Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

12:56 sáng – 14/11/2024

1.

Khi Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, một người chín tuổi, một người mười bốn tuổi, một người là cháu gái của Thừa tướng, một người là “con rể nuôi từ nhỏ” được chọn.

Khi đó, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và nghị lực, sắc bén như một thanh bảo k//iếm. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên ghế dài, đôi mắt như chảy m//áu, như thể hắn đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn.

Minh Dung đang dựa vào ghế dài với vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là ở độ tuổi ngây thơ và hoạt bát, nhưng vẻ mặt lại đầy suy sụp, giống như một lão thái thái già yếu.

Nàng để cho Đoan Mộc Vũ chửi bới không ngừng, chỉ cuộn người trong chiếc áo lông cáo của mình, ho một lúc rồi dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thờ ơ nhìn thiếu niên, không vui cũng không buồn: “Ngươi yên tâm, có lẽ ta sẽ không sống nổi qua ngày… cập kê đâu.”

Đây là điều đầu tiên nàng nói với hắn, Đoan Mộc Vũ sửng sốt trong giây lát, tay cầm k//iếm liên tục siết chặt. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, đôi môi mỏng của hắn chợt thốt ra một lời gay gắt: “Nếu ngươi còn sống thì sao?”

“Có thể sống …” Ánh mắt Minh Dung trở nên sửng sốt, “…khả năng này chắc chắn không thể xảy ra.”

Bị bệnh lâu ngày, nàng rất hiểu cơ thể của mình, căn bản là được ngày nào hay ngày ấy, vốn dĩ không cần làm liên lụy đến người khác, chỉ là sợ tổ phụ đau lòng, nên mới nhờ gia nhân dìu đi một vòng đến tiền sảnh, chọn trúng Đoan Mộc Vũ.

Tất cả bọn họ đều là thế gia tử đệ, ai nấy đều có phong thái hơn người, lại bị gia đình đưa đến đây để “tuyển tú”.

Cha mẹ bọn họ hoặc là có ý nịnh nọt, hoặc là nhận ân tình của lão Thừa tướng, nhưng đều đưa đến một số nam tử là họ hàng xa đến đây. Những người thực sự có phẩm mạo đoan chính, lại có thân phận cao quý đều bị giấu đi, chỉ sợ Minh nhị tiểu thư là nàng nhìn trúng.

Rốt cuộc cũng là lấy vợ rồi phải ở rể, nói khó nghe thì là lấy một phu quân về chăm sóc con ma bệnh là ta, làm gì có một nam tử nào vừa có thân phận vừa có tướng mạo lại nguyện ý cơ chứ?

Đoan Mộc Vũ là một trường hợp đặc biệt, xuất thân từ phủ tướng quân, tài năng và ngoại hình đều là hạng nhất, đáng tiếc lại là một thứ tử không được sủng ái, mẹ ruột mất sớm, không nơi nương tựa. Bị đại ca hắn đưa đến đây để “hy sinh”.

Khi biết mình được chọn, hắn gần như không kiềm chế được, lao vào phòng trong tra hỏi Minh Dung: “Tại sao lại là ta?”

Sau đó Minh Dung hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là vì ngày đó trên thắt lưng của ngươi có một thanh k//iếm.”

Thiên niên thiếu kiên nhẫn như một con ngựa hoang đang trốn chạy, đeo một thanh k//iếm trên thắt lưng, dáng người tuấn tú, đứng trước đại sảnh, ánh nắng chiếu khắp người, sức sống ấy gần như làm chói mắt Minh Dung – đó là những thứ nàng chưa bao giờ có, vẫn luôn khao khát.

Cuộc hôn nhân của họ được ấn định vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của Minh Dung. Lão tướng gia nghe lời một thuật sĩ lang thang, phỏng theo tập tục cưới tân nương xung hỉ ở dân gian, hy vọng có thể xung hỉ, kéo dài tuổi thọ cho cháu gái của mình.

Người ngoài đều cho là hoang đường, nhưng Minh Dung vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào trong ngực tổ phụ, mặt lặng lẽ đỏ bừng.

Khi Đoan Mộc Vũ lần đầu tiên vào phòng Minh Dung, vẻ mặt có chút nhục nhã.

Trong phòng kê hai chiếc giường, ngăn cách bằng một tấm bình phong, đợi sau khi hai người chính thức thành hôn sẽ được bỏ đi. Minh Dung nằm bên trong, Đoan Mộc Vũ ngủ bên ngoài.

