Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

3:51 chiều – 14/11/2024

7
Một két bia đặt trên bàn.

Gã tóc vàng tay cầm con dao bướm loay hoay, tay kia cầm chai bia rót đầy ly.

“Xem xem ông chủ Đàm có định giữ cô dâu mới này hay không đây.”

“Trước khi hắn đồng ý với điều kiện của tôi, anh em bọn tôi sẽ uống hết mình với chị dâu.”

Xem ra tình huống hiện tại không cần phải giả vờ câm điếc nữa.

“Uống bia không thôi thì chán lắm, hay chúng ta chơi trò oẳn tù tì đi, ai thua thì uống.”

Tôi cố nở nụ cười, cố gắng giữ bản thân thoải mái.

“Được! Đại gia đây chưa thua ai bao giờ!”

Sau khi uống cạn ba cốc bia, đã có bốn người nằm bẹp trên bàn.

Ánh mắt của gã tóc vàng cũng bắt đầu lờ đờ, tôi liền mượn cớ muốn đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng gã này thông minh hơn mấy tên đầu đất khác, lập tức nắm tay tôi hỏi có phải định bỏ trốn không.

A Hoàng bị buộc vào chân ghế bên cạnh, lúc trước còn nằm im, giờ nghe thấy tiếng động liền kéo ghế lao tới.

Ngay khi gã tóc vàng bị A Hoàng xô ngã, con dao bướm trong tay gã bay ra, rạch trúng mu bàn tay tôi, để lại một vết máu.

Gã nổi điên hoàn toàn, túm cổ A Hoàng đá một cú.

Tôi nhặt lấy chai bia rỗng bên cạnh, cảnh cáo gã đừng tiến lại.

“Nếu bây giờ anh nổi điên, chắc chắn sẽ hối hận đấy!”

Bởi vì qua cửa sổ, tôi đã thấy người đàn ông với vẻ mặt đầy sát khí đang cầm gậy bước tới.

“Cút mẹ mày đi, tao thấy mày đúng là cần được dạy dỗ!”

8
“Ngô Tiêu, có phải tao cho mày mặt mũi quá rồi không?

“Chuyện đéo gì cũng dám làm hả?”

Giọng nói khàn khàn đầy giận dữ vang lên trong sảnh lớn, Đàm Tranh đã đứng sau lưng gã tóc vàng, hắn đưa tay nhấn mạnh gã xuống sàn.

“Em rồi, sai rồi anh à.”

“Em nghĩ anh chỉ cần gật đầu qua điện thoại là xong, ai ngờ anh lại tự mình đến, em không có làm hại chị dâu, chỉ đùa với chị ấy thôi mà.”

“Đúng không, chị dâu, em không có làm gì chị mà?”

Tôi không đáp lại gã, cúi đầu dùng khăn giấy thấm vết máu trên mu bàn tay, máy trợ thính rơi mất rồi, giờ tôi phải duy trì nhân vật của mình.

Ánh mắt của Đàm Tranh lướt từ tai tôi xuống tay.

Rồi tôi nghe thấy một loạt lời chửi thề.

Tiếng van xin của gã tóc vàng liên tục vang lên, mấy tên đồng bọn vừa mới bò dậy, thấy vậy lại im lặng nằm xuống.

“Anh Đàm, em biết điều rồi, xin hãy tha cho em.”

Cà vạt của Đàm Tranh đã lệch, một nút tay áo cũng đã rơi. Trông có phần lôi thôi.

Nhưng đột nhiên tôi lại thấy hắn dễ nhìn hơn trước.

Tôi tháo nút thắt dây A Hoàng buộc vào ghế, quay lại định gọi Đàm Tranh về nhà.

Kết quả một tên say rượu đột nhiên nhặt chai bia rỗng ném về phía hắn.

Máu tươi nhỏ giọt từ trán Đàm Tranh.

Nhóm người kia thấy thế hoảng sợ, lập tức chạy tán loạn khỏi phòng.

Tôi run rẩy lấy khăn giấy ra, định ấn vào vết thương của hắn, nhưng người đàn ông lại cúi xuống nhặt chiếc máy trợ thính trên sàn, thổi bay lớp bụi, đeo lại lên tai tôi rồi cúi gần hỏi:

“Cái này chắc chưa hỏng đâu nhỉ? Ngoài vết thương trên tay, còn bị thương chỗ nào nữa không?”

Người đàn ông này dường như thừa lúc tôi không để ý, đã đâm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim tôi.

9
“Những ngày tới nhớ giữ vết thương khô ráo, nếu bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức đấy.”

Vị bác sĩ gia đình dặn dò trước khi rời đi:

“Gội đầu thì nên để vợ của anh giúp.”

Đàm Tranh qua loa ừ một tiếng, rõ ràng không để tâm.

Nhưng tôi ngồi bên cạnh, nghe rõ mọi chuyện.

Vì vậy ngay khi hắn đẩy cửa phòng tắm, tôi đã chặn trước mặt hắn.

Tôi chỉ vào mình, rồi nhìn vào chai dầu gội.

“Anh đâu có tàn tật đến mức cần em gội đầu giúp.”

Đàm Tranh cười, đẩy tôi lên lầu đi ngủ.

Lần này ngôn ngữ ký hiệu của tôi cuối cùng cũng đồng nhất với ý nghĩa của nó.

[Em là vợ của anh.]

10
Vì thương cho bệnh nhân đang bị thương, tôi lại yêu cầu được ngủ ở phòng khách.

Không thể để Đàm Tranh mãi ngủ dưới sàn được.

Dù không biết tại sao người đàn ông này tuy đánh nhau giỏi lại sợ sấm sét.

Nhưng trong suốt một tháng qua, trời trong xanh khắp thành phố.

Tôi vừa ôm gối xuống lầu, hắn đã theo sau.

Thấy tôi không đeo máy trợ thính, hắn không kiểm soát được miệng mình mà bắt đầu luyên thuyên:

“Ý gì đây, không định chung sống nữa hả?”

“Anh còn chưa lên giường ngủ, em đã muốn bỏ anh rồi?”

“Vừa mới nói là vợ anh, hóa ra chỉ là thương hại vì anh bị đập vào đầu thôi.”

“Miêu Thiến, em bước thêm một bước nữa, chúng ta ly hôn ngay lập tức.”

“Bây giờ lập tức ngoan ngoãn quay lại, anh sẽ tha cho em.”

Tôi khựng lại, quay đầu nhìn hắn.

Đàm Tranh lập tức im lặng như gà.

Tôi ra hiệu hỏi:

“Còn… chuyện gì nữa không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

[Anh có bệnh hả?]

Ai ngờ người đàn ông này lại lập tức ôm đầu rên rỉ:

“Á, đau.”

“Em nói anh ngủ một mình, lỡ chết trong giấc mơ thì sao?”

Tôi: “?”

Anh có hiểu mình đang nói gì không vậy?

Cuối cùng, trên giường lớn trong phòng ngủ chính, tôi kẻ một đường biên giới.

“Cảm thấy không ổn thì gọi anh dậy.”

“Ừ.”

Tôi nằm im, quay lưng về phía hắn.

Tiếng thở của Đàm Tranh gần ngay bên tai.

Tôi cố gắng ép mình nhắm mắt, chỉ muốn ngủ ngay lập tức.

Kết quả là thật sự ngủ một mạch đến khi tỉnh giấc tự nhiên.

Chỉ có điều gối làm cổ tôi đau.

Nhìn xuống, hai mắt tôi tối sầm.

Sao tôi lại nằm trong vòng tay của Đàm Tranh?

Đang định len lén đẩy hắn ra, eo tôi bị siết chặt, hắn trở mình kéo tôi lại, miệng còn lầm bầm không hài lòng:

“Tối qua em làm phiền anh cả đêm, cứ rúc vào anh mãi, bây giờ tỉnh táo rồi thì phải ngủ tiếp với anh chứ.”

Cứu với, tôi đã quên mất tật xấu ngủ không yên của mình.

11
Ở bên cạnh người đàn ông này lâu rồi, tôi thậm chí đã dần quên đi thân phận của Đàm Tranh.

Cho đến khi nghe thấy thư ký của hắn nói có một lô hàng đã bị họ chặn lại.

Ngay lập tức, sắc mặt Đàm Tranh thay đổi.

Một vài từ ngữ mơ hồ khiến tôi không thể không nghĩ đến những chuyện phạm pháp.

Hắn ra khỏi nhà mà không nói lời nào, vội vã rời đi.

Dù đã ở bên nhau gần ba tháng, tôi vẫn không hiểu rõ hắn.

Hệ thống chỉ nói cho tôi biết thân phận của hắn, nhưng chưa bao giờ cho tôi biết mối quan hệ giữa hắn và nhóm nhân vật chính.

