Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

3:42 sáng – 15/11/2024

5.

Tối hôm đó, chúng tôi về trường và nghỉ ngơi một đêm thật tốt.

Khi về đến ký túc xá, tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng ký túc xá bên cạnh.

“Tôi đã nói với các cậu rồi, cái con Trần Linh đó, ở ngoài làm mấy việc không đúng đắn. Các cậu nhìn xem, đêm nay đã gần mười một giờ rồi mà nó vẫn chưa về phòng. Vậy mà nó còn dám cạnh tranh với chúng ta để nhận trợ cấp dành cho sinh viên nghèo, thật không biết xấu hổ.”…

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn qua.

Họ nói xấu người khác mà không thèm tránh ai, cửa phòng ký túc xá vẫn mở, mấy người kia ai nấy đều đang bận rộn việc của mình.

Người đang nói chuyện đó tên là Vương Nhiễm, bình thường trông có vẻ thật thà, nhưng không ngờ lại có thể nói xấu người khác một cách trơn tru như vậy.

Tôi giơ tay gõ cửa phòng họ.

“Các bạn à, gieo khẩu nghiệp thì sẽ nhận lấy báo ứng đấy.”

Mặt Vương Nhiễm tái nhợt, cúi đầu không nói lời nào.

Tôi khẽ cười một tiếng, rồi quay người trở về phòng mình.

Về phòng, vừa tắm rửa và thu dọn xong, tôi nằm trên giường thì nhận được tin nhắn từ Vương Nhiễm.

[Như Ý, cậu có biết gần đây Trần Linh đang làm gì không? Sao cô ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Cậu có thể nhờ cô ta giới thiệu công việc cho tớ được không?]

Tôi: “…”

Không nói nên lời, thực sự không nói nên lời.

Tôi liền gõ một dòng chữ: [Không được, mai mình cũng phải đi kiếm tiền lớn, sợ cậu giành mất bát cơm của mình.]

Sau đó, tôi chặn và xóa luôn cô ta.

Giữ liên lạc với những người ngu ngốc chỉ làm ô nhiễm điện thoại của tôi thôi.

6.

Chiều hôm sau, tầm 6 giờ rưỡi, chúng tôi đến cổ trấn Long Môn.

Lâm Nguyện đứng bên cạnh tôi, trông có chút do dự.

Đây là lần đầu tiên hắn theo chúng tôi đi trừ yêu.

Chồng tôi, Long Vương Minh Uyên, ba trăm năm trước đã vô tình bị tà khí xâm nhập vào cơ thể khi trừ yêu ma cho thiên hạ, thập đại linh môn đã phong ấn anh ấy dưới núi Đông Sơn.

Gần đây, một tiền bối của La gia ở Thanh Thành vừa qua đời, phong ấn bắt đầu lỏng lẻo, một phần yêu phách của Minh Uyên thoát ra ngoài, cư trú trong cơ thể của sinh viên Lâm Nguyện.

Họ đã đạt được thỏa thuận.

Ban ngày, cơ thể thuộc về Lâm Nguyện, ban đêm thuộc về Minh Uyên.

Không lâu sau, anh Giang đó cuối cùng cũng đến.

“Em là bạn học Vân đúng không?” Gã nhìn tôi, mắt sáng rực.

Tôi cười khẽ, chỉ vào Lâm Nguyện: “Đây là bạn trai của em.”

Anh Giang nhìn Lâm Nguyện một lúc rồi nói: “Thật là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.”

Gã cúi xuống xem đồng hồ: “Thời gian cũng đã gần đến, chúng ta đi thay đồ trước nhé?”

Gã ta dẫn chúng tôi đi loanh quanh trong cổ trấn, cuối cùng rẽ vào một con hẻm nhỏ và đến trước một tòa nhà.

Tòa nhà này có kiến trúc kiểu Huy Châu, tường trắng đầy vết đen, ngói xanh phủ đầy rêu.

Trông rất kỳ quái.

Anh Giang dừng lại trước cánh cửa lớn.

“Bạn học Vân, hai bạn vào trước đi, sẽ có người dẫn đường cho các bạn. Tôi còn có việc khác phải đi trước.”

Nói xong, gã tiến lên gõ cửa.

Sau khi nghe thấy tiếng sột soạt từ bên trong, gã liền quay đầu bỏ chạy. Như thể trong giây tiếp theo, gã sẽ gặp phải thứ gì đó đáng sợ.

Tôi và Lâm Nguyện đứng trước cửa.

Mặt trời dần biến mất khỏi bầu trời, cuối cùng cũng hoàn toàn bị che khuất.

Người bên cạnh tôi đột nhiên thay đổi khí thế, đưa tay nắm lấy tay tôi.

“Sợ không?”

Tôi liếc nhìn anh ấy: “Xem thường em sao?”

Minh Uyên cười nhẹ: “Không dám.”

Khi nói chuyện, cánh cửa lớn trước mặt kêu kẽo kẹt rồi từ từ được mở ra từ bên trong.

Một con mắt đờ đẫn nhìn ra qua khe cửa.

Sau đó, cánh cửa mới được mở ra nửa chừng.

Đó là một cô gái mặc đồ hầu gái xám xịt, làn da gần như nhợt nhạt, con ngươi rất đậm màu, má hồng hai bên nổi bật một cách kỳ lạ, khi nhìn chằm chằm vào bạn, trông rất quái dị.

“Theo tôi vào.”

Tôi và Minh Uyên nhìn nhau, rồi theo cô ta bước vào cánh cửa lớn.

Đi qua cánh cửa lớn, bên trong là một căn nhà rất rộng.

Cô gái dẫn đường trước mặt không nói lời nào.

Tôi nhìn chằm chằm vào chân cô ta.

Ban đầu tôi nghĩ cô ta đi kiễng gót, nhưng nhìn kỹ lại, thì ra chân cô ta bị bó.

Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn nhìn thấy hủ tục này sao?

Tôi giơ tay chuẩn bị làm một pháp thuật, nhưng Minh Uyên lại nhẹ nhàng bóp tay tôi.

“Cô ta không phải người sống, nhìn cổ cô ta kìa.”

Nhìn kỹ lại, tôi thấy trên cái cổ dường như mịn màng của cô ta có một đường gồ lên mờ nhạt.

Đó là vết của giấy dán khi làm hình nhân giấy.

Hóa ra, đó là hình nhân giấy.

Đi được một lúc, từ bên cạnh lại xuất hiện một hình nhân giấy khác.

Cô ta chặn đường Minh Uyên: “Tân lang, xin mời đi lối này.”

Minh Uyên không nói gì, sau khi nhìn cô ta ba giây, anh thả tay tôi ra và theo cô ta đi vào một căn phòng bên cạnh.

Còn tôi thì được dẫn đến một sân khác theo hướng ngược lại.

Khi cánh cửa sân vừa mở ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

7.

Tôi bị choáng đến mức suýt ngất.

Thứ mùi này thực sự có thể so với vũ khí sinh học rồi!

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, tôi chạm vào Long bài màu xanh ngọc trước ngực.

Giọng Minh Uyên vang lên trong đầu tôi: “Anh không sao. Như Ý, đây là Yêu Vực, em phải cẩn thận, anh sẽ tìm cơ hội để gặp lại em.”

Cái gọi là Yêu Vực, chính là cảnh giới mà những đại yêu quái có pháp lực thâm hậu tạo ra.

Sau khi Phục Yêu Sư tiến vào Yêu Vực, sức mạnh sẽ bị suy giảm.

Còn yêu quái sẽ nhận được sự tăng cường thuật pháp. Việc thu phục yêu quái sẽ trở nên khó khăn.

Trước đây tôi từng đột nhập vào Yêu Vực của Yêu Hồ, nhưng lần đó Yêu Vực của nó chưa phát huy hoàn toàn, tôi mới may mắn thoát chết.

Lần này, e rằng không đơn giản như vậy. Một Yêu Vực lớn như thế này, lại cung cấp cho nhiều hình nhân giấy hoạt động. Rốt cuộc là con yêu quái lợi hại cỡ nào đang giở trò đây?

Tôi xoa xoa Long bài trong tay, nhìn vào cái sân tối tăm phía trước, không khỏi nheo mắt lại.

Sương mù đen tan biến, quần áo trên người tôi biến thành áo cưới đỏ thắm.

Tầm nhìn bị chiếc khăn trùm đầu bất ngờ che khuất.

Ai đó nhét vào tay tôi một dải lụa đỏ.

Người đó kéo dải lụa dẫn tôi vào một căn phòng.

Sau đó cửa phòng đóng lại, xung quanh trở lại yên tĩnh. Tôi vén khăn trùm đầu lên, trước mắt toàn một màu đỏ.

Hóa ra là một phòng cưới.

Tôi nhếch mép cười, chắp tay lại, ngón tay biến hóa, trận pháp Tầm Linh vừa hình thành lập tức lan ra xung quanh.

Nhưng khi vừa chạm vào tường, trận pháp lại biến mất.

“Yêu Vực lợi hại thật.” Tôi lẩm bẩm một tiếng.

Đúng lúc này, từ cửa truyền đến tiếng động sột soạt. Tôi vội vàng trùm lại khăn lên đầu. Cửa lớn bị mở ra, một người đàn ông với khuôn mặt nhỏ thó, mặc áo cưới đỏ bước vào.

“Nương tử, hê hê, nương tử.”

Tôi: “…”

Tên ngốc xấu xí ở đâu ra thế?

Gã vừa chảy nước miếng vừa đưa tay về phía tôi: “Nương tử thứ ba của tôi.”

“Hê hê.”

Khi ngón tay gã chạm vào chiếc khăn trùm, tôi liền đưa tay nắm chặt cổ tay gã.

8.

Không biết đã đánh gã bao nhiêu cú đấm.

Khi cú đấm của tôi lại một lần nữa rơi xuống mặt gã, người đàn ông vừa hét lên vừa hiện nguyên hình.

Phía sau gã mọc ra một cái đuôi lông lá, mặt và tay cũng bắt đầu mọc lông, miệng càng ngày càng dài…

Hóa ra là một con chồn!

“Đau quá, đau quá!” Gã vừa khóc vừa hét.

“Nương tử này hung dữ quá! Tôi không cần nữa!”

Gã ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con chồn dài khoảng một mét, rồi chạy trốn.

Con yêu quái này, sao lại yếu thế nhỉ? Tôi thắc mắc trong giây lát.

Nhưng tôi không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đạp mạnh lên đuôi nó.

“Nói! Những cô gái trước đây bị lừa đến đây đã bị mày làm gì?”

Nó chỉ vào phòng bên cạnh: “Ở đó! Ở đó!”

Tôi nắm lấy gáy nó, đá tung cửa căn phòng bên cạnh.

Nơi đó cũng là một phòng cưới giống hệt phòng này.

Trước giường gỗ chạm khắc có một người ngồi, mặc áo cưới, đội khăn trùm đầu không hề nhúc nhích.

Ánh mắt tôi ngưng lại, dùng dây trói yêu trói chặt con chồn và ném nó sang một bên.

Khi đến gần giường gỗ, tôi mới phát hiện người đó toàn thân đang run rẩy. Tôi đưa tay vén khăn trùm đầu lên.

Khuôn mặt của Trần Linh đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy nhắm chặt mắt, kinh hãi hét lên: “Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”

Tôi vỗ nhẹ vào mặt cô ấy: “Trần Linh, Trần Linh! Là tớ, Vân Như Ý đây!”

Nghe thấy tên tôi, cô ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Mắt mở to nhìn tôi, vài giây sau, cô ấy bật khóc nức nở.

“Như Ý! Tớ đã gặp phải yêu quái!”

Trần Linh nói rằng hôm qua cô ấy đến đây làm thêm, sau khi bị người phụ trách dẫn đến chỗ này thì không thể thoát ra được.

Có một người đàn ông trông giống chồn vàng cứ gọi cô ấy là “nương tử” và muốn chạm vào cô ấy, nhưng nhờ vào chiếc vòng tay mà cô ấy đeo nên gã không thể lại gần.

Tôi nhìn vào chiếc vòng tay của cô ấy, trong Yêu Vực này, chiếc vòng vẫn phát ra ánh sáng bạc nhẹ nhàng.

Đúng là một món đồ tốt.

Tôi kiểm tra cơ thể của cô ấy, may mắn thay, ba hồn của cô ấy vẫn còn nguyên, chỉ là bị dọa sợ một chút.

Trần Linh nắm chặt tay tôi: “Như Ý, cậu có thấy con yêu quái xấu xí đó không?”

Tôi an ủi cô ấy: “Không sao, không sao đâu, con yêu quái đó yếu lắm, đã bị tớ hàng phục rồi.

“Cậu xem, nó ở đằng kia…”

Tôi đưa tay chỉ vào góc tường. Nhưng nụ cười của tôi chợt đông cứng lại.

Trần Linh lắp bắp hỏi: “Ở đâu cơ?”

Tôi: “…”

Ở đâu nhỉ?

Tôi cũng không biết.

Dây trói yêu rơi lỏng lẻo xuống đất, con chồn vàng đã sớm biến mất.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận