6.
Tôi đã nghĩ rất nhiều lần chuyện gặp mặt Giang Kiệt. Tôi nên nói gì, chúng tôi sẽ gặp nhau trong tình huống nào?
Tóm lại, tuyệt đối không phải như bây giờ, tôi lạnh đến mức cả người nổi đầy da gà, đi đôi dép lê màu đen và đội chiếc mũ len màu đỏ thổ cẩm bà nội đan cho mình.
Chết đi cho xong.
“Không phải… không phải giả đấy chứ?” Tôi nghe thấy giọng nói lí nhí như muỗi kêu của mình.
Giang Kiệt nắm chặt lấy tay tôi: “Không phải em nói với chị rồi sao, mơ thì đương nhiên phải mơ. Hơn nữa…”
Anh hơi dừng lại, nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Em cũng muốn ôm chị một cái.”
Đầu tôi càng cúi thấp hơn, dù đang làm ổ trong lòng anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của khuôn mặt.
“Chị, sao chị lại biến thành đà điểu rồi?” Giọng anh mang theo ý cười.
Tôi vừa định phản bác, trên cổ đã cảm thấy lạnh buốt, cúi đầu nhìn mới phát hiện một sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ mình.
“Quà giáng sinh.” Anh nói, sau đó vòng tay qua eo tôi, ôm tôi lên cao, hai chân chới với không chạm đất, tôi nhanh chóng ôm chặt lấy anh sợ rơi xuống.
Anh cong mắt cười: “Chị, giáng sinh vui vẻ.”
Trên tóc anh đầy những bông tuyết nhỏ xíu, đôi mắt còn sáng hơn cả sao trên trời, hai tay tôi từ từ vòng qua, ôm chặt lấy cổ anh.
“Giáng sinh vui vẻ.”
Giang Kiệt, với em mà nói, anh mới là món quà giáng sinh tốt nhất.
Cuối cùng Giang Kiệt ở lại nhà tôi.
Vốn dĩ tôi muốn đưa anh đến khách sạn, nhưng đôi mắt sạch sẽ kia đột nhiên như bị sương mù bao phủ: “Em chưa quen với nơi này, chị nỡ lòng nào ném em ở khách sạn lạnh như băng đó sao?”
Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng kéo vali của anh vào nhà.
Tôi vẫn nghĩ rằng Giang Kiệt là tên nhãi hơi xấu xa du côn, không ngờ anh lại rất ngoan, là một chú chó lớn.
Đương nhiên, nếu như không tính sự chế nhạo và khinh thường của anh về chiều cao của tôi trong lần đầu gặp mặt.
Giang Kiệt nấu một bàn đầy đồ ăn ngon, đây là điều tôi không ngờ đến.
Trên bàn cơm, anh đột nhiên hỏi tôi: “Chị, thấy em chị có vui không?”
“Vui, nhưng lần sau đến tốt nhất nên nói trước với chị một tiếng, chị chuẩn bị trước, không thể đột ngột xin nghỉ được.”
Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói, lúc nói xong mới thấy không ổn.
Hứa Mạt Lỵ, mày điên rồi sao? Còn để người ta đến đây lần sau, lần nữa thì đi xem bát tự luôn à?
Trong đầu lại nhảy ra một giọng nói khác phản bác lại: Mày ngậm miệng, kiềm chế chút đi!
Giang Kiệt cong mắt cười nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh tia sáng, tôi chậm chạp gắp thức ăn, hai tai dần đỏ lên.
Anh chỉ đến chơi mấy ngày rồi lại ngồi xe quay về, tôi nói anh mua vé máy bay về, ngồi tàu quá mệt.
Anh cười xoa tóc tôi: “Phí tiền, em còn muốn tiết kiệm tiền để cưới chị đây.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói tùy ý nhưng lại khiến tôi đỏ mặt.
Anh tiến lại gần bên cổ tôi hít một hơi, tôi dùng ánh mắt hỏi anh muốn làm gì, anh cong môi cười: “Sắp đi rồi, còn không thể lưu giữ mùi hương của chị sao?”
…
Tên nhãi này, sao lại biết ăn nói vậy chứ!
Quá hại người!
7.
Vốn dĩ chỉ định một tháng gặp một lần, sau đó lại đổi thành nửa tháng một lần, cuối cùng một tuần một lần.
Thỉnh thoảng anh bận, tôi đến thăm anh.
Đến cổng trường anh mới biết, tên nhóc thối này căn bản không phải học sinh cấp ba, anh học năm ba đại học, năm nay 21 tuổi.
Tôi thấy rất nhiều thành tích của anh trên bảng tin trường, hình như khá tài giỏi, nhận được rất nhiều giải thưởng.
