1.
Trong truyện gốc, Cảnh An vừa gặp nữ chính đã yêu.
Đáng tiếc, nam nữ chính là định mệnh của nhau.
Anh hắc hóa, bắt đầu cưỡng ép nữ chính, cũng bắt đầu nhằm vào nam chính khắp nơi, nhưng thế giới này tạo ra vì nam nữ chính, kết cục của anh rất thảm.
Nhiệm vụ của tôi là ngăn cản anh hắc hóa.
Vì để tôi có thể dung hòa một cách tốt nhất, hệ thống đã phong tỏa trí nhớ của tôi, sắp xếp tôi thành thanh mai từ lúc mới chào đời của Cảnh An, cho đến ngày tốt nghiệp đại học mới khiến tôi khôi phục ký ức.
Nhưng tôi đã công lược chín lần, sau chín lần nhặt xác cho Cảnh An, tôi chán nản muốn dừng lại.
Cho nên, khi lại lần nữa thức tỉnh trên đường đến tiệc chào mừng người mới, nơi mà Cảnh An vừa gặp Lâm Nghiên đã yêu.
Tôi dừng bước, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình và Cảnh An đi phía trước.
Lần này, tôi quyết định, sẽ không ngăn cản anh tham gia bữa tiệc nữa.
2.
“Sao vậy?” Cảnh An có hơi lo lắng nhìn tôi.
“Mệt, không muốn đi nữa.”
“Mệt?”
Tôi và Cảnh An ở bên nhau.
Cuộc sống của tôi gần như là kiểu cơm đến thì há miệng, áo đến thì đưa tay, ngoài việc học và những việc cần bản thân phải tự làm ra, những chuyện khác đều có Cảnh An sắp xếp.
Cả một ngày tôi không làm gì, anh không hiểu tại sao tôi lại mệt.
“Em ốm sao? Bị cảm nắng rồi?”
Đây là lời giải thích duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Vì vừa phải nhặt xác anh lần nữa đấy!
Tôi nhịn cảm giác muốn trợn mắt lên.
Khi lại lần nữa thấy thi thể của Cảnh An, trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, cả người không nhịn được mà run rẩy, tôi đã ôm anh khóc rất lâu.
Sau đó tôi lại quay lại năm chúng tôi mười tuổi, cả tháng tôi đều nằm mơ thấy ác mộng, thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc đi tìm Cảnh An, ôm anh khóc suốt một đêm.
Cứ một lần rồi một lần như vậy, trái tim tôi dần chết lặng.
Nếu như không phải thời gian quay lại đã ra trường rồi thì nguyện vọng đầu tiên của tôi khi nộp giấy báo đại học là ngành pháp y!
Tôi lắc đầu: “Cảnh An, tiệc chào mừng người mới mình anh đi đi, em muốn về nghỉ ngơi.”
Dù sao tiệc đón người mới tôi đã đi đến mười lần, nội dung thế nào cũng đã thuộc lòng, nhìn nữa sẽ nôn mất.
Tôi suy nghĩ rồi nói tiếp: “Anh có muốn đi tìm Giao Yến không, có lẽ cậu ấy sẽ tìm anh có việc.”
Giao Yến là nam chính, chủ tịch hội sinh viên.
Trước khi nữ chính Lâm Nghiên lên sân khấu, anh và Giao Yến thuộc về quan hệ vừa yêu vừa hận, là đối thủ một mất một còn của nhau.
Tôi nghĩ rằng Cảnh An sẽ quay đầu rời đi, không ngờ anh lại đột ngột nói:
“Vì sao em không ngăn anh lại?”
Tôi ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Em… không phải em nên không để anh đến tiệc chào mừng người mới sao?”
Ánh mắt anh mờ mịt.
Anh bực bội gãi đầu: “Xin lỗi, anh cũng không biết anh đang nói gì nữa.”
“Tiệc đón người mới anh sẽ không đi, em đi nghỉ trước đi, anh đi mua đồ ăn.”
Cảnh An nói rồi xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước đã quay đầu lại.
Lần này nét mặt anh đã không còn là ánh nắng tươi sáng nữa mà là sự cố chấp tôi quen thuộc:
“Anh sẽ đến tiệc chào mừng người mới, cho dù em có ngăn anh thế nào anh cũng sẽ đi! Em không thay đổi được gì đâu! Ha ha ha ha ha…”
Cảnh An rời đi với trạng thái điên cuồng.
Tôi mở to mắt nhìn theo.
3.
[Kí chủ, kí chủ, vừa mới kiểm tra xong, cơ chế phòng ngự của thế giới này đã buông lỏng rồi.]
Hệ thống hưng phấn.
“Ồ.”
Tôi lạnh nhạt trả lời.
[Kí chủ, mau tấn công đi! Cơ chế phòng ngự buông lỏng có nghĩa là chúng ta có cơ hội!]
Tôi thở dài: “Cho dù có buông lỏng thì sao? Không phải vẫn không thay đổi được gì sao, cậu nhìn đi, vừa rồi anh ấy vẫn đi.”
Hệ thống: […]
Tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ủ rũ cúi đầu xoay người rời đi.
Đúng vậy, giống như anh nói, tôi không thể thay đổi được chuyện gì.
4.
Trước kia tôi đều vây quanh cốt truyện, không biết tận hưởng cuộc sống của mình.
Bây giờ tôi nhất định phải sống vì bản thân, phải tận hưởng thế giới xinh đẹp này.
Cho nên sau khi Cảnh An rời đi tôi cũng rời đi.
Hình ảnh của tôi trước giờ đều là thiên kim đại tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ tôi muốn phản nghịch!
Tôi muốn trở thành gái đẹp gợi cảm!
Tôi đi làm tóc xoăn lọn to, lại đi mua thêm mấy bộ quần áo bó sát gợi cảm.
Sau khi thay đổi bản thân mới đến tiết mục quan trọng nhất trong hôm nay!
Câu lạc bộ cao cấp dành cho nữ!
Bên cạnh tôi cũng không cần chỉ có hai người đàn ông là Cảnh An và Giao Yến nữa!
Tôi không nhịn được mà đăng ảnh lên vòng bạn bè: [Đây mới là cuộc sống một cô gái xinh đẹp nên có!]
Đính kèm là ảnh tôi ngồi giữa một đám nam sinh.
Chưa được một lát, điện thoại của tôi đã vang lên, là Cảnh An gọi đến.
“Đường Duyệt Duyệt, anh thấy em chán sống rồi!” Cảnh An nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi hơi giật mình rồi lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau đó cúp điện thoại không chút nghĩ ngợi.
Uy hiếp ai thế?
Nhìn thời gian, chắc bây giờ anh đã gặp nữ chính.
Chỉ cần anh thấy Lâm Nghiên thì tôi sẽ thành người qua đường.
“Chị, sao chị lại khóc?” Em trai nhỏ ngồi bên cạnh tôi quan tâm hỏi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMặc dù cậu ấy chỉ nhỏ hơn tôi ba tháng nhưng giọng một người đàn ông lại mềm mại dịu dàng như thế khiến người khác không nhịn được mà mềm lòng.
Tôi lau nước mắt: “Đây không phải khóc, chỉ nhức mắt thôi!”
Mười lần!
Mười lần vẫn không thể hoàn toàn xóa đi tình cảm của tôi dành cho anh.
5.
Tôi về nhà.
Sau một tiếng cúp điện thoại của Cảnh An.
Tôi ngồi trên sofa ở phòng khách, nhỏ bé bất lực đối mặt với hai “khuôn mặt đen” đối diện.
Một của Cảnh An, một của Giao Yến.
Hay thật… Vì tôi đến câu lạc bộ mà kịch bản thay đổi một cách khó hiểu.
Hai người đều không đến tiệc chào mừng người mới.
Tôi rất ngạc nhiên.
Hệ thống lại gào thét.
Hệ thống: [Duyệt Duyệt! Tương lai của cô kìa, nam chính và nhân vật phản diện đều nằm trong lòng bàn tay cô!]
Cảnh An: “Đường Duyệt Duyệt, em giỏi thật đấy, học cả cách nói dối lừa người rồi.”
Hệ thống: [Ôi chao ôi chao, Duyệt Duyệt, cô thật lợi hại, nam chính và nhân vật phản diện bỏ nữ chính lại để đi tìm cô, công lược thành công trong tầm tay rồi!]
Giao Yến: “Duyệt Duyệt thật lợi hại, nơi nào cũng dám đến.”
Tôi: “…”
Thiết lập nhân vậy đâu? Sao đều sập hết rồi?
Cảnh An: “Tiền tiêu vặt tháng này của em sẽ bị cắt!”
Bị nắm thóp, tôi không nhịn được mà gào khóc:
“Đừng mà anh trai, chuyện gì cũng từ từ nói đi, anh không thể cắt tiền tiêu vặt của em được, tháng này vẫn còn dài như thế, anh để em sống sao!”
