Chương 05:
Khi cô bé ngốc nghếch chuyển ra ngoài, tôi hàng ngày chỉ ngồi chờ cô ấy gọi đến xin tiền tiêu vặt. Tôi không tin cô ấy có thể tự sống một mình. Nhưng cuối cùng, khi cô gọi cho tôi xin tiền, số tiền lại không nhiều.
Giọng cô ấy cũng thật lạ lẫm, đến cả “anh” cũng không gọi nữa. Cô dường như coi tôi là người lạ, không còn sự ngưỡng mộ, không còn gắn bó, không còn cảm xúc gì, chỉ là trống rỗng. Tôi rất tức giận, cúp máy và đi họp.
Sau khi họp xong, Tư Đồng gọi cho tôi, cầu xin tôi giúp đỡ gia đình bố mẹ Trịnh gia thanh toán viện phí. Số tiền y hệt như cô bé ngốc nghếch vừa xin.
Tôi im lặng một lúc, nỗi sợ hãi lại một lần nữa từ đáy lòng lặng lẽ dâng lên. Tôi nhờ người điều tra xem cô ấy hiện đang ở đâu, sống bằng cách nào. Tại sao chỉ lấy có năm nghìn mà đã lâu không tìm đến chúng tôi.
Cô ấy xinh đẹp, nhưng lại không thông minh, lỡ như…
Tôi toát mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên. May mắn thay, kết quả điều tra khiến tôi nhẹ nhõm: cô chỉ làm thu ngân trong siêu thị mà thôi. Tôi nhìn những bức ảnh do thám tử chụp, không nhịn được cười.
Cô ngốc nghếch như vậy, sao có thể đối phó với lượng khách hàng đông đúc trong siêu thị chứ? Tôi muốn đi nhìn cô ấy một chút. Nhưng khi đến nơi, tâm trạng tôi lập tức tụt xuống đáy. Khi tôi đến, cô đang bị mắng, không dám ngẩng đầu lên. Khách hàng đó gần như sắp chọc tay vào mặt cô.
Nhưng điều làm tôi khó chịu không chỉ là việc cô bị mắng. Mà là biểu cảm của cô ấy —không có biểu cảm gì. Cô chỉ đứng đó như một bức tượng, ngây dại nghe mắng, như thể linh hồn đã bay đi đâu, không còn ở thế giới này.
Tôi nắm lấy cổ tay khách hàng đó, dọa sợ khiến hắn ta chạy nhanh.
Cô ấy chỉ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống. Không có sự bất ngờ, không có lời cảm ơn, không có kinh ngạc, cũng không có ghê tởm. Đôi mắt trống rỗng, không còn sinh khí.
Tôi bị dọa sợ. Bây giờ cô ấy trông như một bức tượng sáp xinh đẹp, có nhiệt độ, có hơi thở, nhưng không có linh hồn.Tôi luôn có cảm giác rằng, trong giây phút tiếp theo, cô sẽ nhẹ nhàng bay đi, và sẽ không bao giờ quay trở lại.
Chương 06:
Sau này, tôi đã vô số lần nghĩ, nếu ngày đó tôi đưa cô bé ngốc nghếch về nhà, cô ấy có thể sẽ không nhảy lầu. Nếu tôi không mang Tư Đồng về nhà, liệu cô ấy có còn sống không? Nếu tôi không cướp cô ấy khỏi gia đình của cô ấy thì bây giờ cô ấy có hạnh phúc không? Có rất nhiều nếu có thể xảy ra.
Nhưng thực sự không có nếu. Kể từ ngày tôi cướp cô ấy, kết cục bi thương đã định.
Cô bé ngốc nghếch của tôi, người em gái mà tôi đã cướp đi, cô gái mà tôi hằng mong nhớ, đã nhảy lầu mà không hề báo trước.
May mắn thay, cô ấy được đỡ lại, chỉ rơi vào trạng thái thực vật. Hiện cô ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Tôi biết từ giờ trở đi tôi sẽ rất hận cô ấy. Tôi biết rằng cô ấy đã nhảy lầu sau khi gặp Tư Lễ một lần. Tư Lễ quan trọng đến vậy sao? Ngay cả mạng sống cũng không cần nữa?
Còn tôi, may mắn là không chết, nếu thực sự chết rồi, thì tôi sẽ làm gì đây?
Mẹ tôi gọi điện cho tôi đến bệnh viện thăm cô ấy. Tôi đã cố tình nói qua điện thoại rằng tôi đang lên kế hoạch cầu hôn giúp Tư Lễ. Nếu cô ấy nhảy lầu vì người đàn ông cô ấy yêu, tôi sẽ để cô ấy lắng nghe người đàn ông cô ấy yêu đang chuẩn bị cầu hôn người con gái khác.
Lúc đó tôi thực sự phát điên mà không biết. Tôi mù quáng tin rằng cô ngốc nhỏ sẽ tỉnh dậy. Cô không thể rời khỏi ngôi nhà này, cô nhất định sẽ tỉnh lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc mình như thế nào nếu cô ấy không tỉnh lại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi bác sĩ nói rằng cô ấy đã mất ý chí sống, tôi hơi bối rối. Tôi đến bệnh viện xem cô ấy định ngủ bao lâu. Cũng không thể mãi mãi không tỉnh lại.
Tôi nhớ lại lời bác sĩ, vì buồn chán nên tôi mở cuốn truyện cổ tích ra, rồi đọc cho cô ấy nghe câu chuyện Vịt con xấu xí. Nhưng không ngờ đọc xong tôi lại bỏ chạy.
Tư Tư đã viết ở cuối câu chuyện Vịt con xấu xí: Ai đã bỏ trứng thiên nga vào ổ vịt?
Tôi nhìn dòng chữ đó, như thể những vết thương thầm kín nhất, xấu xí nhất, đen tối nhất đều lộ ra giữa ban ngày, gớm ghiếc và bẩn thỉu. Vẻ mặt của tôi lúc đó chắc hẳn vô cùng xấu hổ. Tôi xấu hổ chạy trốn khỏi bệnh viện, thậm chí không thèm nhìn rõ khuôn mặt khô héo và thân hình gầy gò của cô ấy để xem cô ấy còn có thể tỉnh lại được không.
Chương 07:
Tôi chưa bao giờ hình dung ra việc cô ngốc nhỏ đó sẽ rời đi. Tôi nghĩ rằng chỉ cần chọc tức cô ấy, cô ấy sẽ quay lại. Cô ấy sẽ lại ủy khuất đi theo sau tôi và gọi tôi là anh trai.
Tôi nghĩ đến lúc đó tôi sẽ không bao giờ bắt nạt cô ấy nữa. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, và dù ai có nói gì về tôi thì tôi cũng sẽ cưới cô ấy. Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng cô ấy lại bướng bỉnh đến thế và kiên quyết cắt đứt mọi hy vọng sống của mình.
Cô bé xinh đẹp lúc trước đã để mình trở nên gầy như que củi, da tái nhợt, nằm trên giường bệnh từng chút một khô héo. Nếu biết vậy, tôi thà làm tội nhân còn hơn đưa Tư Đồng về Trần gia nhận thân. Tôi thà bị ghen tuông thiêu đốt mãi mãi còn hơn là để Tư Đồng và Tư Lễ đến với nhau.
Tôi thà bị bố mẹ phớt lờ còn hơn tráo đổi hai đứa trẻ trong viện.
Cô ấy thuần phác, lương thiện, lẽ ra cô ấy phải có tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời. Nhưng bây giờ tôi không còn nhận ra cô ấy nữa, giống như một cành cây khô héo, đang lặng lẽ chờ mục nát.
Tôi nhận được cuộc gọi của bác sĩ và vội vã đến bệnh viện để thăm cô ấy lần cuối. Cô ấy gầy đến mức chỉ còn một nắm xương. Tôi ngửi thấy mùi thối nát và cái chết trong cô ấy. Tôi chợt khóc.
Cô bé mà tôi đã cướp đi, cô ấy không thể sống qua hôm nay. Cô ấy đã tự kết liễu đời mình, rời đi. Tôi nắm lấy tay cô ấy. Bàn tay vốn trắng nõn mềm mại mà tôi từng khao khát muốn nắm lấy giờ đã trở nên trắng bệch và khô khốc, hôn lên nó trong nước mắt: “Em gái, anh đáng chết, là anh đã tráo đổi em…”
Em gái của tôi, đời này thật bất công. Sống bất công mà lúc chết đi cũng thật bất công.
Bây giờ cô ấy nên biết chân tướng. Những khó khăn cô trải qua đều là do người anh trai tội nghiệt của cô. Một người anh trai tham lam, hèn hạ, ích kỷ và lạnh lùng.
Cô ấy không cướp đi nhân sinh của ai cả, cô ấy không làm gì sai cả. Chính tôi đã sai. Đáng chết cũng là tôi. Tội đáng muôn chết, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Chương 08:
Câu chuyện đã kết thúc, những gì xảy ra sau đó chắc các bạn đều biết. Em gái tôi đã ra đi. Cô ấy chắc hẳn đã lên thiên đường rồi. Tôi không thể ở bên cô ấy nữa. Người như tôi, định sẵn là phải xuống địa ngục.
Hôm nay là ngày thứ mười lăm kể từ khi em gái tôi ra đi. Tôi đã an thỏa đáng tang lễ của cô ấy, giao công ty cho Tư Đồng, mang theo quyển truyện cổ tích đã cũ, đứng ở nơi cô ấy đã nhảy xuống.
Dưới lầu có rất nhiều người tụ tập. Tôi bắt chước em gái, đợi cho đến khi cảnh sát quây rào chắn lại, không để người khác bị thương, rồi vẫy tay lên trời.
Tạm biệt, em gái của tôi. Em lên thiên đường, còn tôi xuống địa ngục, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Ở kiếp sau, sẽ không ai còn bắt nạt em nữa.
Tôi sẽ trừng phạt bản thân, sống mãi trong ngọn lửa địa ngục để chuộc tội. Tạm biệt, em gái. Còn nữa, tôi yêu em.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.