07.
Tôi bỏ Tạ Kim Ngôn lại quán rượu một mình nên hắn tự về nhà.
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, đã thấy hắn ngồi tựa trên ghế. Dưới ánh nến chập chờn mờ tối, vẻ chiếm hữu không hề che giấu nơi đáy mắt Tạ Kim Ngôn làm tôi kinh hãi.
Tôi không biết rốt cuộc trên kinh thành đã có chuyện gì, nhưng bây giờ hắn rất sai sai.
“Người muội hôn ban sáng là ai?” Tôi còn chưa hỏi sao hắn về nhà, hắn đã khơi chuyện trước.
Tôi đặt bánh hoa lê lên bàn, nói đúng sự thật: “Người thương của ta, mai huynh ấy sẽ đến nhà cầu hôn.”
Con ngươi chìm trong bóng tối của Tạ Kim Ngôn loé lên một tia sáng lạnh, hắn nghiến chặt răng, lạnh giọng hỏi tôi: “Để chọc tức ta, mà muội chấp nhận gả cho một tên thôn phu quê mùa như thế sao?”
Lời này của hắn làm tôi tức cười, cũng thật sự nở một nụ cười châm chọc: “Tạ Kim Ngôn, ngươi hãy tự xem lại vị trí của mình đi, bây giờ ngươi là huynh trưởng của ta. Sao ta lại phải lập gia đình chỉ để chọc tức ngươi?”
“Người ta thích trước nay vẫn luôn là Tần Vũ, ta gả cho huynh ấy chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Sao có thể như vậy! Người muội thích không phải vẫn luôn là ta sao?” Hai mắt Tạ Kim Ngôn tối đen vô cùng, dường như vẫn đinh ninh tôi đang chơi trò giận dỗi với hắn.
Tôi cười lạnh: “Tạ Kim Ngôn, đừng tự mình đa tình nữa. Không phải cô nương nào cũng vây quanh một mình ngươi đâu.”
Tôi bỗng đổi giọng, hỏi: “Nghe nói Vãn Thanh nhập kinh với ngươi mà, người đâu rồi?”
Nói xong, rõ ràng tôi cảm nhận được ánh mắt Tạ Kim Ngôn trở nnê sắc bén.
Hắn nhìn tôi u ám, cười không rõ ý: “Cô ta lên kinh thành làm quan phu nhân cao quý rồi.”
Tôi thấy hơi kinh ngạc, có thể người khác không biết, nhưng đúng là mấy năm nay Tạ Kim Ngôn có thích Vãn Thanh. Ban đầu lúc hắn dẫn Vãn Thanh vào kinh, tôi còn tưởng hai người họ sẽ thành thân ở đó luôn.
Nhưng tôi cũng chẳng phải người thích lo chuyện bao đồng, chỉ “à” một tiếng rồi về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ Tạ Kim Ngôn lại lấy lý do phòng hắn chưa dọn dẹp, đòi ngủ chung một giường với tôi.
Tôi nhìn hắn kỳ dị, bảo nếu hắn không chịu nằm đất thì về nhà cao cửa rộng ở kinh thành mà ngủ.
Tạ Kim Ngôn nhìn tôi chăm chú: “Nhà cao cửa rộng không có muội, ta ngủ không được.”
Tạ Kim Ngôn mới nhập kinh một chuyến đã điên điên khùng khùng. Tôi lười nhiều lời với hắn, chỉ đuổi hắn ra khỏi phòng, miễn cho hắn quấy rầy mộng đẹp của tôi.
08.
Tạ Kim Ngôn chờ ngoài cửa phòng tôi một đêm. Sáng sớm thức dậy, tôi thấy trên vai hắn có sương, quần áo thì vẫn mặc đúng bộ hôm qua.
Tôi không thèm quan tâm, cũng không hỏi hắn hôm qua ngủ nghê thế nào. Chỉ nghĩ giờ sớm quá, Tần Vũ chưa đến cầu hôn đâu, bèn ra ruộng xem đám khoai tây mới trồng ra sao rồi.
Nào ngờ hôm nay Tạ Kim Ngôn lại tự mang gùi đòi theo. Lại nhớ lúc đó đến việc thấy tôi ra đồng thôi mà hắn cũng khó chịu.
Tôi chẳng cảm động tí gì, nói hắn ở nhà đợi là được, hắn hỏi tôi tại sao.
Tôi nói: “Ta sợ Tần Vũ thấy thì hiểu lầm. Hôm qua ta mới dỗ xong, không muốn làm huynh ấy đau lòng nữa.”
Tạ Kim Ngôn nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, uy hiếp: “Muội đừng quên, ta với muội đã định hôn ước từ lúc nhỏ, không phải nói cắt là cắt được đâu.”
Ta giận đến bật cười: “Tạ Kim Ngôn, ngươi cũng đừng quên, ban đầu chính ngươi là người nhận ta làm nghĩa muội trước mặt mọi người. Theo lý mà nói, ta còn phải lễ phép gọi ngươi một tiếng huynh trưởng.”
“Tất cả là do tiện nhân Vãn Thanh kia lừa ta, ta mới đối xử như thế với muội.”
“Tiểu Vân, ta biết từ nhỏ muội chỉ thích mình ta, chẳng qua là bị ta làm tổn thương nên mới lấy lùi làm tiến. Muội cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ bù đắp cho một thật tốt, chỉ cần cho ta một cơ hội mà thôi.”
Ta nghe xong thì ngơ ngác: “Ta không hiểu ý của ngươi. Nhưng ta thực sự chưa bao giờ thích ngươi.”
“Nếu không nhớ tới ơn dưỡng dục mấy năm của mẹ ngươi, ta sẽ không nhịn ngươi lâu thế đâu.”
Tạ Kim Ngôn sững sờ tại chỗ, không dám tin mà hỏi lại ta: “Mấy năm nay, muội chăm sóc ta chu đáo tỉ mỉ, chỉ là đang nhẫn nhịn ta?”
Ta gật đầu vô cùng thành khẩn: “Ngươi phiền lắm biết không, cái ngày ngươi đậu Trạng nguyên là ngày ta vui nhất trần đời. Bởi vì, cuối cùng ta cũng không cần phải nhịn cái nết khó ưa của ngươi nữa.”
09.
Lần cầu hôn này của Tần Vũ không suông sẻ chút nào. Tạ Kim Ngôn lấy danh nghĩa huynh trưởng của ta, tự cho mình là đúng, nói phải dẫn ta lên kinh thành tìm một nhà chồng tốt hơn.
Lễ vật nhà Tần Vũ đưa tới bị Tạ Kim Ngôn vứt hết ra ngoài.
Lần này quay về, hắn cũng dẫn theo không ít người hầu, Tần Vũ không phục thì hắn cho người động tay động chân với huynh ấy.
Tần Vũ tuy biết võ, nhưng người của Tạ Kim Ngôn lại ra chiêu muốn lấy mạng người, trên người Tần Vũ bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết thương.
Tôi kinh hãi, cầm cái liềm bên cạnh lên, nghiêm giọng mắng: “Tạ Kim Ngôn, hôm nay nếu Tần Vũ mất một cọng tóc nào, chắc chắn ta sẽ giết chết ngươi.”
Nắm đấm đang tung ra của Tần Vũ cũng chậm lại, hai mắt sáng rỡ nhìn tôi: “Tiểu Vân?”
Tôi ném cho Tần Vũ một ánh mắt yên tâm, có vẻ như huynh ấy đã được khích lệ, khí thế hừng hực như thể còn chiến thêm được ba trăm hiệp nữa.
Tạ Kim Ngôn thấy tôi chĩa dao về phía hắn thì đỏ bừng hốc mắt: “Hắn chỉ là một tên thôn phu quê mùa mà thôi, sao đáng cho muội làm đến mức này?”
Ta nghe vậy thì cười nhưng chẳng vui: “Tạ Kim Ngôn, vậy còn phải cảm ơn người đã bắt cầu xe duyên cho bọn ta đấy.”
Khoé môi đang mím chặt của Tạ Kim Ngôn rũ xuống, vẻ mặt cũng âm trầm đến đáng sợ.
Nếu hôm nay Tạ Kim Ngôn không như con chó điên cắn chặt chẳng buông, thì tôi cũng tuyệt không nhắc đến chuyện này.
Tuổi thiếu niên luôn dễ cảm thấy mặc cảm. Vãn Thanh là con gái của phú thương nổi danh trấn trên, sự yêu thích của cô ta làm Tạ Kim Ngôn thấy vui vẻ, nhưng đồng thời cũng có cả tự ti.
Lại thêm người trong trấn ai cũng biết tôi là vợ nuôi từ bé của Tạ Kim Ngôn. Cho dù hắn muốn đáp lại tình cảm của Vãn Thanh, cũng phải cắt đứt với tôi cho thật sạch sẽ.
Còn tôi, năm mười sáu tuổi ấy, xém bị bọn lưu manh lôi vào bụi rậm làm nhục, đã cho hắn một cơ hội trở mình.
Trước khi tôi bị lôi vào bụi, rõ ràng có thấy Tạ Kim Ngôn và Vãn Thanh đang đứng gần đó, hoảng sợ nhìn theo.
Tôi thét gọi Tạ Kim Ngôn cứu tôi. Hắn vậy mà lại do dự lùi về sau mấy bước, rồi kéo theo Vãn Thanh đang hoảng sợ chạy trốn mất dạng.
Lúc đó tay chân tôi bị người ta giữ chặt, mùi hôi trên người đám đàn ông khiến từng tế bào trong người tôi run rẩy.
Có ai biết tôi đã tuyệt vọng đến mức nào chứ? Tôi đã hạ quyết tâm, cho dù có chết cũng phải lấy mạng đổi mạng với đám đàn ông kia.
Đúng lúc này, một bóng dáng cường tráng nhanh nhẹn như báo săn xuất hiện, ném hết đám côn đồ trên người tôi ra ngoài.
Tiếng kêu la thê thảm vang lên, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp khoan hậu.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tần Vũ. Dường như huynh ấy còn tức giận hơn cả tôi, chậm rãi giẫm nát chân đám người đang quằn quại trên đất, cất giọng âm trầm: “Nếu chuyện hôm nay lọt ra ngoài, thì bọn mày đừng mong được sống.”
Đám côn đồ vừa đi, nét tàn bạo trên mặt Tần Vũ đã bị thay bằng vẻ luống cuống đau lòng.
Tôi lau nước mắt, nhẹ nhàng cảm ơn huynh ấy.
Chắc hẳn là huynh ấy sợ vấy bẩn danh tiết của tôi, nên đợi đến khi màn đêm buông xuống, người ta về hết, mới đưa tôi về nhà.
Đêm đó, tôi nằm trên lưng Tần Vũ, mượn ánh trăng dìu dịu quan sát gò má kiên nghị của người đàn ông này.
Hơi thở tôi vô tình phả vào cổ huynh ấy, chỉ một lát sau, tôi đã thấy cả tai cả cổ người nọ đỏ ửng hết lên.
Hôm đó sau khi về nhà, tôi với Tạ Kim Ngôn đều ngầm hiểu giấu chặt chuyện này trong lòng.
Hôm nay bị tôi kể ra, sự đê hèn hắn cẩn thận che giấu bấy lâu nay đã bại lộ trước ánh mặt trời. Hắn kiềm lòng không đặng, siết chặt quả đấm giải thích: “Ta không cố tình chạy trốn, ta, ta chạy đi báo quan!”
“Vậy ngươi báo chưa?” Tôi khinh bỉ nhìn hắn.
Môi Tạ Kim Ngôn mấp máy cả buổi trời: “Là tiện nhân Vãn Thanh kia không cho ta báo. Cô ta nói danh tiết của muội đã bị vấy bẩn, nếu còn để cho ai ai cũng biết, thì sau này muội sẽ khó lập gia đình.”
Tôi giễu cợt nói: “Vậy ta cảm ơn lòng tốt của các người nhé. Nếu không nhờ hai người nghĩ cho ta, ta với Tần Vũ cũng chưa chắc đã gặp nhau.”
“Giờ duyên phận của ta với Tần Vũ đều là do hai người kết nối.”
“Tạ Kim Ngôn, ngươi còn gì không hài lòng đây?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.