1.
Lần đầu tiên tôi gặp Kỳ Hành là ở nhà của bạn từ nhỏ Phùng Đông.
Sinh nhật Phùng Đông, đám bạn xấu của cậu ấy tổ chức cho cậu ấy một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ.
Còn tôi vô cùng vinh hạnh, nhận được cơ hội chuẩn bị ngạc nhiên lần này.
Rạng sáng mười hai giờ, yên tĩnh quạnh quẽ.
Không biết Phùng Đông đang chơi ở quán bar nào, tôi mang theo mấy túi đồ trang trí lớn, lén lút mở cửa nhà nhà cậu ấy ra.
Lúc này, tôi cảm thấy mình không giống như đang đi chuẩn bị bất ngờ cho Phùng Đông mà giống như đang vào nhà cậu ấy thủ tiêu tang vật vậy.
“Mấy người chuẩn bị trước đi, tôi chợp mắt một lúc, hơi buồn ngủ.”
Vào nhà, tôi chủ huy hai người trang trí ở phòng khách, mình thì nheo mắt đi đến phòng khách.
Nhà Phùng Đông cũng như nhà tôi, phòng khách nhà Phùng Đông chính là phòng ngủ thứ hai của tôi.
Trong nhà không có ai, hành lang đen kịt một màu.
Tôi quen cửa quen nẻo vào phòng, đèn còn chẳng buồn mở, nằm thẳng cẳng lên giường, không ngờ lại đụng phải thứ gì đó không xác định, đau đến mức tôi nhe răng há miệng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì trời đất đã quay cuồng, một sức mạnh từ đâu đánh đến, cổ cũng bị ai đó bóp, cả người bị đè xuống giường.
“Vào đây như thế nào?” Giọng của anh khàn khàn, vừa trầm vừa êm tai.
Tôi lập tức tỉnh táo hơn một nửa.
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh.
Khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối, đường cong cằm và xương quai xanh đẹp mắt.
Nhìn yết hầu hơi động đậy của anh, tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay anh nóng đến mức khiến tôi không thể thở nổi.
Hóa ra rung động chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Trong giây phút đó, tôi thậm chí còn nghĩ xong chuyện nên mua nhà ở đâu.
Sắc đẹp hại người, tôi ngay cả người này là ai cũng không biết mà cơ thể đã hành động trước đại não.
Không biết do cồn hay do không khí, tôi nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe miệng anh.
Sau khi lướt qua khóe miệng anh.
Tôi nghĩ thầm, cuộc sống độc thân từ trong trứng 23 năm của mình cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi nói Phùng Đông giới thiệu chúng tôi làm quen với nhau.
Ngày gặp Kỳ Hành, tôi nở nụ cười vui tươi nhất, đưa tay về phía anh: “Chào cậu, mình tên Sở Linh.”
Tôi rất tự tin với vẻ ngoài của mình, mỗi ngày đám bạn của Phùng Đông đều vây quanh chọc cho tôi vui vẻ.
Không ai không thích em gái ngọt ngào.
Nhưng Kỳ Hành lại chỉ qua loa nắm lấy tay tôi, ngón tay lành lạnh, giống như vẻ mặt anh nhìn tôi vậy.
Anh không hứng thú với tôi.
Thậm chí có thể dùng từ không kiên nhẫn để hình dung.
Tôi rất hối hận, đêm hôm đó tôi không nên hôn lén anh, đều tại sâu rượu chạy lên não nên mới khiến tôi có hành động như vậy.
Tôi quyết định tiến hành theo chất lượng.
Tôi chưa từng theo đuổi con trai, nhưng tôi biết cách lôi kéo lòng người, tiểu học, cũng vì miệng tôi ngọt nên hoa quả tráng miệng đều nhiều hơn Phùng Đông một phần.
Liệt nữ sợ triền lang, đóa hoa lạnh lùng như Kỳ Hành, chỉ có keo 502 mới có hiệu quả.
Thật trùng hợp, tôi chính là người như vậy.
Kế hoạch theo đuổi Kỳ Hành, qua hai ngày mất ăn mất ngủ của Phùng Đông, cuối cùng cũng có bản thảo đã được chỉnh sửa.
Tôi đọc phương án Phùng Đông liệt kê nhanh như một cơn gió, cảm thấy trong lòng như có một tảng đá rơi xuống.
“Kỳ Hành thích ăn hoa quả, Kỳ Hành không thích nữ sinh tươi tắn như em gái nhà bên, Kỳ Hành thường xuyên đến thư viện, Kỳ Hành cũng thích chơi game, Kỳ Hành thích chơi bóng rổ, lúc Kỳ Hành làm thí nghiệm thường để điện thoại chế độ yên lặng…”
Phùng Đông tận tâm tận lực, ngay cả quê quán của Kỳ Hành cũng liệt kê kỹ càng cho tôi biết.
Tôi như thấy thành công trước mặt, bắt đầu mơ mộng đến cuộc sống hoàn mỹ sau khi kết hôn với Kỳ Hành.
Tan làm, tôi bắt xe đến thẳng trường Kỳ Hành học.
Anh và Phùng Đông vẫn còn học nghiên cứu sinh, cuộc sống vừa đơn giản cũng rất phong phú.
Tôi lo lắng bất an đứng ngoài cổng trường, nhìn các người đẹp tài giỏi trẻ tuổi cười nói đi qua mình, không hiểu sao lại cảm thấy buồn, muốn quay lại ngày trước khi kì thi tốt nghiệp một ngày để đánh cho bản thân đang lêu lổng ở KTV một trận.
Thích một người sẽ khiến bản thân trở nên hèn mọn.
Sống hai mươi tư năm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cũng có lúc không xứng với người khác.
Phùng Đông lấy cớ đi vệ sinh không đi được để Kỳ Hành xuống dưới lấy đồ.
Tôi cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt và hoa quả, nhiệt tình chào hỏi anh…
Qua kế hoạch của Phùng Đông, tôi mua toàn những thứ Kỳ Hành thích.
Kỳ Hành nhận đồ từ tay tôi, giọng điệu châm chọc: “Cậu đến thăm bạn hay là mở quầy bán đồ ăn vặt vậy?”
Tôi: “…”
Anh lại nhíu mày: “Đây đều là đưa cho Phùng Đông?”
“Cũng có đồ đưa cho cậu.” Tôi vội vàng nói: “Lần trước chiếm hời từ cậu, thật xin lỗi, mình bồi thường cho cậu…”
Kỳ Hành dường như hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện hôm trước, trực tiếp ngắt lời tôi: “Quá tốn kém, xem như tôi nhờ cậu mua đi. Tôi chuyển khoản lại cho cậu.”
Anh cúi đầu mở điện thoại, ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn tôi: “Tôi không muốn nợ ân tình.”
Tôi bình tĩnh đưa mã WeChat ra, giọng điệu tỏ vẻ nhẹ nhõm: “Vậy cậu kết bạn chuyển khoản đi, mình không muốn cầm tiền mặt.”
Vừa quay người đi, tôi đã phải vội vàng ổn định tâm trạng.
Trái tim kích động, bàn tay run rẩy.
Rất tốt, tất cả đều đúng theo kế hoạch của Phùng Đông.
Mấy ngày sau đó, tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện ở sân bóng rổ, Phùng Đông tám trăm năm rồi không tập thể dục vì để phụ giúp kế hoạch của tôi mà gần như không có gì làm là lại kéo Kỳ Hành đi chơi bóng.
Tôi cố gắng đóng vai một fangirl nhỏ bé.
Ở sân bóng rổ thì đưa nước cổ vũ cho Kỳ Hành, sau khi tan học lại mời anh ăn cơm, mua hoa quả cho bạn cùng phòng của anh, lúc chơi game nhặt được trang bị cũng đưa cho anh, liên tục cập nhật tình hình thời tiết.
Cuối cùng Kỳ Hành cũng tìm đến tôi: “Gần đây bận rộn nhiều việc, cũng đừng đến mỗi ngày.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Được, vậy có việc mình sẽ nhắn WeChat cho cậu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKỳ Hành: “…”
Ngay cả Phùng Đông cũng sắp rơi lệ vì tình yêu xa vời này của tôi: “Chị gái, cậu mà không theo đuổi được thì chắc chắn mình sẽ nghi ngờ giới tính của Kỳ Hành có vấn đề.”
Tôi thâm cao khó lường vỗ vai cậu ấy, ra hiệu đừng nóng.
“Cậu không hiểu.”
“Thiểm cẩu phải thiểm đến cuối cùng, cái gì muốn cũng sẽ có.”
2.
Tôi nghĩ may mắn của mình sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Hôm sau tăng ca, điện thoại rung lên không ngừng, tôi bận đến mức hoa mắt chóng mặt, vừa mở ra xem đã thấy Phùng Đông gửi cho mình hơn hai mươi tin nhắn.
Tất cả đều chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ.
[Hôm nay Kỳ Hành hẹn cậu ăn cơm!]
Tôi bật dậy như cá chép, nội dung công việc cần một tiếng để hoàn thành bị tôi giải quyết trong mười lăm phút.
Hai mươi phút sau, tôi dùng toàn sức lực của mình để trang điểm thành tiên nữ đáng yêu dịu dàng, giả vờ bình tĩnh chạy đến nhà hàng.
Chạy đến nơi mới phát hiện, hóa ra không phải hẹn hò riêng, trong phòng còn có sáu bảy người khác đang ngồi.
Nụ cười của tôi vẫn không xê dịch, trong lòng đã mắng Phùng Đông đến máu chó đầy đầu.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hành.
Những người đang ngồi đều là bạn của Kỳ Hành, dường như Kỳ Hành được thưởng một chuyên đề nghiên cứu nào đó nên mời mọi người ăn bữa cơm liên hoan.
Đêm nay tôi không quan tâm đến chuyên đề nghiên cứu, tôi chỉ quan tâm đến Kỳ Hành.
“Bọn họ đều gọi xong đồ rồi, cậu muốn ăn gì thì tự mình gọi đi.” Kỳ Hành đưa menu cho tôi rồi quay người nói chuyện với mọi người, trong mắt anh, có lẽ tôi chính là người Phùng Đông gọi đến cho đủ quân số.
Kỳ Hành thích ăn gì tôi thích ăn đó, tôi tùy ý chọn vài món, đều theo khẩu vị của anh.
Ngoài tôi là nữ ra, những người còn lại đều là nam, qua vài lần nâng chén, tôi nghe từ chuyên đề nghiên cứu của bọn họ đến vấn đề tình cảm, cuối cùng chủ đề câu chuyện lại chuyển qua người tôi.
Có nam sinh hỏi quan hệ của tôi và Kỳ Hành, tôi nhanh chóng phủ nhận trước khi Kỳ Hành lên tiếng.
“Không phải quan hệ người yêu.”
Tôi biết Kỳ Hành không thích tôi, tôi cũng không muốn anh bị mọi người dị nghị.
Theo đuổi anh là do tôi đột nhiên muốn, không liên quan đến anh.
Cuối cùng Kỳ Hành cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh đeo gọng kính viền vàng, ánh mắt bình thản nhìn qua tôi.
Cũng không dừng lại.
Uống rượu xong, Phùng Đông đề nghị đi KTV, quá nhiều người nên phải đặt hai xe một lần.
Tôi đi sau lưng Kỳ Hành, trước khi anh kịp đuổi đã chui vào trước, ngồi sát bên cạnh anh.
Nhân lúc không ai chú ý, tôi lén lút nắm lấy góc áo của anh.
Rõ ràng Kỳ Hành không thể làm gì, Phùng Đông bị tôi chèn vào góc, miệng cũng không dám há.
Tôi mượn rượu làm khùng làm điên, không chút kiêng nể gì nhìn anh.
Kỳ Hành bị tôi nhìn đến phiền, anh nhíu mày hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”
Tôi chỉ màn đêm đen kịt sau lưng anh, cong mắt cười nói.
“Đang nhìn mặt trăng.”
Tôi nghĩ rằng tửu lượng của Kỳ Hành rất tốt, không ngờ chỉ mấy chai bia, anh đã che mặt dựa vào góc tường.
Phùng Đông liều mạng nháy mắt với tôi: “Không còn sớm nữa! Một mình Sở Sở đi về không an toàn, Kỳ Hành, cậu tiễn cô ấy về đi.”
Rốt cuộc là ai mới không an toàn? Nếu không phải chơi với nhau từ thời quần thủng lỗ đến giờ thì tôi cũng không dám nhận Phùng Đông là bạn.
Tôi giả vờ như say rượu, thừa cơ đỡ Kỳ Hành ra ngoài.
Không biết do cồn hay do nguyên nhân khác, không ngờ Kỳ Hành lại chủ động ôm lấy tôi, thay tôi chắn xe điện đang lao đến, tôi phải tiến thêm một bước nữa, nhân lúc anh đang mơ màng không tỉnh táo, thoải mái kéo cánh tay anh.
Nhà tôi cách chỗ này không xa, anh đúng là tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, còn đưa tôi vào tận thang máy.
Trong không gian không có ai, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Kỳ Hành cao hơn tôi một cái đầu, miễn cưỡng lắm tôi mới đứng đến bả vai anh.
Tôi nhìn anh hơi nheo mắt lại, cúi đầu nhìn tôi, biết anh đã uống say.
Loại chuyện tỏ tình như thế này nên rèn sắt khi còn nóng.
Tiên hạ thủ vi cương.
“Nói với cậu một chuyện.”
Tôi cười cong mắt, kiễng chân, ghé sát vào bên tai anh hỏi: “Mình theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu có thể làm bạn trai mình không?”
Sau khi Kỳ Hành say rượu, phản ứng chậm hơn ngày thường rất nhiều, nếu bình thường anh đã sớm đẩy tôi ra rồi.
Nhưng lúc này, rõ ràng anh đã chần chừ.
Sau khi cửa thang máy mở, tôi kéo tay anh, giữ anh lại giữa tôi và cánh cửa.
“Cậu không đẩy mình ra, có phải cậu cũng thích mình không?”
Tôi cố ý xoa mặt anh, nóng bừng.
“Cậu nhìn đi, cậu cũng đỏ mặt.”
Kỳ Hành không chút rối loạn, vẫn vô cùng nghiêm chỉnh.
Tôi như yêu tinh nhỏ giọng quyến rũ bên tai anh.
“Lần trước chiếm tiện nghi của cậu, lần này để cậu hôn lại, thế nào?”
Một lúc lâu cũng không thấy anh phản ứng gì.
Trong lòng tôi hối hận, chẳng lẽ say quá nên điếc tạm thời à?
Sớm biết vậy đã uống giúp anh mấy ly rồi.
Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện có người đến gần.
Kỳ Hành cúi đầu, một nụ hôn rơi xuống khóe miệng tôi.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
“Vậy tôi đồng ý.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.