14 (Góc nhìn của nam chính)
Yên Yên bị bệnh.
Tôi cứ tưởng cô ấy nhớ lại mọi chuyện là đang hồi phục.
Nhưng không ngờ rằng, thực ra mọi chuyện lại càng tồi tệ hơn.
Trước đây, cô ấy chỉ không nhớ tôi, không nhớ tôi yêu cô ấy.
Nhưng kể từ khi Triệu Uyển xuất hiện, cô ấy bắt đầu có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân.
Ban ngày, cô ấy không có biểu hiện gì bất thường, tôi chỉ cần đóng vai một người chồng hợp đồng lạnh lùng và nghiêm khắc, không có tình cảm với cô ấy.
Nhưng vào ban đêm, khi cô ấy ngủ, cô ấy thường nửa đêm tỉnh dậy và vô thức đi khắp nơi.
Nơi cô ấy hay đến nhất là mái nhà.
Lúc này, cô ấy thường tỉnh táo trong giây lát, nhớ tôi, nhớ mẹ cô ấy, nhớ mọi thứ.
Chỉ là những ký ức ấy đến với cô ấy bằng một cách rất đau đớn.
Lần đầu tiên tôi phát hiện cô ấy lên mái nhà vào nửa đêm, cô ấy đang ngồi trên mép mái nhà, đón gió.
Cô ấy quay đầu lại, mỉm cười với tôi: “Mẹ về thăm em rồi.”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Cô ấy im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi tôi: “A Thời, anh mệt lắm phải không?”
“Nếu không có em, chắc anh đã không mệt thế này.”
“Em cũng rất muốn trở thành một làn gió.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Tôi không biết phải làm gì, không biết làm sao để cô ấy hiểu rằng tôi không mệt.
Dù cô ấy có nhớ hay không, chỉ cần cô ấy ở bên tôi là đủ.
Tôi chỉ có thể cất hết mọi vật sắc nhọn, khóa lại lối lên nóc nhà.
Đôi khi tôi phát hiện cô ấy ngồi xổm bên cạnh cửa gác mái, tôi chỉ còn cách mở cửa và đưa cô ấy lên mái nhà để hóng gió.
Cô ấy co người trong vòng tay tôi, nói rằng giá mà ngày mai tỉnh dậy cô ấy vẫn có thể nhớ đến tôi.
Tình trạng đó kéo dài gần một năm, tần suất ngày càng nhiều hơn.
Lần gần đây nhất là hai tháng trước, cô ấy đứng trước kệ sách, nhìn chằm chằm vào hộp mẫu vật con bướm.
Cô ấy nói: “A Thời, anh giống như con bướm bị em nhốt lại.”
“Em phải làm thế nào mới có thể giải thoát cho anh đây?”
Tôi ôm cô ấy từ phía sau, cố gắng ôm cô ấy chặt hết sức có thể.
“Yên Yên, anh tự nguyện.”
“Anh tình nguyện làm con bướm trong lòng bàn tay em.”
Tôi không có cách nào khác, chỉ có thể ở bên cô ấy mỗi đêm.
Chuyển biến xảy ra hơn một tháng trước, khi một người chị khóa trên của tôi hồi đại học trở về nước, cô ấy làm về nghiên cứu tâm lý học.
Tôi kể cho cô ấy nghe về tình trạng của Yên Yên, và cô ấy nói Yên Yên đã xuất hiện triệu chứng của rối loạn đa nhân cách.
Một nhân cách muốn bất chấp tất cả để ở bên tôi, trong khi nhân cách còn lại cố gắng hết sức để tìm cách giải thoát.
Cô ấy đề xuất liệu pháp kết hợp giữa chip ký ức và thôi miên.
Sử dụng chip để khuếch đại cảm xúc của Yên Yên muốn ở bên tôi, đồng thời đè nén nhân cách tự hủy của cô ấy.
Nhưng vì Yên Yên vào ban ngày không nhớ rằng tôi yêu cô ấy, và cũng không tin rằng tôi sẽ yêu cô ấy, nên phải tạo cho cô ấy một lý do để tôi yêu cô ấy.
Chúng tôi đã sử dụng thôi miên để tạo ra một ký ức giả, khiến cô ấy tin rằng người bị cấy chip là tôi.
Và cô ấy tin điều đó.
Tình trạng của cô ấy cũng dần tốt lên.
Trước đây, tôi không dám thể hiện tình cảm với cô ấy quá nhiều, vì cô ấy thường sẽ hét lên và sau đó nhốt mình trong phòng.
Bác sĩ nói đó là phản ứng căng thẳng.
Cô ấy có một vết thương tâm lý rất nghiêm trọng, vì vậy đã tạo ra cơ chế tự bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ, tất cả những điều cô ấy không chấp nhận hoặc không hiểu, cô ấy không thể tiếp nhận bình thường và sẽ quên ngay vào ngày hôm sau.
Nhưng sau khi có chip ký ức, cô ấy nghĩ rằng tất cả tình cảm của tôi dành cho cô ấy đều là do chip điều khiển.
Vậy nên, cô ấy tin và chấp nhận điều đó.
Mỗi lần tôi tỏ tình, cô ấy đều có thể nhớ.
Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì cô ấy ra vẻ thờ ơ, nhưng tôi biết trong lòng cô ấy rất vui, điều đó khiến tôi hạnh phúc đến phát điên.
Yên Yên của tôi, đáng lẽ ra phải như vậy.
Cô ấy đáng có một cuộc đời hạnh phúc nhất, với một tâm hồn thuần khiết nhất.
Cô ấy luôn nghĩ rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi cô ấy đưa tôi chiếc ô.
Nhưng thực ra là từ sớm hơn.
Nhà của chúng tôi ở rất gần nhau, vì vậy tôi thường đi cùng đường với cô ấy.
Lúc đó, gia đình tôi đang trên bờ vực phá sản, chúng tôi từ Hải Thành chuyển đến Bắc Kinh, trường học cũng mới.
Ban đầu tôi không quen đường, vì vậy tôi cứ đi theo cô ấy về nhà, rồi đi thêm một đoạn là tới nơi tôi cần đến.
Tôi nhận thấy cô ấy luôn đi một mình, nhưng lại biết cách tự tìm niềm vui.
Con đường không quá dài, nhưng cô ấy đi rất lâu.
Bởi vì cô ấy luôn bận rộn chơi oẳn tù tì với mèo con, che ô cho chó con, và trò chuyện với cây cỏ bên đường.
Cô ấy rất bận.
Tôi hơn cô ấy hai tuổi, học khác lớp, nhưng cũng từng nghe nhiều chuyện về cô ấy.
Chủ yếu là về gia đình cô ấy và mẹ cô ấy.
Tôi thấy điều đó thật nhàm chán, và tôi không thích quan tâm đến chuyện nhà người khác, vì vậy tôi không bao giờ tham gia vào những chuyện đó.
Lần cô ấy đưa tôi chiếc ô, thực ra lúc đó tôi đang đợi người giúp việc mang ô tới, nhưng cô ấy nhét ô vào tay tôi rồi bỏ chạy.
Tôi đành phải cầm chiếc ô ren của cô ấy mà đi tìm cô ấy.
Từ đó, chúng tôi trở thành bạn.
Cô ấy lúc nào cũng vui vẻ, ríu rít nói không ngừng, mỗi ngày đều có một món quà khác nhau dành cho tôi.
Có chút ồn ào, nhưng cũng rất dễ thương.
Nếu mọi chuyện cứ như thế mãi thì tốt biết bao.
Nếu có thể, tôi hy vọng Yên Yên mãi mãi là cô bé sẵn sàng chơi oẳn tù tì với mèo con, che ô cho chó con, và có thể trò chuyện với cây cỏ.
Mãi mãi có những chiếc váy công chúa đẹp nhất và nụ cười tinh khôi nhất.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNếu trước đây cô ấy chưa từng có.
Vậy thì sau này, tôi hy vọng cô ấy sẽ có.
Trong những ngày du lịch ở châu Âu, Yên Yên rất vui, cô ấy thấy rất nhiều điều mới mẻ.
Cô ấy không hiểu tại sao chúng tôi lại mặc đồ đôi, thực ra tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi muốn bù đắp lại những khoảnh khắc yêu đương mà chúng tôi đã bỏ lỡ.
Khi chúng tôi xác nhận rằng chúng tôi yêu nhau.
Tôi muốn nắm tay cô ấy trên khắp các con phố, ôm hôn cô ấy ở mỗi ngã đường, và một lần nữa cầu hôn dưới ánh cực quang.
Nhưng tôi không ngờ sự cố lại xảy ra quá nhanh.
Khi cô ấy ngã vào lòng tôi, đôi mắt nâu của cô ấy phản chiếu gương mặt hoảng loạn của tôi.
Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại đầy hạnh phúc và thanh thản.
Cô ấy nói: “A Thời, lần này cuối cùng cũng đến lượt em bảo vệ anh rồi.”
15 (Góc nhìn của nam chính)
Yên Yên đã hôn mê một tháng.
Bác sĩ nói cô ấy không còn khao khát sống nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Ôn Lan đã đến vài lần, nói với tôi rằng con chip của Yên Yên đã ngừng hoạt động.
Ngày hôm đó, khoảnh khắc cô ấy chạy về phía tôi trên đường phố, nhân cách tự hủy của cô ấy đã hoàn toàn lấn át dữ liệu của con chip.
Ôn Lan nói, cô ấy quá muốn cứu tôi.
Công nghệ cao khi so với tình cảm chân thật của con người, vẫn luôn quá yếu ớt.
Ngày nào tôi cũng ngồi bên cạnh cô ấy, vừa gấp sao giấy vừa kể cho cô ấy nghe những câu chuyện trong quá khứ.
Tôi kể về chú mèo hoang mà cô ấy đã cứu, sau đó được một cặp đôi trẻ nhận nuôi.
Tôi kể về chiếc ô ren nhỏ mà cô ấy đã tặng cho tôi, giờ vẫn còn trong tủ sưu tập ở nhà.
Tôi kể rằng thật ra quà kỷ niệm mỗi năm đều do tôi đích thân chọn lựa.
Tôi kể rằng tôi rất thích món sườn xào chua ngọt mà cô ấy làm.
Tôi kể rằng tôi thật sự muốn có một tương lai cùng cô ấy.
16.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu.
Chỉ biết rằng cả cơ thể và tâm trí đều rất nặng nề.
Thì ra trước khi chết, con người thật sự sẽ có những ký ức như một cuộn phim tua chậm.
Tôi nhìn thấy rất nhiều người.
Có Triệu Uyển, người đã hắt nước bẩn lên giường tôi, nhưng sau đó bị con rắn tôi nuôi cắn đến khóc thét.
Có mẹ kế của tôi, người đã khóc lóc kể tội tôi, nhưng sau đó lại cấu véo chân tôi.
Và cả ba tôi, người lúc nào cũng nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Tôi cũng nhìn thấy mẹ.
Bà mặc chiếc váy dài bằng vải cotton giống như trong ký ức của tôi, mỉm cười với tôi.
Bà có đôi chân trắng ngần, không còn xiềng xích cũng không còn vết thương.
Bà dịu dàng xoa đầu tôi: “Mẹ đã nói rồi, những đứa trẻ có bạn tốt thì không thể đến đây đâu.”
Tôi giơ tay nắm lấy tà váy của mẹ.
“Con không cần bạn tốt, con muốn đi cùng mẹ.”
Mẹ quỳ xuống trước mặt tôi: “Yên Yên là một đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan không thể dễ dàng từ bỏ bạn tốt của mình được.”
“Mẹ biết Yên Yên rất hạnh phúc khi ở bên cậu ấy, và mẹ hy vọng Yên Yên sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
Tôi vẫn nắm lấy váy mẹ, không chịu buông tay: “Con muốn ở bên mẹ.”
“Mẹ luôn ở bên con, mỗi cơn gió mà con cảm nhận được đều là mẹ đang ôm con.”
Mẹ mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay tôi khỏi chiếc váy và đẩy tôi về phía trước.
“Đi đi con yêu, cậu ấy đang gọi con đấy.”
Tôi ngoảnh lại, hình bóng mẹ mờ dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Tôi khóc và muốn quay lại tìm bà, nhưng có ai đó không ngừng gọi tên tôi.
Giọng nói ấy nghẹn ngào, nhưng đầy đau khổ.
“Em đã nói rồi, chỉ cần anh mãi yêu em, em sẽ mãi mãi ở đây.”
“Em không thể bỏ anh lại.”
“Triệu Yên Nhất!”
Đó là Kỷ Ngôn Thời.
Kỷ Ngôn Thời của tôi, anh vẫn đang đợi tôi, đợi tôi nhớ lại anh.
17.
Ngày tôi tỉnh lại, là một ngày đẹp trời.
Cửa sổ mở hé một nửa, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng nhẹ nhàng.
Cành cây bên ngoài cũng khẽ đung đưa.
Thi thoảng có một cơn gió lùa vào phòng, làm tóc mái của Kỷ Ngôn Thời khẽ lay động.
Anh gục đầu bên cạnh giường tôi, ngay cả khi ngủ anh vẫn cau mày.
Tôi đưa tay chạm vào trán anh, gần như ngay lập tức, anh nắm lấy tay tôi.
Khi ngồi dậy, ánh mắt anh vẫn còn mơ màng.
Tôi mỉm cười với anh: “A Thời, hôm nay trời đẹp quá, ra ngoài hóng gió không?”
Ánh mắt anh dần dần tập trung vào tôi, gần như ngay lập tức, đôi mắt anh đỏ hoe.
“Yên Yên, cuối cùng em cũng trở về rồi.”
Kỷ Ngôn Thời ôm chặt lấy tôi, anh vùi đầu vào cổ tôi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống xương quai xanh, lan tỏa đến tận trái tim, làm tim tôi rung động.
Cuối cùng tôi đã có thể dùng tất cả sự hoàn chỉnh của mình để đáp lại tình yêu của anh.
“Kỷ Ngôn Thời, em yêu anh.”
Sau khi đi qua những tháng ngày tối tăm và lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng nhớ lại hiệp sĩ của mình.
Anh vẫn lấp lánh và rực rỡ như trong ký ức, soi sáng con đường đơn độc mà tôi đã đi qua.
May mắn thay, gió sương đã tan biến, và con đường phía trước dù dài, chúng tôi cũng có thể cùng nhau bước đi.
(Kết thúc toàn văn)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.