Giao Yến ở bên cạnh gật nhẹ đầu: “Cảnh An, cậu đúng là không thể làm vậy, tháng này cắt rồi không phải vẫn còn tháng sau sao?”
Tôi: “???”
Nam chính, cậu có muốn nghe thử xem mình đang nói gì không?
Ánh mắt Cảnh An trầm xuống, anh lập tức gọi điện thoại cho bố tôi.
Mười phút sau, tiền tiêu vặt của tôi từ một tháng 10 vạn thành một tháng 1000.
Đừng hỏi, câu trả lời là vì bố mẹ tôi tin tưởng Cảnh An hơn tôi nhiều!
Điều khiến tôi tuyệt vọng nhất là, lúc tôi không còn gì để luyến tiếc nữa, hình như tôi thấy được ánh mắt đắc ý gian xảo của Giao Yến.
Tôi: “???”
Nam chính, cậu quá không bình thường rồi!
6.
Từ ngày đó trở đi, Cảnh An trông chừng tôi nghiêm hơn rất nhiều.
Trước kia tôi đã bị bạn học chế nhạo, nói trúc mã của tôi không khác ông bố thứ hai của tôi là bao.
Nhưng tôi cảm thấy không có gì là sai, tôi vốn dĩ được Cảnh An chăm sóc mà lớn.
Bọn họ nói Cảnh An nuôi tôi thành người vô dụng, tôi sẽ cho rằng đó là vì họ ghen tị!
Bây giờ tôi chỉ muốn nói, van xin kịch bản vạn năng đưa ông bố thứ hai này đi.
À đúng rồi, ngoài Cảnh An ra, còn thêm Giao Yến.
Hai người này không đi tìm nữ chính, ở đây gây khó dễ cho người qua đường A như tôi làm gì?
“Ở tiệc đón người mới, hai người có gặp chuyện gì thú vị không?”
Tôi cố ý gợi ý cho họ.
“Không có.”
Hai người đồng thanh trả lời.
Không có? Sao lại không có được?
Tôi bắt đầu hoang mang.
Tôi đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc, nhìn kĩ lại, đúng là nữ chính.
Cô ấy đang tìm chỗ để ngồi ăn.
Không phải rất trùng hợp sao, bên cạnh Giao Yến đúng lúc trống một chỗ.
Tôi nhanh chóng bước đến.
“Cô biết tôi sao?” Lâm Nghiên có chút phòng bị với tôi.
“Biết, đương nhiên là biết rồi, trên diễn đàn đều là video của cô, mau đến ngồi ăn với chúng tôi đi.”
Điệu múa của Lâm Nghiên ở tiệc chào mừng người mới nổi tiếng, cô ấy trở thành nhân vật nổi bật ở trường học.
Có lẽ do tôi quá nhiệt tình nên sự phòng bị của cô ấy càng rõ ràng hơn.
“Tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi, cô xem đi, chủ tịch hội sinh viên cũng ở đây.”
Tôi chỉ tay về phía Giao Yến ở phía sau.
Mặt Lâm Nghiên đỏ lên, cô ấy xấu hổ gật nhẹ đầu.
Lâm Nghiên thích Giao Yến, họ là bạn học tiểu học, khi còn nhỏ Lâm Nghiên rất mập, luôn bị các bạn bắt nạt, là Giao Yến giúp cô ấy, còn cổ vũ cô ấy, cho cô ấy dũng khí.
Trong lòng cô ấy, Giao Yến chính là anh hùng, là thiên thần.
Tôi chỉ có thể nói, ngay từ đầu Cảnh An đã thua rồi.
“Chủ, chủ tịch Giao.”
Lâm Nghiên thấy Giao Yến thì căng thẳng đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.
“Ừm.”
Giao Yến chỉ lịch sự trả lời một tiếng.
Lúc này cậu ấy lại trở nên bình tĩnh một cách bất ngờ.
Tôi nhìn về phía Cảnh An, ánh mắt anh nhìn Lâm Nghiên vô cùng phức tạp.
Anh còn đẩy trà sữa chưa uống trong tay về phía Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên nghi hoặc nhìn về phía anh.
“Không phải nữ sinh các cậu đều thích uống thứ này sao?”
Cảnh An hơi nhướng mày, rất đẹp trai, lại có chút gì đó vô lại.
Nhưng tôi tức đến nổ tung.
Vì đó là trà sữa của tôi.
Trong lòng không nhịn được mà mắng: “Hệ thống, cậu xem đi, cái gì tôi cũng không thay đổi được.”
Không chỉ không thay đổi được gì mà ngay cả tiền tiêu vặt cũng bị giảm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.