Lão tướng gia đã nhiều lần cảnh cáo thiếu niên đó không được ngủ quên vào ban đêm, phải luôn chú ý tới động tĩnh của Minh Dung ở bên kia tấm bình phong, dù cho chỉ có một ngọn gió, hay cỏ lay, hắn phải lập tức đến nhìn, đề phòng Minh Dung đột ngột phát bệnh.

Đêm đầu tiên hai người ở cùng nhau, gió thổi xào xạc, Đoan Mộc Vũ thao thức suốt đêm. Minh Dung đứng dậy, đi vòng qua bình phong, liền nhìn thấy Đoan Mộc Vũ nằm ngửa, trong tay ôm kiếm, hai mắt mở to, trong mắt đầy tơ m//áu.

Minh Dung mím môi, đang định mở miệng.

Đoan Mộc Vũ buồn rầu nói: “Ta muốn trở thành đại tướng quân.”

Trong căn phòng yên tĩnh, Minh Dung nhìn thấy rất rõ hai hàng nước mắt lấp lánh từ khóe mắt Đoan Mộc Vũ, trong nháy mắt thấm ướt cả chăn gối.

“Khi mẹ ta qua đời, ta đã nói với bà rằng sau này ta sẽ trở thành đại tướng quân, sẽ không còn bị ai bắt nạt nữa…” Giọng nói của thiếu niên đầy tuyệt vọng, từng câu từng từ khắc sâu vào xương tủy, mỗi lời thốt ra đều như không thể chịu nổi.

“Nhưng hiện tại… ta chẳng có gì cả.”

2.

Đông đi xuân đến, chớp mắt hai năm trôi qua.

Bệnh tình của Minh Dung vẫn như trước, phải duy trì bằng nhiều loại dược liệu quý, nhưng hiếm khi lên cơn vào ban đêm, chỉ khi cơn đau thực sự dữ dội, nếu không nàng cũng sẽ không phát ra âm thanh nào.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vào một buổi sáng, khi vòng qua bức bình phong, Đoan Mộc Vũ bàng hoàng nhìn thấy Minh Dung vẫn nằm yên trên giường. Sắc mặt Minh Dung tái nhợt, trên môi có một vết răng nông, mỏng manh như sợi tơ.

Đoan Mộc Vũ vội vàng gọi người đến. Một lúc sau, Minh Dung cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng Đoan Mộc Vũ lại bị lão tướng gia gọi ra ngoài, mắng một trận.

Khi hắn trở lại, thái độ bình thản, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ ngồi xuống cạnh giường, ôm Minh Dung vào trong giường, trong mắt hiện lên một tia tự giễu:

“Về sau nàng không cần phải nhịn đau nữa, ta đã quen với việc bị nhốt trong chiếc lồng này, làm người hầu riêng của nàng… Nếu một ngày nàng chet trên giường, nàng cho rằng ta có thể không bồi táng theo nàng sao?”

Minh Dung vì những lời này mà ho khan, mặt đỏ bừng, nắm lấy tay áo Đoan Mộc Vũ, như muốn giải thích điều gì đó, nhưng tay run rẩy hồi lâu, cuối cùng mới buông ra từng chút một. Nàng quay đầu đi, mái tóc dài xõa ra, khẽ thở dốc: “Phu quân, xin lỗi.”

Thân thể nàng yếu đuối, không thể làm được những điều mà mình muốn. Nàng chỉ nghĩ rằng nếu nàng cố gắng chịu đựng hàng đêm, nàng có thể cẩn thận bảo vệ tôn nghiêm của chàng thiếu niên ấy, bù đắp những gì nàng thiếu hắn… lồng nhốt phượng hoàng, bắt chim trĩ múa, cuối cùng là nàng sai rồi.

Mấy ngày sau, quản gia tìm đến Đoan Mộc Vũ trả lại thanh kiếm đã lấy đi cho thiếu niên, sau đó cung kính nói: “Lão gia nói, Hổ Kỵ doanh đang tuyển người. Ngày mai xin cô gia hãy đi báo danh.”

Tay cầm kiếm của Đoan Mộc Vũ run lên, đột nhiên không dám tin ngẩng đầu lên.

Hổ Kỵ doanh là nơi Đông Mộc huấn luyện những binh lính tinh nhuệ, nơi đây đã sản sinh ra nhiều danh tướng, và cũng có vô số người nỗ lực muốn gia nhập.

Đoan Mộc Vũ vui vẻ chạy đến tạ ơn, lão tướng gia xua tay, vẻ mặt rất mệt mỏi: “Chăm sóc Dung Nhi thật tốt.”

Đoan Mộc Vũ lập tức hiểu ra. Khi trời tối, vạn vật đều yên tĩnh, hắn nói nhỏ qua bình phong, mặc kệ Minh Dung có nghe thấy hay không: “Cám ơn.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa đẹp, gió thổi trong rừng, bóng tre lốm đốm Minh Dung hơi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên.

Khi Minh Tuyết từ phủ Thái tử trở về để thăm hỏi, Minh Dung đang định đến thăm Đoan Mộc Vũ tại Hổ Kỵ doanh, xe ngựa chất đầy quần áo mùa đông, áo khoác và chăn bông. Minh Tuyết nhìn Minh Dung lại trêu chọc, nàng ấy mỉm cười, ý cưới trong mắt đào lưu chuyển, đẹp vô cùng.

Về người biểu tỷ đã hai năm không gặp này, Minh Dung chỉ im lặng nghe mà không nói lời nào, mỉm cười ôn hòa.

Minh Tuyết thì ngược lại, sau khi gặp trưởng lão một lúc thì nhàn rỗi, tò mò muốn cùng Minh Dung đến Hổ Kỵ doanh để nhìn người muội phu trong truyền thuyết này.

Trên đường mấy chiếc xe ngựa cùng nhau mở rèm, Minh Dung hơi giật mình, sau đó gật đầu chào: “Bái kiến Thái tử điện hạ.”

Thiếu niên nhỏ tuổi ngồi trong xe môi đỏ răng trắng, khuôn mặt non nớt có vẻ chỉ hơn Minh Dung một hai tuổi. Đây là phu quân tương lai của Minh Tuyết, Thái tử Khuông Ninh – chỗ dựa tương lai của Minh gia.

Minh gia nhiều đời nay đều được ân sủng, sinh ra ba Hoàng hậu, hai Quý phi. Đến đời Minh Dung, ban đầu nàng vốn được chọn để trở thành Thái tử phi, tuy nhiên sau đó lại mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, thoát chet trong gang tấc, tuy giữ được cái m//ạng, nhưng từ đó không thể sống thiếu bình thuốc được nữa.

Sau đó nhân tuyển được đổi thành Minh Tuyết, người cùng năm ấy nhập phủ Thái tử. Nàng ấy lớn hơn tiểu Thái tử bốn tuổi, bằng tuổi với Đoan Mộc Vũ.

Lúc này Minh Tuyết còn chưa lên xe, trong xe nồng nặc khói thuốc, chỉ có Minh Dung và Khuông Ninh ngồi đối diện nhau. Đôi mắt Khuông Ninh tối sầm, không khỏi nhìn Minh Dung đang ôm lò sưởi, lông mày và ánh mắt đều cụp xuống.

Trong lúc im lặng, tiểu Thái tử đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt Minh Dung.

“Cảm giác thật dễ chịu.” Khuông Ninh tự cười một mình.

Khi Minh Dung trừng mắt nhìn hắn, hắn khịt mũi, bổ sung: “Chỉ là quá gầy.”

Vừa nói hắn vừa nhướng mày, đưa tay ra nhéo một cái nữa, Minh Dung vội vàng né tránh, cau mày quát: “Thái tử, xin tự trọng.”

Khuông Ninh vỗ tay, cong môi nói: “Thật nhàm chán.”

Vừa nói xong, hắn đột nhiên đến gần Minh Dung, nhếch mép cười: “Nói đến đây, nếu không phải nàng bỗng nhiên mắc bệnh, thì bây giờ có lẽ đã trở thành thê tử của ta, để ta nhéo một chút không được sao?”

Minh Dung rụt người lại, nhìn vào ánh mắt ác ý của Khuông Ninh, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình có chút may mắn. Nàng nhẹ nhàng trả lời: “Không, Minh Dung không phải là bột nhão, biểu tỷ của ta cũng vậy.”

Khuông Ninh giật mình, sau đó nhếch miệng cười, nhưng cũng không cười nổi mấy tiếng, ngồi xuống, thở dài như một ông già: “Tội nghiệp bản Thái tử đây như hoa như ngọc, chẳng thà cưới một cục bột còn hơn lấy một bà già.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận