6.
Khi ta đến Dưỡng Tâm điện, hoàng đế đối với ta có chút lạnh nhạt. Người bận rộn chơi đùa với mấy con chim một lúc, rồi mới quay lại nói với ta: “Hoàng hậu vừa đến tố cáo với trẫm rằng ngươi không được phép mà dám đi thăm Lục hoàng tử.”
“Hoàng tử trên người bị thương, ngài cũng biết rõ, trong lòng ngài chắc cũng không dễ chịu. Hoàng thượng còn như thế, thần thiếp cùng hắn huyết mạch tương liên, sao có thể giữ bình tĩnh được.”
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng: “Lục hoàng tử hiểu chuyện, trẫm đương nhiên đau lòng hắn, không giống ngươi, còn không bằng hắn.”
Ta nhẹ nhàng nói: “Vậy như thế nào mới gọi là hiểu chuyện? Chi bằng hoàng thượng chỉ giáo cho thần thiếp.”
Hoàng đế ngừng tay, rồi cuối cùng quay đầu nhìn ta.
Người thấy ta ngồi trên long sàng, tiện tay thả mái tóc đen mượt xuống.
Trong điện không có nhiều âm thanh.
Chỉ có chút âm thanh nhỏ từ cổ họng di chuyển, lướt qua.
Gần đây thường xuyên có mưa đêm.
Hôm nay cũng đã mưa liên tục năm ngày, lúc chậm rãi lúc vội vã, không thể đoán trước.
7.
Sau tiệc mừng thọ, suốt cả nửa tháng ta bỗng trở thành mục tiêu của mọi người.
Hiền phi tìm ta trêu ghẹo: “Chắc đến sang năm, Lục hoàng tử sẽ có bạn rồi.”
Hoàng hậu nghe thấy, cong môi cười: “Trong cung chẳng phải khắp nơi đều có bạn của Dần Hựu sao? Hắn có ca ca và tỷ tỷ rồi mà.”
Ta vốn ăn nói vụng về, chỉ gật đầu đồng ý.
Hậu cung vốn không hòa thuận, ngay cả Quý phi cũng phải chen vào một câu: “Đối với Lục hoàng tử, lại khác. Có ca ca tỷ tỷ là một chuyện, nhưng nếu Cẩn tần sinh thêm đệ muội, lại là chuyện khác.”
Hoàng hậu thu lại nụ cười: “Được rồi, càng nói càng không liên quan.”
Những người khác thấy vậy, biết rằng nếu nói thêm nữa sẽ thực sự gây phiền phức, bèn thôi không nhắm vào ta nữa.
Không ngờ rằng, lời Hiền phi lại một câu thành sấm.
Trong tiệc mừng sinh nhật tám tuổi của Dần Hựu, Hoàng Đế, người đã biết tin từ Thái y, liền công khai tuyên bố hỉ mạch của ta trước mặt mọi người.
Dần Hựu là người đầu tiên quay sang nhìn ta.
Đôi mắt tròn xoe, vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Nhưng biểu cảm của những người khác thì thật khó đoán.
Đủ loại cảm xúc có thể đọc ra.
Nhưng nhìn chung, không có nhiều người thật sự vui vẻ.
Huống chi Hoàng Đế còn nói thêm: “Hai tháng nữa, có rất nhiều ngày tốt, trẫm sẽ chọn một ngày thích hợp để nâng phẩm vị cho Cẩn tần.”
Ta nén sự kích động trong lòng, nhỏ giọng tạ ơn.
Ngay cả Dần Hựu cũng đến rúc vào đầu gối của phụ hoàng hắn: “Nhi thần có phải sắp có muội muội rồi không?”
Hoàng đế cười nói: “Đúng vậy.”
Dần Hựu nhân cơ hội hỏi thêm: “Sau khi muội muội ra đời, nhi thần có thể trở về ở với muội muội không?”
Vừa dứt lời, Hoàng hậu bỗng dưng hít hít mũi.
“Chuyện gì vậy?” Hoàng đế quay sang hỏi.
Hoàng hậu mắt đỏ hoe: “Nếu Dần Hựu muốn trở về, thần thiếp cũng không ngăn cản. Dù đã nuôi nấng bao năm, khó mà không tiếc nuối, nhưng chỉ cần Dần Hựu vui vẻ, thần thiếp chịu thiệt một chút cũng không sao.”
Không gian lập tức trở nên im lặng.
Hoàng đế mở miệng, đang định nói gì đó, thì Dần Hựu bỗng quỳ xuống: “Nhi thần cảm tạ mẫu hậu đã nghĩ cho con.”
“Ngươi——” Nước mắt trong mắt Hoàng hậu lập tức không còn xoay quanh nữa, nàng đứng lên, không quay đầu lại mà rời khỏi bàn tiệc.
Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn về phía Dần Hựu: “Con xem, con lại làm mẫu hậu con thương tâm rồi.”
Dần Hựu mở to mắt, giọng non nớt: “Nhưng nhi thần không biết mình sai ở đâu?”
Hoàng đế: “Con là con của nàng, lỗi là ở chỗ bất kính với nàng.”
Ta rõ ràng thấy được, đôi mắt sáng rỡ của Dần Hựu lúc trước, đột nhiên trở nên ảm đạm.
Hựu nhi, đợi đến ngày ta được phong phi, ta sẽ đích thân hỏi rõ.
8.
Sau tiệc mừng sinh nhật, đứa bé trong bụng ta cũng mới chỉ được hai tháng.
Ta nhớ rằng khi thai lớn hơn một chút, có thể triệu mời nữ quyến trong nhà vào cung thăm viếng.
Ta muốn để mẹ ta vào.
Nhưng khi ta đề cập chuyện này với Hoàng Đế, hắn lại nói: “Không kịp nữa rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng qua là chiến sự càng gấp gáp hơn thôi.”
Ta buột miệng hỏi: “Sao lại đánh nhau nữa rồi?”
Hoàng đế trừng mắt nhìn ta: “Chuyện này không liên quan đến hậu cung.”
Không liên quan đến hậu cung, nhưng lại liên quan đến ta.
Hỏi một câu thì có sao đâu?
Cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Nhìn thấy ta có chút buồn bực, lại nhớ rằng ta đang dưỡng thai, hoàng đế bèn ban ân, cho phép Dần Hựu mỗi ngày đến bên ta nửa canh giờ.
Nửa canh giờ, cũng không cần phải vội vã đến rồi lại vội vã đi nữa.
Sắp đến Tết, Dần Hựu nằng nặc đòi ta viết cho hắn một bài câu đối chúc mừng.
Nhưng ta tìm khắp Tử Cẩm cung, cũng không thể tìm ra bút mực giấy nghiên nào.
Từ sau khi chúng bị thiêu hủy trước mặt ta, ta chưa từng động tới nữa.
Thấy sắc mặt ta không tốt, Dần Hựu lập tức nhớ ra chuyện đó, đôi mắt đen láy mờ mịt đảo qua đảo lại, cuối cùng mỉm cười an ủi: “Để con viết vài câu, mẫu phi chọn xem thế nào?”
“Được thôi, mà nói thật ta vẫn chưa biết bài vở của con ra sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDần Hựu khẽ lắc đầu: “Bài vở của con là tốt nhất, nhưng đêm qua lại phải chép sách, mãi đến canh ba mới được ngủ, con không muốn học thuộc nữa đâu.”
Ta cố ý trêu hắn: “Lần sau sẽ bù lại.”
Dần Hựu gật đầu, dù sao cũng còn ở độ tuổi ham chơi, lúc đầu đến đây chỉ quanh quẩn dạo chơi trong Tử Cẩm cung, sau đó lại thường cùng hắn ra rừng mai thả diều.
Gió lạnh thổi qua, hoa mai đỏ rụng lả tả, con diều lay động bay lên, cảnh tượng càng thêm đẹp mắt.
Không lâu sau, con diều mắc vào cành cây.
Tiểu thái giám theo hầu vội trèo lên cây để gỡ.
Ta nhìn theo, thuận miệng an ủi Dần Hựu phía sau: “Đừng lo, sắp gỡ được rồi.”
Nhưng không có tiếng trả lời.
Ta quay đầu lại nhìn, phía sau không thấy ai.
Hài tử mà, không kiên nhẫn được lâu, chạy nhảy lung tung cũng là chuyện thường. Nhưng ta không thường xuyên nuôi hài tử, động một tí liền hoảng hốt.
Trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện.
Chốn thâm cung này, từng có những thân thể nhỏ bé nằm úp mặt trên mặt nước, cũng có những vệt máu quấn quanh dưới hòn giả sơn.
“Hựu nhi, đừng chơi trốn tìm nữa, có được không?”
Ta vịn vào cây mai, lần tìm từng đoạn.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh nhánh cây gãy từ phía không xa.
Rắc, một tiếng gãy vang dội.
Là trèo lên rồi lại ngã xuống?
Lần trước đã mắc lỗi, lần này không thể bỏ qua được, phải mắng cho một trận ra trò.
Nhưng khi ta bước tới, chỉ thấy hai đoạn cành cây gãy nằm trơ trọi trên mặt đất.
Cành gãy dẫn tới… một cái giếng.
9.
Khoảng cách chẳng là bao, ta vừa đi vừa ngã, ngã rồi lại đứng dậy bước tiếp.
Tuy nhiên, khi cúi xuống nhìn vào miệng giếng, không thấy cảnh tượng đáng sợ nhất mà ta lo sợ trong tiềm thức.
Trong làn nước tĩnh lặng, chỉ phản chiếu một gương mặt đầy kinh hãi.
Còn có… một vạt áo xen lẫn giữa màu đen và đỏ.
Đó là trang phục của nội giám, nhưng không phải loại mà nội giám bình thường được mặc.
Bùm——
Một tiếng va đập nặng nề vang lên.
Bị đập đến ngây ngốc, mãi sau ta mới nhận ra đó là âm thanh từ chính cơ thể mình va vào thành giếng.
Phía trên đau, phía dưới thì lạnh buốt.
Dù là giếng khô, nhưng sau khi tuyết tan lại đọng một lớp nước lạnh mỏng.
Nước tuyết vốn trong, chẳng mấy chốc đã bị máu nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Khi cổ họng khản đặc, không thể hét lên nữa, ta đặt tay lên bụng, dường như làm vậy có thể giữ nàng lại.
Nàng cũng sợ hãi phải không? Sợ rằng vừa sinh ra đã phải đổi mẹ, nên không muốn ở lại lâu.
Nhưng ta hứa, lần này ta chắc chắn sẽ giữ con bên mình, được không?
Đừng đi, đừng đi mà.
“Mẫu phi!”
Tiếng khóc run rẩy khiến ta giật mình ngẩng đầu lên.
Dần Hựu đã kêu liên tục hơn mười lần “Người đâu”, mặt đỏ bừng lên, hơi thở dồn dập, thần sắc dần trở nên thất vọng. Hắn kéo áo choàng lông hạc trên người xuống, một tay cố bám vào miệng giếng, một tay buông áo xuống: “Mau nắm lấy!”
Nhưng áo choàng quá ngắn, dù với thế nào cũng không đủ.
Dần Hựu ném áo choàng đi, trèo lên miệng giếng, định leo xuống.
“Không được——”
Lời ta đã muộn, thân hình của Dần Hựu đã lơ lửng, chỉ có đôi tay còn bám chặt vào thành giếng.
Nghe tiếng ta quát, hắn cũng hoang mang: “Mẫu phi, con xuống để kéo người lên mà.”
Hắn còn chưa cao bằng ta, làm sao mà kéo lên được, nếu thật sự nhảy xuống, chỉ có thể ngã gãy xương, cơ thể non yếu như vậy, làm sao chịu nổi.
Ta nén cơn đau, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Không được xuống, cẩn thận ngã vào người mẫu phi.”
Dần Hựu nghe lời, định trèo lên lại, nhưng hai tay đã nổi gân xanh.
Sắp không còn sức nữa rồi.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng kêu muộn màng vang lên: “Mau đến đây, Lục hoàng tử sắp rơi xuống giếng rồi!”
Mấy người hầu lập tức lao tới, nhanh chóng kéo Dần Hựu lên.
Lúc này họ mới phát hiện dưới đáy giếng còn có ta.
10.
“Trước bị cú va đập nặng, sau lại nhiễm hàn khí, Thái y viện dù đã dốc hết sức, cũng không thể giữ lại được thai nhi của Cẩn tần.” Thái y nói với Hoàng Đế đầy nặng nề.
Hoàng đế nhíu chặt mày, trách mắng vài câu, sau đó quay lại an ủi ta: “Cẩn tần, ngươi cũng hãy yên tâm, dù đứa trẻ không giữ được, nhưng như đã nói, trẫm sẽ tấn phong phi vị cho ngươi, lệnh phong phi sẽ được ban ngay lập tức, ngươi sẽ được phong làm Cẩn phi.”
Ta chậm rãi nhắc lại: “Ngay lập tức, phong phi?”
“Đúng, chỉ dụ đã ban xuống rồi.”
“Vậy Dần Hựu có thể trở về không?”
Hoàng đế lộ vẻ khó hiểu: “Ngươi nói cái gì?”
Ta không lùi bước: “Phẩm vị từ phi trở lên, có thể tự mình nuôi dưỡng hoàng tử.”
Hoàng đế không để ý lắm: “Đúng là có quy định này, nhưng Lục hoàng tử từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu, đối với hắn mà nói, nào khác gì thân mẫu?”
“Nhưng hắn chỉ muốn trở về.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.