20.
Kiểu tình cảm và cách cư xử như thế này thật sự quá méo mó.
Nghe xong những gì Trình Diệp nói, tôi không khỏi rùng mình.
Nếu cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ này, trừ khi Trình Diệp mắc chứng Stockholm, còn không thì tình cảm này chắc chắn sẽ không bền vững.
Thực tế chứng minh, về sau Trình Diệp cũng cảm thấy rất đau khổ. Anh vừa cảm thấy cách cư xử này không đúng, vừa không muốn làm tôi buồn.
Nhưng mỗi lần hai suy nghĩ đó đấu tranh trong đầu anh, thì việc nghe lời tôi và làm tôi vui vẻ lại luôn chiếm ưu thế.
Vì thế, dần dần, anh biến thành hình ảnh một người có vấn đề trong mắt tôi lúc ban đầu, còn thực sự bị mẹ đưa đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý.
Cuối cùng, chính là vào tháng trước, sau rất nhiều lần trị liệu tâm lý khi ở nước ngoài, Trình Diệp mới lấy hết can đảm đề nghị nói chuyện với tôi. Nhưng điều khiến anh không ngờ là, ngay khi gặp lại, tôi đã nói với anh rằng, tôi đã từ bỏ công việc vì anh, và từ giờ tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên anh.
Tình cảm ngột ngạt như vậy khiến anh vô cùng đau khổ, vậy nên tối hôm đó, nhân lúc uống rượu, anh cãi nhau với tôi.
Sau đó, tôi gặp phải sự cố.
Anh hốt hoảng đưa tôi vào bệnh viện, và sau khi xác nhận rằng tôi không sao, anh quyết định nhân cơ hội này rời xa tôi.
Chỉ là, chưa được bao lâu, anh lại nhận ra bản thân hoàn toàn không thể rời xa tôi.
Vì vậy, anh lại lén lút đến bệnh viện thăm tôi, sau khi biết tôi đã xuất viện, anh còn giúp tôi trả thêm viện phí.
Rồi anh lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tuy nhiên, anh vẫn không hoàn toàn tin rằng tôi thực sự bị mất trí nhớ.
Thay vì nói anh không tin vào việc tôi mất trí nhớ, chính xác là anh không muốn tin rằng tôi chỉ quên đi toàn bộ ký ức năm năm về anh, rồi nhanh chóng trở lại là An Nhược vui vẻ như trước.
Chỉ còn lại mình anh, người bị ảnh hưởng bởi tôi, vẫn phải thường xuyên phải đi gặp bác sĩ tâm lý điều trị.
Vì thế, sau khi nhờ mẹ anh dọn vào sống trong nhà tôi, anh luôn không ngừng dò xét.
Sự dò xét đó, đến bây giờ vẫn chưa thể dừng lại.
21.
Tôi thật sự đã tin những lời mà Trình Diệp đã nói.
Đặc biệt là khi anh nói rằng tôi có tính chiếm hữu rất mạnh đối với những gì mình đã xác định. Thói quen xấu này có lẽ là do lúc sống trong trại trẻ mồ côi để lại.
Hồi nhỏ, tôi sống trong một trại trẻ rất nhỏ, nhưng lại có rất nhiều trẻ em ở đó. Hơn nữa, tỷ lệ được nhận nuôi ở trại rất thấp, nhiều đứa trẻ đã lớn mà vẫn chưa có gia đình nào muốn nhận nuôi.
Vì vậy, ở trong một trại trẻ vừa nhỏ vừa nghèo, lại có nhiều đứa trẻ lớn, mong muốn sở hữu một món đồ hoàn toàn thuộc về mình thật sự rất khó khăn.
Ăn uống lúc nào cũng không thể giành phần đầu tiên, đến khi đến lượt mình, bất kể nồi hay bát còn lại cái gì, trước tiên phải nhanh chóng xúc vào miệng.
Những trò chơi cần nhiều người cùng tham gia, chỉ khi người khác chơi xong, chán chê rồi, tôi mới có thể được tham gia.
Nhưng trại trẻ có hạn, đồ chơi cũng ít ỏi, làm sao có thể thật sự đến lượt mình?
Đợi đến khi trời tối, đến giờ ăn, tất cả mọi người đều đã giải tán, họ còn mang theo dây nhảy, bao cát đi mất.
Hoạt động mà tôi có thể tham gia từ đầu đến cuối, không có gì cả.
Cây bút chì tôi dùng luôn chỉ còn một đoạn nhỏ trên đầu, sáp màu dùng để vẽ luôn là những màu người khác không thích, hoặc chỉ còn một mẩu nhỏ, vừa bẩn vừa cũ.
Sách luôn là những quyển tả tơi rách nát, vở cũng chưa bao giờ được dùng trang trước.
Chưa kể đến quần áo.
Mỗi khi có ai đó quyên góp quần áo cho trại trẻ, chúng tôi – những đứa bé nhất, ít được yêu thương nhất, luôn phải đứng một góc, mắt tròn xoe nhìn người khác ồn ào chen nhau chọn lấy những bộ mới và đẹp nhất.
Cuối cùng, chỉ còn lại những bộ đồ cũ mà họ đã lột là còn chừa lại chúng tôi.
Nhưng ngay cả những bộ đồ cũ đó, cũng phải tranh giành mới có được.
Dù là đồ cũ, vẫn có sự khác biệt giữa mới cũ và cũ hơn.
Có lẽ từ lúc đó, tôi đã bắt đầu khao khát có một thứ gì đó thuộc về mình.
Ban đầu, tôi chỉ muốn một chiếc bút chì chưa ai dùng, một bát cơm chưa ai động đến, một sợi dây nhảy mà tôi được chơi đầu tiên, một cái cặp sách chỉ của riêng mình…
Về sau, tôi bắt đầu khao khát có một ngôi nhà của riêng mình.
Vì vậy, khi có người không thể có con sau nhiều năm kết hôn, quyết định đến trại trẻ nhận nuôi một đứa trẻ, tôi đã tập luyện rất lâu trước chiếc gương nứt trong nhà vệ sinh.
Sau đó, tôi chủ động bước tới, nắm lấy tay người phụ nữ đó.
Kể từ đó, tôi đã có cha mẹ của riêng mình, và một người bạn hàng xóm nhỏ cùng tuổi, chính là Trình Diệp.
22.
Nhưng tiếc rằng, rõ ràng cha nuôi của tôi không thích con gái.
Cha nuôi là một người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng điển hình. Sau khi kết hôn với mẹ tôi năm sáu năm vẫn không có con, ông không chịu đi khám, chỉ sau vô số lần cãi vã với mẹ tôi, mới miễn cưỡng đồng ý đi nhận nuôi một đứa trẻ nhỏ tuổi.
Nhưng đến ngày quyết định nhận nuôi, ông lại không muốn đi nữa, chỉ nói rằng để mẹ tôi tự đi nhận một đứa về.
Và thế là, mẹ đã nhận về một cô con gái mà ông không thích – chính là tôi.
Khi mẹ vừa đưa tôi về nhà, cha nuôi đã phản đối kịch liệt, quát tháo yêu cầu mẹ phải đưa tôi trở lại trại trẻ.
Nhưng ngày hôm đó, mẹ tôi lại rất can đảm.
Bà đứng chắn trước tôi, như một siêu nhân, cãi vã với cha nuôi vì tương lai của tôi.
Cuối cùng, bà đã thành công giữ tôi lại.
Về sau, mẹ dùng tiền lương của mình mua cho tôi bút chì mới tinh, hộp bút mới, cặp sách mới, quần áo mới… Tất cả đều mới toanh và chỉ thuộc về tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBà còn đưa tôi đi ăn những món ngon mà tôi chưa từng ăn, cho tôi mặc đồ đôi với bà, đưa tôi đi công viên, đi khu vui chơi…
Trong suốt một thời gian dài, tôi không còn quá khát khao việc sở hữu những thứ chỉ thuộc về mình nữa.
Nhưng sau đó, mẹ mất.
Những gì tôi từng có, một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Chỉ trong chưa đầy một năm, cha nuôi của tôi đã tìm được một người vợ mới. Nhưng họ vẫn không có con, và cuộc sống của họ vẫn tiếp tục trôi qua một cách bình lặng như trước.
Trước đây, mẹ thường hay mỉm cười và trêu đùa rằng: “Nhóc con, con cũng phải cố gắng học giỏi như Tiểu Diệp nhà dì Trình nhé, sau này cho mẹ được rạng danh.” Nhưng giờ đây, những lời đó đã biến thành những lời chì chiết đầy cay nghiệt của người phụ nữ kia trên bàn ăn: “Đến thằng bé nhà bên cũng học giỏi hơn màu, chỉ biết làm xấu mặt gia đình, ăn bao nhiêu cũng vô dụng!”
…
Dần dần, tôi lại khao khát có một thứ chỉ thuộc về riêng mình. Một thứ mà chỉ mình tôi có thể sở hữu.
Nếu có ai đó nói rằng, họ sẽ hoàn toàn thuộc về tôi, có lẽ tôi thật sự sẽ trở thành một kẻ điên loạn mất.
23.
Hóa ra, những suy nghĩ nhỏ bé từng được tôi giấu kín, chôn vùi sâu thẳm trong lòng mình, cuối cùng cũng đã bùng nổ và sinh sôi. Và rồi, tôi đã hoàn toàn áp đặt những suy nghĩ đó lên người Trình Diệp.
Trình Diệp vẫn ôm tôi thật chặt, khẽ cọ cọ vào cổ tôi đầy yêu thương nhưng cũng xen lẫn chút sợ hãi. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy: một Trình Diệp toàn tâm toàn ý chỉ thuộc về mình thật sự là điều tuyệt vời nhất trên thế gian.
Nhận ra suy nghĩ này, tôi vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đuổi ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu mình. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đang vùi vào bờ vai của tôi, tôi không thể không suy ngẫm.
Nếu tất cả những gì Trình Diệp nói đều là sự thật, thì chẳng phải tính mạng của tôi hoàn toàn nằm trong tay anh sao? Nếu một ngày nào đó, Trình Diệp tỉnh táo trở lại, không còn bị ám ảnh bởi tình yêu mù quáng hay hội chứng Stockholm nữa, chẳng phải anh sẽ có thể đưa tôi vào ngục bất cứ lúc nào sao?
Nghĩ đến đây, tôi nuốt khan, rồi cẩn thận hỏi lại:
“Trình Diệp, anh nói thật sao? Anh không nói dối em chứ?”
Câu hỏi vừa dứt, không gian dường như chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Trình Diệp mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ ửng, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, định nói “Em tinanh rồi, đừng như thế nữa” thì Trình Diệp đột nhiên lên tiếng:
“Anh sẽ cho Nhược Nhược xem bằng chứng.”
…
Trình Diệp lục một tài khoản chat ẩn từ điện thoại tôi ra!
Là từ chính điện thoại của tôi, một tài khoản mà tôi còn không biết nó tồn tại!
Khi Trình Diệp mở tài khoản đó, tôi ngây người, hoàn toàn bất chấp mặt mũi mà chồm tới xem:
“Đây là cái gì?”
“Là toàn bộ lịch sử trò chuyện của anh và Nhược Nhược trong suốt năm năm qua.”
Nói rồi, Trình Diệp cũng lấy điện thoại của mình ra, từng chút một đối chiếu thời gian trò chuyện giữa hai máy cho đến khi khớp với lịch sử cùng một ngày.
“Trình Diệp của riêng Nhược Nhược: Hôm nay cũng đã nghe lời Nhược Nhược thật ngoan.”
“Trình Diệp của riêng Nhược Nhược: Hôm nay đi học rồi, đã học bốn tiết, không nói chuyện với bất kỳ ai… Hình như lại càng yêu Nhược Nhược hơn một chút so với hôm qua.”
“Trình Diệp của riêng Nhược Nhược: Ngày mai lại có thời gian về với Nhược Nhược rồi, lần này Nhược Nhược có thể yêu mình lâu hơn một chút không?”
Cuối dòng còn có một dấu ngoặc đơn, bên trong ghi: Mình đã mua thứ Nhược Nhược muốn lần trước, đừng không vui nữa nhé.
…
Tôi dần dần đọc từng dòng tin nhắn, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên vì xấu hổ. Đến khi gặp những đoạn tin cần phải che mờ đi ngay lập tức, tôi nhanh chóng bỏ qua, lo sợ làm tổn thương chính bản thân mình.
“Chúng ta thường… nói những thứ này sao?”
Lịch sử trò chuyện dường như không có điểm dừng, tôi không chịu nổi, ngẩng đầu lên khó khăn hỏi Trình Diệp.
“Ừ,” Trình Diệp gật đầu, “Nhược Nhược rất thích anh nói những lời này.”
…
Thật không thể tin được, chẳng lẽ dù là trực tuyến hay ngoài đời, tôi đều chơi trò chơi kỳ quái này sao?
“Nhưng,”
Tôi cúi xuống nhìn, chỉ vào những đoạn tin nhắn bản thân đã trả lời trên điện thoại, “Hình như… tin nhắn của em không có … đến mức đó?”
Hai từ “biến thái” ở cuối, tôi thực sự không thể thốt ra được.
Nhưng đúng là tin nhắn bên phía tôi ít kỳ lạ hơn hẳn, hầu hết chỉ là báo cáo xem mình đã làm gì trong ngày, chẳng có gì hơn.
“Đó là vì, Nhược Nhược là người dẫn dắt trong mối quan hệ của chúng ta.”
Trình Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói từng chữ:
“Giống như việc Nhược Nhược chỉ sử dụng tài khoản ẩn để liên lạc với anh, và gọi đó là điều đặc biệt chỉ dành cho mình anh; giống như suốt năm năm qua, chỉ có anh từ nước ngoài quay về bên Nhược Nhược; giống như Nhược Nhược có thể tùy ý làm mọi điều quá đáng với anh, nhưng anh vẫn không thể rời xa Nhược Nhược.
“Nhược Nhược, em vẫn luôn là người dẫn dắt trong mối quan hệ của chúng ta. Có em ở đây, anh sẽ mãi mãi là người yếu thế.”
Giọng Trình Diệp rất nhẹ, từng lời nói ra đều chậm rãi. Nhưng với tôi, những lời đó lại nặng nề vô cùng, từng chữ, từng chữ khiến tôi cúi đầu càng sâu hơn, vừa xấu hổ vừa dằn vặt.
Nhưng Trình Diệp vẫn chưa dừng lại.
Đúng lúc tôi sắp không thể chịu nổi nữa, anh lại chạy vào phòng mình, mở vali, lấy ra một chồng vé máy bay, đặt chúng trước mặt tôi và nói:
“Từ nước M đến thành phố C mất hai mươi sáu tiếng đồng hồ, tám mươi tư vé máy bay, hơn hai nghìn giờ bay…”
“Có thể ai cũng có quyền từ chối anh, nhưng em, Nhược Nhược, em thì không thể.
“Em không thể.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.