1
“Nhị vị công chúa, vận mệnh từ nay về sau như thế nào sẽ do chính hai người quyết định.”
Tất cả mọi người trên đại điện đều nhìn chằm chằm vào hai thẻ tre trong tay quốc sư.
Một ngắn một dài, quyết định ta và tỷ tỷ ai sẽ được ở lại trong cung, ai phải đến biên cương khổ không nói nổi với cữu cữu.
Phương Trường Ninh gấp gáp không chờ nổi đẩy ta ra: “Ta chọn trước!”
Nói xong, nàng ta lập tức rút thẻ tre bên phải, đúng như nàng ta đã đoán trước, đây là cây dài.
Phương Trường Ninh cầm chặt thẻ tre trong tay, như đang cầm sợi rơm cứu mạng của mình, thở phào một hơi thật dài.
Mẫu thân của chúng ta chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, tại đại điện uy nghiêm này căn bản chẳng có chỗ nói chuyện.
Bà ấy xưa giờ nhát gan, nhưng giờ phút này đây cũng không nhịn được kéo lấy tay áo phía dưới của Trường Ninh:
“Sao hôm nay con không biết phép tắc gì hết vậy?”
Ở trong mắt bà ấy Phương Trường Ninh luôn là người hiểu chuyện nghe lời, không hiểu sao hôm nay lại bộp chộp như vậy.
Bà ấy không thấy được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Phương Trường Ninh khi nhìn ta.
Cũng không biết chúng ta đều đã sống lại.
2.
Chúng ta là song sinh, nhưng quốc sư lại nói song sinh công chúa sẽ mang lại điềm xấu, sau mười hai tuổi nhất định sẽ khắc vận mệnh Đại Chu quốc.
Trừ khi, song sinh chỉ còn lại một người.
Dẫu gì cũng là con vua, phụ hoàng và các triều thần thương lượng mấy ngày mới chọn ra được một cách.
Đó là đưa một trong hai công chúa ra biên cương nuôi dưỡng như nam hài tử, làm vậy hòng giấu khỏi mắt trời cao.
Phương Trường Ninh từ trước đến nay luôn biết che giấu bản thân.
Kiếp trước vì để được ở lại, ngày nào nàng ta cũng đến trước mặt phụ hoàng mẫu thân ra vẻ hiếu thuận, cuối cùng còn bày ra bản thân là tỷ tỷ phải rộng lượng để ta chọn trước, không ngờ ta đã chọn được que ở lại.
Tuy nàng ta không cam tâm đi theo cữu cữu đến biên cương, nhưng không ngờ nơi ấy lại khổ cực đến vậy.
Không có xiêm y lộng lẫy, không có thức ăn tinh xảo, hằng ngày còn phải dãi nắng dầm mưa thì thôi đi, cữu cữu lại còn cực kỳ nghiêm khắc, ngày nào cũng bắt nàng ta đứng tấn, học đao thương.
Cuối cùng, Phương Trường Ninh không chịu nổi nữa.
Nàng ta cuỗm hết tất cả tiền bạc của cữu cữu rồi trốn đi trong đêm, tuy nhiên nàng ta đã đánh giá quá cao khả năng nhớ đường của bản thân.
Nàng ta đi nhầm hướng lọt vào trong doanh trại của địch, quân địch lập tức bắt lấy nàng ta.
Vì giữ mạng, Phương Trường Ninh buộc phải nói ra thân phận của mình, còn phản bội khai hết chiến lược phòng thủ biên cương của cữu cữu.
Quân địch vừa lấy nàng ta làm lợi thế đàm phán với cữu cữu, vừa nuôi nàng ta như thú vui tiêu khiển, tùy ý mà lăng nhục.
Phương Trường Ninh kéo dài hơi tàn, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chạy trốn, nàng ta bán đứng Đại Chu nên không dám về, trên đường lưu vong không ngờ lại trà trộn được vào đội ngũ đưa thân của ta.
Mà khi đó ta đã vang danh khắp Đại Chu.
Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết Kinh Hoa Công Chúa xinh đẹp tuyệt trần, thông thạo cầm kỳ thi họa, được Hoàng Đế Đại Chu vô cùng sủng ái.
Được Khương quốc đứng đầu năm nước cầu hôn, ta chỉ cần gả đến đó thì sẽ thành Hoàng Hậu cao quý nhất.
So với Phương Trường Ninh, đúng là một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Không còn ai nhớ đến một vị công chúa khác đang chịu cực chịu khổ nơi biên cương nữa.
Phương Trường Ninh phát điên rồi, rõ ràng hai ta đều chảy chung một dòng máu, rõ ràng nàng ta còn được phụ hoàng yêu thích hơn ta.
Nhưng dựa vào đâu nàng ta phải chịu kết cục này, còn ta lại hưởng hết vinh hoa phú quý?
Mang theo lòng đầy hận thù Phương Trường Ninh muốn hạ độc giết ta.
Cho nên kiếp này sống lại, nàng ta chẳng còn quan tâm đến quy củ thể thống cái quái gì nữa, chỉ muốn tìm mọi cách để được ở lại.
Như nàng ta mong muốn, người phải ra biên cương cùng cữu cữu đổi thành ta.
Cữu cữu chinh chiến quanh năm, sát khí quanh người khiến người ta không dám đến gần, lần này cũng là cữu cữu vội vã trở về đón người.
Mọi chuyện đã xong, khi đi ra khỏi cửa điện ông ấy vẫn có chút không đành lòng nhìn ta một cái, như muốn xoa đầu ta nhưng lại ngại những vết chai sần thô ráp trên tay mà lại thu về.
“Kinh Hoa, vất vả cho con rồi.”
Ta cười kéo tay ông ấy lại:
“Từ lần trước cữu cữu hồi kinh báo cáo công tác thì đã năm năm rồi chúng ta chưa gặp, cữu cữu mau nói cho con biết Tây Bắc có gì vui đi.”
Ngày đến biên cương đã được chọn, mẫu thân lo lắng không thua gì ta, bà ấy tự tay may quần áo cho ta, hằng đêm ôm ta ngủ.
Ngay cả phụ hoàng bận rộn hằng ngày cũng bớt chút thời gian đến nói chuyện với ta, ít nhiều gì vẫn có chút không nỡ.
Phương Trường Ninh nhìn thấy hết tất cả, nhưng không nói gì.
Mẫu thân an ủi nàng ta: “Trường Ninh, muội muội con sắp rời cung, chúng ta không yên tâm nên mấy hôm nay có chút lơ là con.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetPhương Trường Ninh lại biến thành dáng vẻ rộng lượng dịu dàng:
“Con hiểu mà, con cũng không nỡ để muội muội đi.”
Chỉ có ta mới biết nàng ta không hề rộng lượng chút nào, chỉ là cảm thấy không sao cả thôi.
Giờ đây nàng ta sẽ là Trường Ninh Công Chúa hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, còn được gả cho Đế Vương Khương quốc tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Còn về phần ta, nàng ta gấp không chờ nổi muốn thấy kết cục của ta.
Nàng ta chắc chắn, nơi biên cương khổ không nói nổi kia sẽ khiến cho ta bất hạnh giống như nàng ta ở kiếp trước.
Nhưng nàng ta không biết, thâm cung nhìn hào nhoáng này mới thật sự là địa ngục.
Sau này thiên hạ đại loạn, tại loạn thế này binh quyền mới chính là vương đạo.
3
Sa mạc Tây Bắc quả thực rất khắc nghiệt.
Vừa đến ba ngày, làn da non mềm của ta đã bắt đầu nứt nẻ. Cữu cữu muốn ta ở trong doanh trướng, còn muốn kêu người kiếm than củi cho ta, nhưng ta từ chối.
“Cữu cữu, đây là Tây Bắc, nơi đây không nuôi công chúa đỏng đảnh.”
Cữu cữu nhìn ta sâu xa, nói:
“Con phải biết rằng, cho dù không phải công chúa, một nữ tử bình thường ở đây cũng không sống nổi.”
Ta gật đầu đáp:
“Cho nên xin cữu cữu hãy truyền dạy võ nghệ cho con, để con đi theo người học tập binh pháp mưu lược. Từ hôm nay trở đi, con chính là một binh lính bình thường nhất ở đây.”
Cữu cữu sửng sốt một lúc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ông ấy không ngờ ta lại nói trước lời ông ấy muốn nói.
“Tốt!”
Ông ấy vui mừng:
“Chỉ cần con muốn học! Ta nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ!”
Cữu cữu là chỉ huy sứ Tây Bắc, trị quân nghiêm minh.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, ông ấy yêu cầu ta giờ Mão hằng ngày phải dậy cùng quân lính luyện tập thể lực, buổi chiều dạy ta thương pháp cơ bản, buổi tối ta phải xem ông ấy phê duyệt binh pháp.
Ban đầu ngay cả trung bình tấn ta cũng không đứng được, đám tiểu binh được lệnh nên không dám đối xử khác biệt với ta.
Do đó, có người thường hay gây khó dễ, cố ý chọn ta trong lúc luyện tập, đánh ta đến độ chật vật không chịu nổi.
Ta biết, cữu cữu muốn cho ta hiểu Tây Bắc là nơi chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện.
Vì thế ta liều mạng luyện tập, nếu khởi điểm thấp, vậy ta phải tốn nhiều thời gian hơn người khác.
Ba năm sau, cơ thể của ta ngày càng mạnh mẽ, thương trong tay cũng ngày một sắc bén.
Lại lần nữa đối luyện, kẻ nhiều lần đè ta xuống đất đánh kia, lần này biến thành người quỳ xuống xin tha.
Thiếu niên tên Trịnh Việt bị ta bẻ tay ra sau, đau đến mức nghiến răng, nhưng vẫn cười:
“Tướng quân nói đúng, con người ngươi đối xử với bản thân tàn nhẫn, đối xử với người khác lại càng ác hơn.”
Ta buông hắn ra, lười quan tâm mấy lời đó.
“Chạy nhanh lên, đi theo tướng quân tuần tra.”
Cữu cữu dẫn chúng ta ra biên giới Tây Bắc, ông ấy nói bây giờ trời đông giá rét, mặt sông kết băng, quân Khương Nhung phải vội vã tìm cách sinh tồn trước, tạm thời sẽ không đến đây.
Ta đột nhiên nhớ lại, kiếp trước vào tầm khoảng thời gian này triều đình nhận được chiến báo.
Tây Bắc hạ nhiệt sâu, mặt sông kết băng dày.
Quân địch nhân lúc đêm dẫm lên băng qua sông, Tây Bắc bị đánh lén, thương vong thảm hại.
“Cữu cữu! Bọn chúng không có đồ ăn và quần áo chống lạnh, chắc chắn sẽ muốn cướp của chúng ta. Nếu mặt sông này kết băng dày, liệu bọn chúng có nhân trời tối qua sông đánh lén không?”
Mặt cữu cữu biến sắc.
“Mau đi xem độ dày của mặt băng!”
Đúng như lời ta, mặt băng đã dày đến độ cưỡi ngựa đi lên cũng không thành vấn đề.
Cữu cữu bày binh khẩn cấp, không ngờ vào đúng đêm ấy đã canh được quân địch đánh lén, lần đầu ta lên chiến trường, giết đến vui sướng tràn trề.
Trận này đại thắng.
Phụ hoàng vui mừng khôn xiết, đúng lúc đang cuối năm, nên đã triệu cữu cữu vào kinh nhận thưởng.
Kiếp trước, Phương Trường Ninh lần đầu trở về sau thời gian rời kinh cũng là vào khoảng thời gian này.
Ta có chút tò mò, lúc này ở trong cung nàng ta có được hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực nàng ta muốn hay không?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.