1
Tôi đã trở thành vợ của một đại ca hắc đạo, nhân vật này không hề xuất hiện trong nguyên tác, là do hệ thống ép buộc sắp xếp.
Bởi vì người đàn ông điên rồ này chỉ tập trung vào sự nghiệp khiến cho nhóm nhân vật chính hoàn toàn không thể đánh bại hắn, vì vậy cốt truyện phải được thay đổi. Để hắn yêu đương có lẽ sẽ cứu vãn được phần nào.
Nhưng ngay khi tôi vừa xuyên không qua, tôi đã ôm hai cánh tay run rẩy.
Đùa cái gì chứ, một người đàn ông độc thân suốt 28 năm, đẹp trai, giàu có, quyền lực mà lâu như vậy vẫn không có bạn gái sao?
Nếu không phải là giới tính không rõ ràng thì chắc chắn là có sở thích xấu xa nào đó.
Tôi thực sự xui xẻo tám kiếp mới xuyên vào đây chịu khổ.
Nhưng hiện tại tôi cũng không thể quay về, cốt truyện đã bắt đầu với việc ba nuôi của Đàm Tranh ép buộc tôi cưới hắn, giấy chứng nhận kết hôn đã được hoàn tất.
“Chủ nhân, xin hãy chú ý – nhân vật Đàm Tranh sắp xuất hiện, chúc bạn vui vẻ, tạm biệt ~”
Khi âm thanh điện tử biến mất, cửa lớn của biệt thự đột nhiên bị ai đó mở ra.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với người đàn ông cao lớn đứng trước cửa.
Đôi mắt phượng của hắn sắc bén, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, khiến cho hắn trông có vẻ vô tình hơn, các nét trên khuôn mặt đều rất sắc sảo, không có chút gì gọi là thân thiện, thêm vào mái tóc ngắn nên ngay cả khi mặc bộ vest, hắn vẫn giống như một trai hư có vẻ ngoài thư sinh.
Nói chung, ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn rất tệ!
Dù sao thì ai mà thích một người đàn ông suốt ngày đánh nhau, trong đầu chỉ nghĩ đến việc trả thù chứ?
Để tự bảo vệ mình, não tôi lại hoạt động hết công suất.
Hay là giả vờ bị điếc nhỉ?
Một người khuyết tật chắc chắn sẽ không đe dọa được hắn.
Vì vậy, khi người đàn ông ngồi xuống, chuẩn bị nói, tôi bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu.
“Câm à?”
Đàm Tranh nhíu mày, biểu cảm phức tạp.
Tôi chỉ vào tai mình, lắc đầu.
Sau đó cầm bút và giấy trên bàn viết:
[Thính lực của tôi rất yếu, không biết máy trợ thính rơi ở đâu rồi, vậy nên hiện tại tôi không thể nghe rõ anh nói gì, anh Đàm.]
Người đàn ông liếc nhìn qua một lần rồi cầm bút viết ba chữ nguệch ngoạc như gà bới trên giấy.
[Em tên gì?]
2
[Miêu Thiến.]
Đàm Tranh định viết tiếp gì đó, nhưng đột nhiên ngừng lại, sau đó cáu kỉnh ném giấy bút lên sofa, miệng lẩm bẩm:
“Chết tiệt, chữ của ông đây xấu quá, không muốn nhìn nữa.”
Hắn thực sự tin rằng tôi không nghe thấy gì, thở dài một hơi, gọi người giúp việc trong bếp ra.
“Dì Vương, mau đưa cô Miêu đến bệnh viện làm một cái máy trợ thính đi.”
Tôi giật mình, đi bệnh viện chẳng phải sẽ bị lộ sao?
Trong túi có bộ dụng cụ do hệ thống cung cấp, tôi rút máy trợ thính ra, khi hắn không chú ý, tôi ném nó lên sàn gạch, âm thầm đá vào dưới bàn trà.
Sau đó hét lên một tiếng, giả vờ ngập ngừng, trông rất lo lắng.
Tôi chỉ xuống sàn, khi suýt nữa phát ra âm thanh thì vội vàng nắm lấy tay của hắn, ra hiệu hắn mở lòng bàn tay ra.
Ngón tay tôi xoay tròn trong những đường chỉ tay thô ráp của hắn, tôi viết:
[Máy trợ thính, thấy rồi, ở dưới bàn.]
Có lẽ Đàm Tranh cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, hiểu được ý của tôi, không đợi tôi viết xong đã vội vàng rút tay lại.
Người đàn ông cúi xuống nhặt nó lên, dùng khăn giấy lau sạch, loay hoay một lúc rồi đeo nó vào tai trái của tôi.
Sau đó, hơi thở nóng bỏng lập tức phủ xuống.
“Tôi tên là Đàm Tranh, là chồng của em, Miêu Thiến, em nghe rõ không?”
Tôi như bị điện giật mà đột ngột lùi lại, nhưng hắn lại như thấy điều gì thú vị mà cười lớn:
“Nhóc điếc này gan cũng nhỏ thật.”
Tôi cúi đầu xuống, ra dấu.
[Cút, đồ ngốc.]
“Có nghĩa là gì?”
Tôi giả vờ khó khăn mở miệng, phát ra một chuỗi âm thanh kỳ lạ và mơ hồ, nhưng vẫn đủ để hắn hiểu tôi đang nói gì:
“Có nghĩa là anh Đàm cũng là người hài hước.”
Bởi vì trong thế giới của người điếc, họ không có âm thanh của riêng mình, họ không thể phát âm chính xác từng chữ cái.
3
Sau khi nói xong, hắn im lặng rất lâu.
Tôi không chắc ánh mắt của Đàm Tranh đang thể hiện sự khinh thường hay không.
Nhưng tốt nhất là hắn khinh thường tôi.
Tôi cũng không muốn trở thành vợ của hắn.
Chỉ cần kéo dài đến kết thúc của cuốn tiểu thuyết này, tôi sẽ có thể quay trở lại.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn quay người, xách hành lý của tôi thẳng tiến lên tầng hai.
Không phải chứ, hắn định mang hành lý của tôi đi đâu vậy?
Rõ ràng tôi ở phòng khách dưới tầng một mà.
“Này…”
Tôi hoảng hốt, đuổi theo kéo góc áo của hắn.
Tôi điên cuồng ra hiệu bằng tay:
[Tôi ở dưới tầng là được rồi.]
[Hành lý, trả lại cho tôi.]
Đàm Tranh không chút biểu cảm nói:
“Anh biết hành lý là của em, anh giúp em chuyển vào phòng ngủ của anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi: “???”
Tôi cảm ơn cái đầu hắn á! Ai nói tôi phải ở chung phòng với hắn chứ?
Trong khi đầu óc đang trống rỗng, tôi dùng hết sức mạnh để kéo lại hành lý của mình.
Người đàn ông nhìn tôi một cách ngạc nhiên, khuôn mặt vốn không mấy khi cười giờ lại lạnh lùng hơn, trông càng hung dữ.
“Ý gì đây, không muốn ở cùng với anh à, khinh thường anh à.”
“Được rồi, được rồi, tùy em.”
Tôi sờ vào máy trợ thính bên tai, mồ hôi lạnh từ dưới cánh tay nhỏ xuống, làm tôi rùng mình.
Không đúng, hắn là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, nam chính dựa vào hào quang của nhân vật chính còn bị hắn đánh cho nhập viện, tôi đúng là gan to bằng trời mới dám đối đầu với hắn? Biết đâu ngay giây tiếp theo hắn sẽ gọi người đến kéo tôi ra ngoài đánh một trận.
Sau khi nghĩ thông, tôi lúng túng đưa hành lý trở lại cho hắn.
Tôi phối hợp với cử chỉ tay, chậm rãi nói từng từ một:
“Không phải tôi khinh thường anh, chỉ là tôi có chút… sợ hãi.”
4
“Sợ? Sợ cái gì? Anh trông đáng sợ lắm à?”
Sau khi treo từng chiếc váy của tôi vào tủ, Đàm Tranh quay người vào phòng tắm, trong lúc rửa tay, hắn ngẩng đầu nhìn qua gương, thấy tôi ngồi cạnh giường, lo lắng nghịch ngón tay.
Lúc này, tôi đã tháo máy trợ thính ra, nên phải giả vờ như không nghe thấy hắn nói gì.
Hắn nhìn tôi, tôi liền ngốc nghếch cười lại.
“Đồ ngốc, lại còn sợ hãi.”
Hắn lại mắng tôi.
“Gì cơ, anh Đàm?” Tôi hỏi, nhưng tay lại ra hiệu, [Tên già đầu này, sao mà anh lắm lời thế?]
Đàm Tranh ngước mắt lên, ánh mắt cười càng sâu, hắn chỉ vào giường, đổi chủ đề:
“Anh nói này, tối nay, chúng ta ngủ ở đây nhé.”
Vừa dứt lời, đầu tôi như có tiếng ong ong, một lớp đỏ bừng nhanh chóng lan lên đôi má.
Không phải chứ, thật sự ngủ chung sao?
Lẽ ra giờ này hắn nên bận tâm đến việc xử lý nhân vật chính chứ? Hệ thống đã ép hắn cưới vợ, hắn còn định thực hiện thật à!
Bên ngoài trời đen kịt, kèm theo tiếng sấm rền rĩ, một cơn mưa lớn đang đến.
Tim tôi cũng theo từng động tác cởi cúc áo của hắn mà dần dần trĩu nặng.
Nhưng ngay giây sau, Đàm Tranh kéo một chiếc chiếu từ góc phòng ra trải lên sàn đá cẩm thạch.
Trong điện thoại là tin nhắn của hắn:
[Vừa rồi quản lý khu dân cư thông báo tối nay sẽ cắt điện để sửa chữa, đèn tắt hết, lại còn sấm chớp, anh sợ em mới đến sẽ bị sợ đến phát bệnh, không dễ báo cáo với ba nuôi.]
Chắc chắn lại là do hệ thống gây ra.
5
Vừa qua chín giờ, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Đàm Tranh đã nằm xuống chiếu trên sàn.
Phòng im lặng, nhưng ngoài cửa sổ tiếng sấm ngày càng vang to.
Thực ra hắn lo tôi sợ bóng tối và sấm sét đúng là thừa thãi.
Trong tình huống này, tôi lại có thể ngủ ngon hơn.
Người đàn ông nằm dưới giường không có động tĩnh gì.
Tôi cảm thấy rất khát nước, mở điện thoại định đi ra ngoài lấy chai nước uống.
Nhưng vừa bước ra một bước, cổ chân đã bị ai đó nắm chặt.
“Đừng đi…”
Giọng nói gấp gáp của Đàm Tranh hoàn toàn khác với ban ngày.
Sau đó bên ngoài lại vang lên một tiếng động lớn.
Vòng tay của hắn siết chặt eo tôi.
Trong bóng tối, tôi đối diện với đôi mắt run rẩy của hắn, không nhịn được mà bật cười.
Thật không ngờ, ngay cả ông trùm hắc đạo cũng sợ đêm mưa vừa sấm sét vừa mất điện.
6
Sáng hôm sau khi mở mắt, trong phòng đã không còn bóng dáng của Đàm Tranh nữa.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ bộ dạng tối qua không rời nửa bước mà nằm sát bên cạnh tôi của hắn.
Giờ thì tôi chẳng sợ hắn nữa, dù sao thì gan của hắn cũng nhỏ hơn của tôi.
Vừa bước xuống tầng, tôi đã gặp quản gia, ông đang dắt một con chó Trung Quốc.
[Phu nhân, đây là A Hoàng, hai năm trước ông chủ Đàm nhặt nó ở ven đường.]
Sợ tôi nghe không rõ, quản gia còn cẩn thận viết lại trên giấy.
Tôi muốn vuốt đầu con chó, nó liền tự giác lại gần.
Nó đúng là giống hệt chủ nhân của mình.
“Thực ra tôi đeo cái này, có thể nghe rõ mọi người nói chuyện, không cần phải phiền phức thế đâu.”
“Quản gia Lý, để tôi dắt nó đi dạo nhé.”
Chân trái sau của A Hoàng có chút tập tễnh, nhưng tính cách vẫn rất hoạt bát.
Nhưng vừa đi được mấy bước, nó đột nhiên sủa dữ dội.
Một đôi giày da mũi nhọn sáng bóng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
“Ồ, đây là cô dâu mới của ông chủ Đàm sao? Chuyện kết hôn lớn như vậy mà không mời anh em tụ tập, thật quá đáng mà.”
Giọng điệu lấc cấc, quả nhiên ngẩng đầu lên là một gã tóc vàng.
Trong nguyên tác cũng không có mấy người này.
Nhưng Đàm Tranh chuyên gây thù chuốc oán khắp nơi nên cũng chẳng lạ khi có nhiều người không ưa hắn.
Một người trong số họ định tiến lại gần, A Hoàng nhe răng chuẩn bị nhảy lên.
“Chị dâu, bọn tôi chỉ muốn mời chị đi uống rượu, chị muốn tự nguyện đi hay bị ép đi?”
Thật đáng tội, đúng là liên lụy đến người nhà rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.