bị coi như một công cụ để kết hôn với hắn, và tôi cũng không muốn trong hoàn cảnh này sinh ra một đứa trẻ không được mong đợi, để nó lại lặp lại bi kịch của thế hệ trước.”
Không sinh con, trong mắt cha cô ấy, chính là một tội lỗi.
Còn ngôi trường nữ đức này, chính là nơi để “giáo dưỡng” lại những người phụ nữ như vậy.
Thực sự là một địa ngục hoàn hảo dành cho phụ nữ.
“Hải Sa!”
Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
Tôi và Tô Thi cùng ngước lên nhìn, chính là vị huấn luyện viên sáng nay.
Ông ta đã thay bộ quần áo mới, trông hoàn toàn khác so với vẻ lôi thôi trước đó.
“Hải Sa, hình phạt của cô vẫn chưa kết thúc. Tối nay đến phòng tôi, tôi sẽ huấn luyện riêng cho cô nghiêm khắc hơn.”
Sắc mặt Tô Thi tái nhợt, cô nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhưng tôi quay lại, nở một nụ cười ngọt ngào với huấn luyện viên.
“Huấn luyện viên nói đúng, hôm nay tôi đã phạm lỗi, bị huấn luyện thêm là điều đương nhiên.”
“Đúng vậy, con gái nên ngoan ngoãn như thế.”
Huấn luyện viên hài lòng nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt ghê tởm dừng lại trên ngực tôi.
“Chỉ cần cô biết nghe lời, tôi có thể cho cô tốt nghiệp sớm.”
Đến khi có người gọi ông ta đi, ông ta mới miễn cưỡng rời đi.
Tô Thi đầy lo lắng: “Hải Sa, chị bị ngốc à? Đến tôi còn hiểu ông ta định làm gì! Hay là tôi tối nay nổi lửa đốt trường, làm lớn chuyện luôn?”
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy, mỉm cười trấn an.
“Tôi không sao đâu, cô còn việc quan trọng hơn phải làm. Tối nay sẽ có một vụ án mạng trong trường, lúc đó cô hãy tìm cơ hội lẻn vào phòng điều trị, tìm ra bí mật lớn nhất của ngôi trường này.”
“Hãy xem thử rốt cuộc là liệu pháp gì mà khiến những cô gái đi ra đều trở nên ngoan ngoãn, chỉ dựa vào huấn luyện quân sự thì chắc chắn không thể được.”
Tô Thi gật đầu không chút do dự, nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
“Nhưng, sao chị biết sẽ có án mạng?”
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý.
“Đến lúc đó cô sẽ biết thôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.