Sau lưng xuất hiện một chiếc ôm ấm áp mang theo mùi hoa nhài, tôi quay đầu đẩy nhẹ anh ra: “Nhóc con, đây là trường của em sao.”
Anh kéo lấy tay tôi, vừa đi vừa ôm lấy tôi, không quan tâm nói: “Chị, trường của em ủng hộ tự do yêu đương.”
Nhìn ánh mắt người đến người đi không ngừng nhìn về phía mình, tôi quả quyết vùi đầu vào lòng anh. Chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác!
Giang Kiệt cười nhẹ một tiếng, bàn tay trên bả vai tôi càng siết chặt hơn.
Vốn dĩ chỉ định ăn cơm canh bình thường, ai ngờ Giang Kiệt lại thuê hẳn một phòng riêng, mời rất nhiều bạn bè đến.
Anh còn chưa gặp bạn thân tôi đâu, tôi gặp bạn bè của anh trước không sao chứ? Chưa quen với nơi này, tôi có khả năng bị bắt nạt không?
Nhìn một phòng toàn đàn ông to lớn thô kệch, tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Sự thật chứng minh, tôi nghĩ nhiều rồi.
Giang Kiệt thay tôi uống hết rượu, mà những người bạn kia của anh cũng không phải muốn chuốc say tôi, cuối cùng Giang Kiệt say đến mức mơ màng mới kết thúc bữa ăn, nhưng tôi lại cảm thấy anh đang giả vờ say, nếu không thì tại sao lúc tiễn anh về trường, anh nhất định nói lái xe quay xe lại đến khách sạn tôi ở chứ?
Dốc hết sức lực xách được Giang Kiệt về phòng, tôi ngồi một bên thở hổn hển.
Thang máy khách sạn đang sửa, tôi đỡ một con ma men bò lên tầng ba, có trời mới biết tôi làm như thế nào.
Nhưng… thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của Giang Kiệt, nhớ đến ánh mắt hâm mộ ban nãy của chị gái lễ tân, tôi cảm thấy mừng thầm: Gương mặt này thật đẹp trai, đúng là người của chị đây!
Tôi vừa đi ra khỏi phòng tắm, người trên giường trở mình.
“Này, Giang Kiệt…”
Tôi ngồi ở mép giường, vừa định gọi anh dậy, bên hông lại xuất hiện một đôi tay, tôi ngã vào lồng ngực quen thuộc, khi đối diện với đôi mắt chứa ý cười kia, tôi mới phát hiện tên nhãi này giả say thật.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi đánh anh một cái: “Không say em giả vờ cái gì, em có biết em nặng thế nào không? Chị đưa em từ tầng một lên…”
Lời còn lại đã bị anh chặn lại giữa răng và môi.
Dây dưa một lúc lâu, Giang Kiệt hổn hển thở buông tôi ra, anh yếu ớt cười, xích lại gần tôi, thổi nhẹ vào vành tai tôi: “Chị, chị thơm quá~”
Tôi cố ý quay lưng lại, thật ra mặt đã đỏ như muốn nhỏ máu.
Càng ở bên nhau lâu tôi càng phát hiện thằng nhãi này bên ngoài thì giả vờ ngoan ngoãn, bên trong lại xấu xa không ai bằng.
8.
Sau khi học xong năm ba, năm thứ tư anh rất bận.
Buổi sáng gửi một tin nhắn, phải chiều hoặc đêm muộn anh mới trả lời, tôi biết anh bận, không những vậy còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, chuẩn bị công việc thực tập.
Ngày tình nhân, tôi xin nghỉ đi thăm anh, muốn tặng anh một bất ngờ lớn.
Vừa đến kí túc đã gặp bạn cùng phòng của anh, cậu ấy cười chào tôi: “Chị Mạt Lỵ, Giang Kiệt vẫn ở phòng học, hình như đang thảo luận luận văn, vẫn chưa về.”
Tôi đưa đồ ăn vặt cho cậu ấy, cậu ấy gãi đầu cười ngại ngùng: “Chị Mạt Lỵ, lần nào chị đến cũng mua đồ cho chúng em ăn, thật ngại quá.”
“Bạn của Giang Kiệt cũng là bạn của chị~” Tôi không quan tâm vỗ vai cậu ấy một cái, sau đó quen đường quen nẻo đến phòng học của Giang Kiệt.
Trong phòng học có hai người, một là Giang Kiệt, người còn lại là một nữ sinh.
Nữ sinh khá quen mắt, tôi nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, tôi từng thấy ảnh người này trong điện thoại Giang Kiệt, ảnh chụp đã chỉnh sửa, người thật không trắng như trong ảnh, nhưng cũng xinh đẹp.
Nữ sinh kia nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn Giang Kiệt: “Giang Kiệt, khi nào cậu mới chia tay với bà cô già kia? Không phải gần đây cậu muốn vào tập đoàn Đinh Thịnh sao? Có khi chia tay là vào được đó…”
Động tác lật sách của Giang Kiệt dừng lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “…Vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”
Câu trả lời như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người khiến trái tim tôi lạnh lẽo.
Giang Kiệt đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy chúng tôi có thể kết hôn.
Tôi quên mất dự định ban đầu của anh là gì, không phải là muốn yêu đương với tôi sau đó chia tay sao?
Tôi yên lặng mua vé máy bay quay về, sau khi ngâm bồn tắm rửa một lúc thì ngủ thẳng đến bình minh.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tôi cũng không phải cô gái nhỏ nữa, những việc đau lòng và uất ức cũng sẽ không có người nào đau lòng thay.
Ngày hôm sau Giang Kiệt đã phát hiện ra có chuyện không đúng, anh thấy đồ ăn vặt tôi mua, thông minh như anh, lập tức phản ứng lại.
Lúc anh gọi điện thoại cho tôi, tôi đang đứng trên sân thượng công ty hút thuốc.
“Chị, hôm qua chị mới đến trường em sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao chị lại quay về? Chị không gặp em sao? Chị biết em nhớ chị mà.”
Khóe môi tôi động đậy, châm điếu thuốc trong tay.
“Giang Kiệt, dừng lại ở đây đi, trò chơi này tôi không muốn chơi nữa.”
“Chia tay, sau đó mang theo sự may mắn hoàn thành chuyện cậu muốn làm đi.”
“Muốn vào công ty nào cứ nộp hồ sơ, chín mươi phần trăm sẽ được nhận.”
Người đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới nói: “Chị nghe được rồi? Chị nghe được bao nhiêu?”
Tôi nheo mắt, hít một hơi thuốc: “Giang Kiệt, bọn họ đều nói tôi là cá Koi, nói tôi rất may mắn, ai yêu đương với tôi cũng mang theo mục đích khác, cậu nói xem, có phải rất buồn cười không? Cậu cảm thấy người yêu cũ sau khi chia tay tôi đột nhiên vô cùng may mắn, thể chất này rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?”
Chân tình là gì cơ chứ?
Trước lời nói hoang đường và sự cám dỗ thì còn được mấy phần?
Giang Kiệt im lặng rất lâu không nói gì, tôi dựa vào tường chờ đợi, cho đến khi đầu ngón tay bị tàn thuốc chạm vào.
Lửa cháy đến cuối, thuốc tàn.
Tôi cười, trong lòng buồn bực đến khó chịu: “Giang Kiệt, chia tay đi.”
Điện thoại chỉ vang lên tiếng hít thở nhẹ của anh, tôi đột nhiên không muốn nghe câu trả lời của anh nữa, dứt khoát cúp điện thoại.
9.
Chiều hôm đó tôi như lọt vào màn sương mù, báo cáo sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần cũng không biết mình đang sửa cái gì.
Giang Kiệt gọi lại cho tôi vào ba tiếng sau, tôi không kiên nhẫn từ chối, anh lại gọi, tôi thẳng tay tắt máy.
Mười phút sau, xung quanh vang lên tiếng ồn ào, tôi vừa cựa đầu, cả người đã bị bế lên, vừa ngẩng đầu đã thấy đường cong hàm tinh xảo của Giang Kiệt.
Anh bế tôi thẳng đến bãi đậu xe mới thả tôi xuống.
Anh bình tĩnh nhíu mày, giọng điệu không quá tốt: “Hứa Mạt Lỵ, chúng ta nói chuyện.”
Tôi im lặng nhìn anh, anh không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút.
Một lúc lâu sau, tôi thở dài một hơi, hỏi: “Đói không? Đi ăn cơm trước đi.”
Chắc anh đã lập tức đặt vé máy bay đến đây, bây giờ là 7 giờ tối, có lẽ vẫn chưa ăn cơm.
Vành mắt Giang Kiệt đỏ lên, tôi không hiểu lắm: “Sao vậy?”
Anh đột nhiên ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi vào lòng, giọng nói lí nhí, còn có chút uất ức: “Mạt Lỵ, đừng chia tay, có được không? Chị tốt như vậy, em không muốn chia tay với chị.”
“Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói.”
Anh cố chấp không chịu động đậy: “Em không, chị đồng ý không chia tay với em trước đã!”
Ha, tư thế này thật sự quá khó nhìn, tôi chỉ có thể đồng ý.
“Được rồi, chia hay không chia thì phải xem biểu hiện của em đã, bây giờ, bỏ tay ra, đi ăn cơm!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.