Nếu hắn là tội phạm thì sao?

Tim tôi đột nhiên trĩu nặng.

A Hoàng ngồi bên chân tôi, ngậm quả bóng tennis đến muốn chơi với tôi.

Nhìn bộ lông được chăm sóc bóng mượt của nó, sự nghi ngờ trong lòng tôi lại trỗi dậy.

Nếu hắn thực sự phạm tội nặng nề, tôi nên làm thế nào để rút lui an toàn?

Thời gian trôi qua từng chút một.

Tôi đã đến dưới tòa nhà công ty của Đàm Tranh.

Vài chiếc xe cảnh sát đang bao vây ở cổng.

Trong đầu tôi hiện lên vô số cảnh phim hình sự mà tôi từng xem.

Đàm Tranh đã làm gì?

Không rõ là sợ hãi hay thất vọng, tôi chỉ biết rằng lúc này hơi thở của mình trở nên nặng nề.

“Phu nhân? Sao cô lại đến đây?”

Thư ký Triệu điều chỉnh lại gọng kính, giọng nói đầy nghi hoặc.

Rồi như nhận ra điều gì, anh ta dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi lại lần nữa.

[Đàm Tranh đã làm gì?]

[Tại sao cảnh sát lại đến?]

Tôi lặng lẽ dùng ngôn ngữ ký hiệu để hỏi.

12
“Gần đây cơ quan công an thành phố đã bắt giữ một nhóm tội phạm, liên quan đến bắt cóc, buôn bán trẻ em…”

“Trên màn hình là những đứa trẻ bị giam giữ trong hầm ngầm, bé nhỏ nhất còn chưa đầy bốn tuổi.”

Trên tivi đang phát tin tức nóng hổi trong vài ngày qua.

Giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện một người quen thuộc.

Phóng viên cầm micro hỏi: “Xin hỏi anh Đàm, sao anh biết được hành vi phạm tội của bọn chúng và ngăn chặn thành công trước khi giao dịch diễn ra rồi báo cáo với cảnh sát?”

Trong đoạn phim, người đàn ông bình tĩnh trả lời:

“Bởi vì tôi biết hắn vẫn chứng nào tật nấy.”

Hôm đó, cảnh sát tìm đến Đàm Tranh không phải vì hắn phạm tội mà là để đón những đứa trẻ được hắn cho người chặn lại và cứu ra.

Cũng trong ngày đó, tôi cuối cùng đã biết về quá khứ của Đàm Tranh.

Mười tám năm trước, khi mười tuổi, Đàm Tranh bị bán đến một ngôi làng nhỏ.

Vì sốt cao liên tục ba ngày, gia đình đó nghĩ rằng hắn không sống nổi qua mùa xuân nên quyết định bán hắn cho một thị trường hắc đạo.

Lúc đó, việc đấu võ bất hợp pháp rất thịnh hành, nhiều ông chủ đã đầu tư số tiền lớn vào đó.

Đàm Tranh bị người đàn ông kia bán cho một trong những ông chủ đó.

Muốn sống sót, phải dùng nắm đấm để nói chuyện.

Phần thưởng của kẻ thua là bị nhốt trong hầm ngầm dột nát, chịu đói.

Đàm Tranh đã từng hờ hững nói với tôi: “Hồi nhỏ nhát lắm, mấy lần bị nhốt trong hầm ngầm, bên ngoài đều có mưa và sấm chớp, vì vậy coi như để lại di chứng cho anh rồi.”

“Bình thường anh không nhát gan đâu.”

Trong nguyên tác, quá khứ của hắn cũng chỉ được đề cập một cách thoáng qua, chỉ viết nhẹ nhàng rằng:

[Nửa đời trước của Đàm Tranh đều là đánh võ bất hợp pháp, chỉ khi đánh bại người khác, hắn mới có thể sống sót, nên hắn chắc chắn là một người tàn nhẫn, không dễ chọc vào.]

Sau này dù có khó khăn thế nào, hắn cũng vượt qua được, dựa vào nắm đấm để khuất phục những kẻ bắt nạt mình.

Sau đó, một ông lão giàu có không con nhìn trúng hắn, ai cũng nói gã đàn ông trong giới hắc đạo này về sau chắc sẽ không kiêng nể gì, nhưng hắn lại chỉ tập trung vào kinh doanh, còn làm rất tốt.

Cuối cùng, tôi đã hiểu vì sao hắn lại cản đường nhân vật chính.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận